Nam Hoa công chúa ngước mắt lên, hàng lông mi dài cong vút dường như vẫn còn dấp dính hơi lạnh của băng tuyết bên ngoài, khoé môi cô khẽ giật giật, muốn nói gì đó nhưng rốt cục lại thôi.
Sở Lăng Thường không hề thúc giục Nam Hoa mà chỉ lẳng lặng chờ, đáy mắt bình lặng như nước nhưng cũng có thể nhận ra sự chân thành từ tận trái tim nàng.
Một lúc lâu sau, một tiếng than nhẹ phá vỡ không khí yên lặng trong phòng, “Lăng Thường, có một số việc cô không biết thì tốt hơn.” Cuối cùng Nam Hoa vẫn quyết định không nói.
Một tia thất vọng thoáng hiện lên trong mắt Sở Lăng Thường, nàng khẽ vỗ nhẹ bàn tay Nam Hoa, nhỏ nhẹ cất tiếng, “Nam Hoa, cô phải biết, có rất nhiều người quan tâm đến cô, cho nên nếu cô cần người giúp đỡ thì có thể nghĩ đến chúng tôi.”
Nam Hoa công chúa nhìn nàng, đáy mắt hiện rõ sự cảm động, nhẹ nhàng gật đầu.
Hai người họ lại tiếp tục uống trà, nhưng không biết tại sao, Sở Lăng Thường luôn cảm thấy Nam Hoa có chuyện giấu trong lòng. Mọi khi Nam Hoa đến Kiêu Long điện đều nói nói cười cười, hôm nay lại trầm mặc dị thường.
“Nam Hoa, hôm nay cô tới Kiêu Long điện là có chuyện muốn hỏi, đúng không?” Sở Lăng Thường đặt chén trà xuống, phân vân không biết có nên hỏi thẳng tâm sự của Nam Hoa hay không.
Nam Hoa công chúa cũng buông ly trà xuống, liếm liếm cánh môi, “Lăng Thường, tôi biết những chuyện trong lòng mình đều không gạt được cô. Đã như vậy, tôi cũng muốn hỏi thẳng.”
Hít sâu một hơi, Nam Hoa liền nhìn về phía nàng, “Thật ra cho tới giờ, cô đều ở đây chú ý tình hình của Hán cung có phải không?”
“Phải!” Sở Lăng Thường không chút giấu diếm, cũng không tỏ ra kinh ngạc khi Nam Hoa hỏi về vấn đề này.
Nam Hoa công chúa dường như đã hạ quyết tâm, “Lăng Thường, mấy ngày trước đây, Cảnh Đế đã giết quan Đại Sự, còn đem Lật phi giam vào lãnh cung.”
Nghe vậy, Sở Lăng Thường hơi sững sờ, “Sao lại có thể như vậy? Lưu Vinh là thái tử, theo lý thì Lật phi nương nương phải được yêu chiều hơn mới đúng, sao lại đem mẫu thân ruột của thái tử giam vào lãnh cung chứ?”
“Từ khi Bạc hoàng hậu bị phế truất, hậu cung vẫn luôn không có người cai quản. Mấy ngày trước đây, quan Đại Sự chủ động dâng tấu xin Hán Đế lập Lật phi làm hoàng hậu. Hán Đế cho rằng Lật phi thông đồng với đại thần trong triều, trong cơn nóng giận đã giết luôn quan Đại Sự, cũng đem Lật phi nhốt luôn vào lãnh cung.”
Sóng gió lại bắt đầu nổi lên chính là suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu Sở Lăng Thường. Liên tưởng đến việc mấy đêm trước xem thiên tượng phương Nam có chút dị thường, rốt cục sự thắc mắc trong lòng nàng cũng được sáng tỏ. Quả nhiên mọi chuyện đã có sự chuyển biến.
Ánh mắt của nàng cũng hiện rõ sự nghiêm trọng. Chuyện nên tới vẫn tới, hết thảy không có gì thay đổi.
Lật phi thực sự sẽ gặp nạn trong năm nay, hết thảy đều theo sự an bài của vận mạng mà diễn ra. Nói như vậy, ngôi vị thái tử của Lưu Vinh cũng không ngồi được lâu nữa. Âm thầm bấm đốt ngón tay tính toán một chút thì thấy cũng không quá nửa năm nữa. Sau đó thái tử mới kế vị, Cảnh Đế băng hà rồi tân đế lên ngôi. Nếu như là Lưu Vinh, nàng còn có một tia hy vọng, nhưng thay đổi người lên ngôi, Hung Nô sẽ gặp tai hoạ diệt quốc.
“Lăng Thường?” Nam Hoa công chúa thấy mi tâm nàng nhíu lại liền nhẹ giọng gọi tên nàng.
Sở Lăng Thường nhìn Nam Hoa, trong lòng cảm thấy vô cùng bất an. Nhìn sắc mặt lo lắng của Nam Hoa, trong đầu nàng lại nảy lên một suy nghĩ. Ý nghĩ này vừa loé lên cũng là lúc từ tận đáy lòng nàng dâng lên một trận ớn lạnh chưa từng có.
“Cô làm sao vậy?” Nam Hoa chưa từng thấy dáng vẻ này của Sở Lăng Thường nên khẽ đưa tay vuốt nhẹ trán nàng rồi lại kinh ngạc khi phát hiện ra trên đó toàn là mồ hôi lạnh.
“Lăng Thường, cô…”
“Nam Hoa, trước hết cô đừng nên hỏi nhiều. Tôi chỉ muốn biết rốt cục cô có yêu sư huynh tôi hay không mà thôi?” Sở Lăng Thường không đợi Nam Hoa nói xong liền lên tiếng ngắt lời, gấp gáp hỏi.
“Tôi…” Trong mắt Nam Hoa chợt sáng lên một tia sáng kỳ lạ.
“Nam Hoa, thừa nhận yêu một người khó khăn đến vậy sao? Mặc dù tôi không biết đến tột cùng cô vì cái gì mà tránh né nhiều như vậy, nhưng tôi cho rằng, chỉ cần ở bên cạnh người mình thương yêu, hết thảy khó khăn đều có thể vượt qua.” Vừa nói, nàng vừa kéo lấy cánh tay Nam Hoa, nhấn mạnh từng lời, “Nam Hoa, Hán cung chẳng mấy nữa sẽ có tân hoàng đế đăng cơ. Tân hoàng đế lên ngôi cũng đồng nghĩa với trong Hán cung sẽ xuất hiện rất nhiều chuyện thay đổi. Như vậy chẳng phải là cơ hội của cô hay sao?”
Ánh mắt Nam Hoa hơi ngẩn ra.
***
“Sư huynh, huynh nói trong trường hợp nào sẽ không thể đoán được số mệnh của một người?” Dưới làn tuyết bay bay, Sở Lăng Thường cùng Dạ Nhai Tích chậm rãi bước đi, mi tâm vẫn nhíu lại.
Dạ Nhai Tích dừng bước, dường như chưa từng nghĩ đến vấn đề này nên nhìn Sở Lăng Thường hồi lâu mới nhẹ giọng nói, “Là trường hợp được nghịch thiên cải mệnh hoặc là người được đoán không tồn tại trên thế gian này.”
Sở Lăng Thường khẽ gật đầu, đối với vấn đề này nàng cũng nghĩ tới rất nhiều khả năng.
“Vì sao lại hỏi như vậy?” Dạ Nhai Tích nở nụ cười yếu ớt.
“Sư huynh, còn nhớ những gì sư phụ dặn dò về muội hay không?” Sở Lăng Thường ngước mắt lên, mặc cho những bông tuyết nhẹ nhàng đậu trên hàng mi cong vút.
“Sư phụ từng nói mệnh của muội thuộc về phương Bắc, Nam quốc không thích hợp ở lâu. Nhưng nơi đây cũng không phải vùng đất có thể sống lâu dài, nếu không sẽ phải bỏ mạng ở nơi này.”
Sở Lăng Thường gật đầu, “Đúng vậy, muội thấy sư phụ nói Nam quốc chính là muốn ám chỉ Hán cung. Bắc phương chính là Hung Nô. Đất thị phi không thể ở lâu, cho nên muội không thể sống mãi trong hoàng thành này. Sư phụ còn từng nói với huynh rằng hồng nhan trên thế gian này chẳng qua chỉ như mây khói thoáng qua, mê đắm sẽ tang thương, chia xa sẽ bình an vô sự.”
Dạ Nhai Tích cười nhẹ một tiếng, không nói gì, trong lòng hai người họ đều hiểu rõ “hồng nhan” mà sư phụ nhắc đến kia là ai.
“Nếu quả thực số mệnh đã định như vậy, ta cũng không oán không hối.” Dạ Nhai Tích khẽ mở miệng, thanh âm nhẹ nhàng tựa những bông tuyết bay bay trong không khí, ánh mắt xa xăm tràn đầy nghiêm túc.
Sở Lăng Thường nhìn sư huynh mình. Người si tình trên thế gian này đâu chỉ có một mình huynh ấy.
“Muội không biết sư phụ vì muội nghịch thiên cải mệnh đến tột cùng có thật sự làm thay đổi số mạng hay không? Nhưng sư huynh, muội càng muốn tin tưởng rằng có thể nghịch thiên cải mệnh. Từ khi sư phụ cải mệnh, muội không cách nào đoán ra vận mạng sau này của Nam Hoa công chúa, Ngự Thuấn. Hai người họ nếu không mất mạng, vậy chỉ có một khả năng!”
“Số mạng của chúng ta xảy ra biến đổi?” Dạ Nhai Tích quay đầu nhìn nàng.
Sở Lăng Thường nghiêm túc gật đầu.
“Lăng Thường, nếu như chúng ta sẽ bỏ mạng rất sớm thì sao?”
“Không!” Sở Lăng Thường lập tức lên tiếng, ánh mắt cũng vô cùng kiên định, “Nếu vận nước sau này của Đại Hán cùng Hung Nô chúng ta đã biết được, như vậy đương nhiên có thể tránh được tai nạn. Cho nên mới nói, mấy người chúng ta có khả năng thay đổi sổ mạng lớn nhất.”
Thật ra trước mặt Nam Hoa công chúa, nàng chính là nghĩ đến chuyện đang giải thích với Dạ Nhai Tích lúc này. Đúng vậy! Nếu như mấy người bọn họ đều bỏ mạng thì sao biết được số mệnh đây? Đây cũng là nguyên nhân khiến toàn thân nàng toát mồ hôi lạnh nhưng ngẫm lại cũng thấy không hoàn toàn đúng. Nếu như có thể phòng ngừa mọi chuyện, sớm tính toán cho tốt thì hoàn toàn có thể xoay chuyển được càn khôn.
Dạ Nhai Tích thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc như thế cũng nhẹ nhàng gật đầu. Đối với sinh tử Dạ Nhai Tích trước giờ vẫn vô cùng lãnh đạm. nhưng nay trong lòng đã có người yêu thương, sống không phải chỉ cho riêng bản thân mình nữa.
Nhiều năm như vậy, Dạ Nhai Tích có thể tự hào là người kết giao bằng hữu khắp thiên hạ, chỉ tiếc là khi vui vẻ hay cao hứng cũng đều chỉ có một mình. Cho nên Dạ Nhai Tích luôn không cầu xin điều gì mà chỉ cầu mong có một người cùng mình chia sẻ buồn vui là được rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...