Nét cười như ẩn hiện nơi hàng lông mày thanh tú cùng đôi mắt trong veo lấp lánh của Sở Lăng Thường. Nàng dịu dàng hỏi nhỏ, “Vậy chàng còn giận không?”
Hách Liên Ngự Thuấn không trực tiếp trả lời, chỉ hướng về phía nàng đưa tay ra, giọng nói càng trở nên trầm trầm, “Lại đây!” Hắn lặp lại câu nói lúc trước một lần nữa với ngữ điệu không cao không thấp.
Trái tim Sở Lăng Thường lại lần nữa nhảy loạn lên, có chút vui mừng còn có chút thấp thỏm. Nàng còn chưa kịp đáp lại và hoàn toàn tiến đến gần Hách Liên Ngự Thuấn thì đã bị hắn vươn tay kéo lấy, ngay sau đó cả người nàng nhào vào trong vòm ngực vạm vỡ khiến tiếng cười trong trẻo của Sở Lăng Thường không cách nào kìm nén.
“Đùa bỡn thái tử, đáng bị tội gì đây?” Đôi môi mỏng của Hách Liên Ngự Thuấn lập tức áp sát bờ môi căng mọng của nàng.
“Không được!” Sở Lăng Thường nâng cổ tay đem bàn tay nhỏ bé che miệng hắn lại, trong đôi mắt đẹp tràn ngập sự vui vẻ.
Ánh mắt Hách Liên Ngự Thuấn càng lúc càng trở nên u tối, ngọn lửa trong cơ thể đã sớm bị nàng khơi lên, càng lúc càng bùng cháy dữ dội. Hắn kéo bàn tay nhỏ bé của nàng ra, vừa muốn cúi đầu xuống…
“Ngự Thuấn…” Sở Lăng Thường biết hắn muốn làm gì, lí nhí kêu tên của hắn, lại nhân dịp này nhỏ nhẹ hỏi lại lần nữa, “Còn không nói không giận nữa sao?”
Đáy mắt Hách Liên Ngự Thuấn tràn ngập ý cười lấp lánh, đôi môi mỏng kề sát vành tai nhỏ xinh của nàng, thì thầm, “Cho ta, ta sẽ hết giận!”
“Còn chưa được đâu!” Sở Lăng Thường bật cười vui vẻ, một tay ôm cổ hắn, tay kia cầm lấy mấy tấm bản đồ trên bàn giơ lên trước mắt hắn, “Nếu quả thật không tin lời của ta, sao còn xem bản đồ Trung Nguyên làm gì?”
Hách Liên Ngự Thuấn nghe vậy liền bật cười, “Nàng đã chuẩn bị trước khi đến đây?”
“Chẳng phải là vì muốn chàng không giận nữa sao?” Sở Lăng Thường yêu kiều nhìn hắn. Hách Liên Ngự Thuấn hít sâu một hơi, cứ thế này nếu muốn hắn tập trung tinh lực thì thật sự khó khăn. Nhưng nhìn ra nét nghiêm túc trong ánh mắt nàng, hắn khẽ gật đầu, “Nàng nói đi!”
Sở Lăng Thường cười nhẹ một tiếng, đưa ngón tay chạm nhẹ lên làn môi hắn, “Chàng phải hứa không tức giận nữa mới được!”
“Được!” Hắn nhận lời.
Thấy hắn cam đoan, lúc này Sở Lăng Thường mới yên tâm, đem bản đồ đặt qua một bên, nhìn hắn nghiêm túc nói, “Ngự Thuấn, chàng tin tưởng vào số mệnh, vào những chuyện định mệnh đã an bài sao?”
Hách Liên Ngự Thuấn suy nghĩ một chút, “Số mạng là chuyện khó có thể xác định, ta chỉ biết một chuyện là nhân định thắng thiên.”
Sở Lăng Thường khẽ gật đầu, xét theo tính cách của hắn thì nhất định sẽ là như vậy.
Nàng liếm môi một cái, khẽ thở dài, “Từ xưa tới nay, vạn vật trên đời đều có vị trí của nó. Mọi việc đều phải trải qua sự khởi đầu, phồn thịnh rồi cuối cùng đi đến kết thúc. Các triều đại trước đây đều là như vậy. Thiên hạ phân lâu sẽ lại hợp, hợp lâu rồi lại phân, quá trình đó không cách nào tránh khỏi. Lúc Hán Cao Tổ Lưu Bang kết thúc chiến loạn Hán Sở, lập nên Đại Hán, rồi trải qua thời Huệ Đế Lưu Doanh, hai vị thiếu đế Lưu Cung, Lưu Hoằng, rồi đến Văn Đế Lưu Hằng, nay là Cảnh Đế Lưu Khải, bất quá cũng chỉ là một triều đại vừa mới bắt đầu.
Nhà Hán luôn coi trọng việc thu phục dân tâm, vận nước tự nhiên sẽ cường thịnh, tuy rằng cũng có ngày diệt quốc nhưng so với Hung Nô đã là tiến bộ vô cùng. Không nói đến chuyện số mạng an bài, không nói đến Ngũ hành vận thế, chỉ xét riêng triều đình của Thiền Vu cùng triều đình Đại Hán mà nói thì Hung Nô sẽ có một ngày bại trong tay Đại Hán.”
Hách Liên Ngự Thuấn nghe xong, mi tâm hơi chau lại hiện rõ sự khó hiểu, “Nàng nói vậy là ý gì?”
Sở Lăng Thường đứng dậy, nhẹ bước tới trước cửa sổ, nhìn những bông tuyết bay bay bên ngoài, ánh mắt cùng dần trở nên nghiêm trọng, lại quay đầu dứt khoát nói, “Mấy triều Đại Hán đều lấy cần kiệm làm chủ trương, đối với cường địch bên ngoài luôn áp dụng thái độ phòng ngự, đây là việc làm có tác dụng thu phục lòng người lớn nhất. Mà người Hung Nô luôn không câu nệ tiểu tiết, ba đời Thiền Vu tuy có lòng cần chính yêu dân nhưng lại không cách nào đả thông được tư tưởng. Ý dân không giống như ý chí của các vị quân vương cho nên về lâu dài tất nhiên sẽ nảy sinh vấn đề. Hơn nữa, Hung Nô vì muốn từ bỏ lối sống du mục, mấy đời liên tiếp đều tiến hành hàng loạt vụ xâm lược đất đai Trung Nguyên, với bên ngoài đã sớm tạo thành ấn tượng man di. Đại Hán phương Nam cùng Hung Nô phương Bắc hiện nay tuy đều là cường quốc, nhưng một bên chú trọng xây dựng kinh tế, một bên chỉ quan tâm tới việc khuếch trương lãnh địa, thử hỏi bên nào sẽ tiến được xa hơn đây?”
Trên gương mặt của Hách Liên Ngự Thuấn không hề có chút biểu hiện tức giận, sau khi nghe xong thì suy nghĩ một chút rồi khẽ gật đầu. Tuy nắm trong tay binh quyền nhưng nhiều lúc hắn cùng với Thiền Vu cũng không có cách nào thống nhất ý kiến, điều này cũng tạo thành không khí không vui trên triều đình. Có lẽ chính vì vậy mà Thiền Vu Quân Thần mới tìm mọi cách đề phòng hắn.
Một lúc lâu sau hắn hỏi lại, “Lăng Thường, theo lời nàng nói, vậy Đại Hán sau này cường thịnh đến mức nào? Ta muốn nghe ý kiến của nàng!”
Sở Lăng Thường cười cười, bắt đầu nói lên suy nghĩ của mình.
“Tạm không nói đến chế độ quan lại cùng hệ thống quân sự, chỉ xét riêng về thương - nông mà nói thì từ khi Cao Tổ đăng cơ đã chú trọng phát triển nông nghiệp cùng thúc đẩy thương nghiệp để tăng quốc lực cho Đại Hán. Tuy rằng quy mô lúc đó còn chưa thấm vào đâu nhưng từ khi Văn Đế kế vị đã bắt đầu thi hành chính sách cần kiệm, tăng cường dự trữ lương thảo trong quốc khố. Thương nhân có thể dùng tiền mua một số tước vị nhất định, như vậy cũng khiến địa vị được đề cao hơn. Lại trải qua đời Cảnh Đế tiếp tục thực thi chính sách này, tuy nói không thể nhìn thấy ngay hiệu quả nhưng đủ để quân vương đời sau có năng lực kinh tế cường thịnh. Hiện nay Trường An, Lạc Dương, Hàm Đan, Phiên Ngung, Giang Lăng đều là những trung tâm mua bán phồn thịnh, mà Hung Nô thì sao? Quốc khố sung túc đều là do dùng vũ lực đoạt lấy, đất đai vốn du mục sao có thể trồng được lương thảo? Ngày qua ngày đều như vậy thì dân chúng trong thành sao có thể có được cơm no áo ấm lâu dài?”
Hách Liên Ngự Thuấn hít sâu một hơi, mi tâm cũng nhíu chặt lại. Điểm này hắn đã từng nghĩ tới, chỉ tiếc Thiền Vu luôn lấy chiếm đoạt làm thú vui, đối với việc cai trị quốc gia không có chính sách nào khả dụng. Hơn nữa, đất đai Bắc quốc lại không giống Trung Nguyên, cho dù là trồng trọt lương thảo hay giao thông đều không thuận tiện bằng. Chỉ riêng các đường vận chuyển lương thảo đã xa hơn Trung Nguyên rất nhiều. Phương Nam còn có đường sông, đường biển nên những nơi bị thiên tai còn có thể dùng thuyền chuyển vận. Nhưng Bắc quốc thì khác, chỉ có thể dùng ngựa làm phương tiện duy nhất. Như thế vừa làm chậm trễ thời gian vừa hạn chế số lượng. Hắn từng không dưới một lần nhắc nhở Thiền Vu về việc tăng cường khả năng vận chuyển lương thảo nhưng đều thất bại.
Thấy vẻ mặt của Hách Liên Ngự Thuấn, Sở Lăng Thường biết rằng hắn đã hiểu được sự lợi hại trong việc này. Nàng đi tới trước mặt hắn, giơ tay khẽ xoa nhẹ lên mi tâm hắn cho giãn ra, nhẹ giọng nói, “Đây cũng là lo lắng của chàng, không phải sao?”
“Ta lo lắng đâu phải chỉ những chuyện đó!” Giọng nói của Hách Liên Ngự Thuấn trở nên cực kỳ nghiêm túc, cầm lấy bản đồ chỉ chỉ, “Nàng thấy những chỗ này không? Những nước chư hầu này giờ đã quy thuận Đại Hán. Hán Cao Tổ lập nên Đại Hán thì coi trọng phép vô vi, Văn Đế - Cảnh Đế hai đời lại lấy đạo gia làm chủ đạo, nho gia, pháp gia làm hỗ trợ để vỗ về an dân đồng thời chú trọng lễ nghĩa trí đức, hiến pháp cũng được tinh giản. Mà Hung Nô, tuy đã cố gắng theo đuổi văn hóa Trung Nguyên, nhưng mọi sự học hỏi đều không đâu vào đâu. Nhà Hán sáng tạo ra nhạc khí, còn có giấy lụa, mà văn hóa Hung Nô lại chỉ dẫm chân tại chỗ bởi dân chúng không mua nổi thứ xa xỉ đó mà bỏ qua việc học chữ. Thống nhất giang sơn là quan trọng nhưng thống nhất lòng người, xây dựng văn hóa mới là thượng sách.” Nói đến đây, hắn lộ ra nụ cười khổ chưa từng thấy, “Khó trách thế nhân khi nói tới Hung Nô đều dùng từ man di để thay thế.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...