Hán cung…
Thành Trường An năm nay tuyết dường như rơi nhiều hơn những năm trước. Từng lớp tuyết dày phủ kín các mái điện, những con linh thú được chạm khắc trên các mái cũng như chìm vào giấc ngủ say. Ánh mặt trời mùa đông cũng trở nên mơ hồ chỉ còn lưu lại chút ánh sáng nhạt nhẹ nhàng khuếch tán.
Đến khi bãi triều, ánh mặt trời cũng trở nên ấm áp hơn một chút. Cảnh Đế cùng mấy người tháp tùng chậm rãi đi dạo dọc theo đường mòn trong Ngự hoa viên. Tuyết đọng trên đường đã sớm bị người trong cung dọn dẹp sạch sẽ, khiến những viên đá cuội lộ ra bóng loáng dưới tia nắng yếu ớt của mặt trời tạo thành vẻ tươi sáng cực kỳ êm dịu.
Không khí tươi mới buổi sớm khiến mọi nóng nảy cùng phiền muộn trong lòng Cảnh Đế lúc thượng triều cũng tạm lắng. Khóe môi vừa nở nụ cười thì bên tai ông ta liền vang lên một tiếng khóc của ai đó. Mặc dù có khoảng cách nhưng tâm tình đang tốt đẹp của Cảnh Đế cũng bị phá vỡ.
“Kẻ lớn mật nào lại dám khóc lóc ở nơi này? Còn không mau đi xem xem!” Sắc mặt trưởng công chúa Quán Đào vẫn đứng bên cạnh Cảnh Đế trầm xuống, hướng về phía cung nữ đằng sau ra lệnh.
Gần đây, Quán Đào vào cung khá thường xuyên, bà ta còn mang theo con gái đi tới chỗ Đậu thái hậu, thỉnh thoảng còn cùng hoàng đệ của mình trò chuyện cả một ngày.
Cung nữ bên cạnh nghe vậy liền “dạ” một tiếng, vừa muốn tiến lên xem xét thì lại bị Cảnh Đế ngăn cản.
Mọi người nhìn kỹ lại thì mới thấy rõ ràng ở cách đó không xa, dưới tàng cây có một cung nữ không biết thuộc cung nào đang bị một nữ nhân ăn mặc xa hoa mắng nhiếc. Nữ nhân kia còn đưa tay vặn xoắn vành tai cung nữ, có lẽ là dùng lực khá lớn nên cung nữ kia đau đớn kêu thành tiếng nhưng lại càng khiến nữ nhân kia không vui, vung tay lên. Liền đó, hai má cung nữ kia sưng đỏ cả lên khiến người ta nhìn mà đau lòng.
Một màn này hoàn toàn hiện ra rõ ràng trong mắt Cảnh Đế.
Trưởng công chúa Quán Đào thấy vậy, trong lòng âm thầm cười trộm. Người đang mắng nhiếc cung nữ kia không phải ai khác mà chính là mẫu thân của đương kim thái tử Lưu Vinh, cũng chính là người mà Cảnh Đế đã từng rất sủng ái - Lật phi nương nương.
Nghĩ một chút, Quán Đào liền tiến lên hừ lạnh một tiếng, “Lật phi so với trước kia dường như càng không coi ai vào trong mắt thì phải. Mà cung nữ kia sao ta nhìn lại thấy quen như vậy? Hình như là người của điện Tiêu Phòng? Nếu quả thực là người của điện Tiêu Phòng thì Lật phi quả thực đã quá càn rỡ rồi. Mặc dù Bạc hoàng hậu đã bị phế, nhưng người của điện Tiêu Phòng cũng đâu thể để bị ăn hiếp như vậy? Con trai bà ta làm thái tử là sự thật, nhưng dù sao bây giờ bà ta cũng đâu phải hoàng hậu.”
Cảnh Đế nghe vậy, khóe miệng hơi trùng xuống, ánh mắt nhìn về phía Lật phi ở đằng xa lộ rõ nét không vui.
Quán Đào gần đây thường ở bên cạnh Cảnh Đế, cũng nói xấu Lật phi không ít lần, thấy vậy lại đổ thêm dầu vào lửa, “Hoàng thượng, ta nghe nói từ khi người lập con trai trưởng Lưu Vinh làm thái tử, Lật phi nương nương đã bỏ không ít công sức lôi kéo các đại thần. Ta còn nghe nói Lật phi tự mình đem hai viên dạ minh châu hoàng thượng ban cho tặng cho Châu Á Phu, mục đích là muốn thông qua các đại thần củng cố địa vị vững chắc cho thái tử. Hoàng thượng, nói thế nào đi nữa thì ta cũng là tỷ tỷ ruột thịt của người. Theo ta thấy, Lật phi không có tư cách làm quốc mẫu một nước. Không nói đến việc bà ta có hối lộ các đại thần trong triều, cứ lấy chuyện trước mắt đây thì mọi người sẽ nghĩ thế nào? Kiêu ngạo hống hách như vậy, một người xuất thân từ cung nữ lại trở thành quốc mẫu chẳng phải sẽ khiến người ta cười đến rụng răng sao?”
Cảnh Đế vẫn không mở miệng nói câu nào nhưng những lời của Quán Đào ông ta đều ghi rõ trong lòng. Mấy năm nay Lật phi không có chuyện gì làm đều tới tìm Cảnh Đế gây sự khiến ông ta cảm thấy cực kỳ chán ghét, nay lại thấy một màn trước mắt này, thêm vào mấy lời của Quán Đào khiến cơn giận nhất thời không có chỗ phát tiết, nắm tay Cảnh Đế liền siết chặt lại, tức giận phất tay áo bỏ đi.
Đoàn tùy tùng liền vội vàng đuổi theo, trong lòng nơm nớp lo sợ.
Trưởng công chúa Quán Đào cũng không lập tức rời đi mà nhìn một màn phía xa kia khẽ nhếch môi cười lạnh. Lật phi à Lật phi, có oán thì oán ngươi không có mắt nhìn, tự coi mình quá cao, hết thảy đều do ngươi tự chuốc lấy.
Trước đây, Quán Đào cũng không muốn đối phó với Lật phi làm gì, chỉ tiếc bà ta lại kiêu ngạo quá mức, cự tuyệt việc Quán Đào muốn đem con gái A Kiều gả cho thái tử Lưu Vinh. Cơn giận này đương nhiên Quán Đào nuốt không trôi. Lật phi có lẽ sẽ chẳng bao giờ ngờ tới, chuyện bà ta không muốn nhưng lại có vô số người sẵn sàng nhận lấy.
Cung nữ bên cạnh khẽ cất tiếng hỏi, “Công chúa, chúng ta đi thỉnh an Đậu thái hậu chứ ạ?”
“Không vội!” Quán Đào khinh miệt nhếch môi về phía Lật phi rồi lười biếng cất tiếng, “Vương phu nhân còn đang chờ bản công chúa uống trà. Tới đó trước đã. Thằng bé Triệt nhi kia lần trước đã chọc cho bản công chúa rất vui vẻ. Bản công chúa thực sự thích nó!”
“Vâng!” Cung nữ lập tức tuân lệnh rồi theo Quán Đào rời đi.
***
Đêm xuống, hai dãy đèn lồng dọc theo hành lang soi sáng quang cảnh phòng ngủ trong đại điện.
Từng bông tuyết lại lất phất bay, nhẹ nhàng rơi xuống bên cửa sổ. Trong điện, làn khói từ lò đốt huân hương khẽ uốn lượn trong không khí. Cảnh Đế ngồi trên ghế, không nhúc nhích nhìn ngắm một bức họa được treo trên tấm bình phong phía đối diện. Trên bức họa là một nữ tử với mái tóc dài óng ả ôm lấy thân hình tuyệt mĩ đang ngồi phía sau một cây cổ cầm, nhẹ nhàng gảy đàn. Nữ tử đó hơi nghiêng người nên chỉ thấy một bên khuôn mặt nhưng cũng đủ để người ta nhận ra dung nhan mỹ lệ của nàng. Tay áo của nữ tử đó dường như cũng hơi rung động theo từng động tác của ngón tay thanh mảnh lướt trên dây đàn. Bức họa đó được vẽ rất sống động, khiến người ta có cảm giác như nữ tử đó sắp bước từ trong bức họa ra ngoài.
Ngắm nhìn bức họa một hồi, khóe môi Cảnh Đế lại hơi cong lên ẩn hiện ý cười dịu dàng, ánh mắt cũng nhu hòa lại rất nhiều. Nhưng dần dần nét nhu hòa đó lại biến thành sự ưu thương cùng nhớ nhung. Bốn năm đã trôi qua, Cảnh Đế vốn tưởng rằng thời gian sẽ khiến mọi ký ức về nữ tử đó phai mờ. Nhưng không ngờ tới, cũng không nghĩ đến mỗi ngày trôi qua, nỗi nhớ nhung của ông ta với nữ tử này lại càng thêm sâu nặng.
“Kinh Thi có câu, ‘Thủ như nhu đề, phu như ngưng chi, lĩnh như tù tề, xỉ như hồ tê, tần thủ nga mi, xảo tiếu thiến hề, mỹ mục phán hề.’ Dùng những từ này để hình dung Sở cô nương thực sự rất chính xác. Họa sư vẽ bức họa này cũng đã bỏ không ít công phu, khiến chân dung Sở cô nương vô cùng sống động và xinh đẹp.” Một giọng nói của nữ nhân nhẹ nhàng vang lên, khiến không khí u buồn trong điện như bị đánh tan.
Cảnh Đế quay đầu nhìn lại, ánh mắt hơi ngẩn ra, “Phu nhân?”
“Thần thiếp tham kiến hoàng thượng!” Vương phu nhân cười nhẹ một tiếng, khom người thi lễ, “Thần thiếp nghe nói gần đây hoàng thượng khẩu vị không tốt, bữa tối cũng chỉ ăn có một chút. Hoàng thượng thân thể tôn quý, nếu để mệt mỏi thì phải làm sao? Cho nên, thần thiếp tự mình làm chút điểm tâm mang tới, hy vọng hoàng thượng có thể ăn vài miếng để không uổng phí tấm lòng của thần thiếp.”
Vương phu nhân nói xong, hai cung nữ từ phía sau bà ta liền tiến lên, đem hai mâm tinh xảo đựng đồ điểm tâm đặt lên ngự án.
Cảnh Đế khẽ liếc mắt nhìn.
“Điểm tâm này được thần thiếp làm từ hà hương cao cùng với hoa sen. Nghe thái y viện nói, gần đây hoàng thượng lại cảm thấy nhức đầu, hà hương cao có công dụng giúp tinh thần thư thái, hy vọng có thể khiến hoàng thượng dễ chịu hơn.” Vương phu nhân yêu kiều lên tiếng.
Cảnh Đế khẽ thở dài một tiếng, đứng dậy, “Phu nhân đã hao tâm rồi. Đáng tiếc, căn bệnh nhức đầu của trẫm dù có linh đan diệu dược cũng không cách nào trị tận gốc.”
Vương phu nhân nghe vậy thì có chút sửng sốt.
Cảnh Đế đi tới trước bức họa, giơ tay lên khẽ vuốt ve hình dáng nữ tử trên đó bằng động tác cực kỳ dịu dàng. Thái độ của Cảnh Đế cũng vô cùng cẩn thận như sợ làm hư mất bức họa quý giá, giọng nói cũng trầm xuống lộ ra chút u buồn, “Lăng Thường đã nói trẫm chỉ có thể sống thêm mười năm mà thôi. Chỉ vẻn vẹn có mười năm, một chút cũng không hơn!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...