A…
Cổ đau quá…
Đầu óc mụ mị, bụng cũng khó chịu…
Bách Lý Tiểu Ngư bị chìm trong hôn mê váng vất, mí mắt nặng như đeo chì, không sao mở mắt ra được.
Nàng cố hết sức mới cử động được ngón tay, sau đó nhanh chóng có người nắm lấy tay nàng, người đó nhỏ giọng gọi tên nàng: “Tiểu Ngư? Tiểu Ngư?”
Ồ, giọng nói này nghe hơi quen, nhưng cũng chẳng phải quen lắm…
Không biết người kia lấy ở đâu một ít nước lạnh vỗ vỗ một chút lên mặt Bách Lý Tiểu Ngư, nàng giật mình, theo bản năng mở mắt ra, sau đó nàng lập tức thấy một người vàng chóe.
Khỏi cần nghĩ cũng biết là Kim Thanh Phù.
Bách Lý Tiểu Ngư kinh ngạc, ấy vậy mà lại là y.
Nàng tưởng rằng ắt hẳn là Tả Yến An hay Khúc Thái sư gì đó, không ngờ rằng lại là Kim Thanh Phù!
Được rồi, trên thực tế năng lực của Kim Thanh Phù so với hai phe kia không phải kém, nhưng nàng cảm thấy Kim Thanh Phù chính là phe yếu nhất…
Bách Lý Tiểu Ngư miễn cưỡng mở lời đầy kinh ngạc: “Lại là ngươi…”
Kim Thanh Phù nói: “Không phải ta.”
Bách Lý Tiểu Ngư: “…”
Vậy sao giờ ngươi lại ở đây…
Kim Thanh Phù: “Vị trí của nàng và Quý Huyền bị tiết lộ, mọi người đều truy đuổi tới đây.
Ta bị chậm một bước, nhưng cũng đúng lúc nàng bị bọn kia đưa đi, ta bèn dùng chiêu ‘đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu’(*) mà cứu nàng ra.”
(*Đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu: bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chờ sẵn.
Ý chỉ những người muốn làm một chuyện gì đó nhưng lại bị người khác lợi dụng cơ hội để làm hại.)
Bách Lý Tiểu Ngư vừa thầm nghĩ, ‘thật ra thì ta cảm thấy là ngươi nẫng tay trên chứ cũng chẳng coi là cứu’, vừa nói: “Ờ, thế kẻ ban đầu bắt ta đi là kẻ nào?”
“Đại khái là một tên tay chân của Khúc Thái sư.”
Bách Lý Tiểu Ngư: “…”
Bách Lý Tiểu Ngư thành tâm thành ý nhìn Kim Thanh Phù, cảm động: “Cảm ơn nhé, may mà ngươi đã cứu ta…”
Kim Thanh Phù: “…?”
Mặc dù không hiểu tại sao mà Bách Lý Tiểu Ngư bỗng nhiên lại tỏ vẻ cảm động đến rơi nước mắt với mình, nhưng xa cách lâu nay, giờ gặp lại Bách Lý Tiểu Ngư, trong lòng Kim Thanh Phù vẫn rất vui mừng.
Kim Thanh Phù nói: “Tiểu Ngư, trước đây là lỗi tại ta đã để nàng bị Tả Yến An bắt đi, chắc nàng đã phải chịu nhiều khổ sở lắm, ta xin lỗi.”
Bách Lý Tiểu Ngư nhìn Kim Thanh Phù, cảm thấy hơi lúng túng, thành thật mà nói thì Kim Thanh Phù đối xử với nàng cũng tốt lắm.
Chẳng qua là dù sao cũng không giống Quý Huyền, mong muốn của Kim Thanh Phù, là thứ nàng hoàn toàn không muốn cho, suy cho cùng…vẫn là vì Bích Linh châu mà thôi.
Thế nên nàng cũng chỉ đành nói: “À, không sao…”
Kim Thanh Phù nói: “Có điều…Tiểu Ngư, nàng không nên đi cùng Quý Huyền đâu.”
Bách Lý Tiểu Ngư: “…”
Kim Thanh Phù: “Nàng biết không, Quý Huyền này rất có thể là giả đó? Quý Huyền thật sự đã chết vào một sớm từ ba tháng trước rồi.”
Tất nhiên Bách Lý Tiểu Ngư không thể nào nói cho Kim Thanh Phù biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì vậy nàng cũng tỏ vẻ kinh ngạc: “Thật hay đùa vậy?!”
Kim Thanh Phù nghiêm túc gật đầu, “Thật đó, thế nên, Bách Lý Tiểu Ngư à, nàng trở về Kim gia với ta đi.”
Bách Lý Tiểu Ngư: “…”
Phải làm sao để kéo dài thời gian đây…Không biết bây giờ Quý Huyền ra sao rồi nữa…
Bách Lý Tiểu Ngư: “Ờm…cứ cho là thế, ta cũng phải nói với Quý Huyền một tiếng đã…Cho dù kẻ kia là thật hay giả, nhưng ở La Sát giáo huynh ấy vẫn luôn săn sóc cho ta mà.
Nếu không phải huynh ấy đã giúp ta, không chừng ta đã bị Tả Yến An hành hạ cho chết lâu rồi!”
Bách Lý Tiểu Ngư nói quá lên mức độ khủng khiếp của Tả Yến An, Kim Thanh Phù sửng sốt một chút, bèn thở dài: “Có lẽ Quý Huyền đã chết rồi.”
Bách Lý Tiểu Ngư trợn tròn mắt, nói: “Cái gì? Sao lại thế?!”
Quý Huyền đã chết?! Tuyệt đối không thể nào được…
Kim Thanh Phù: “Tuy ta không tận mắt nhìn thấy hắn chết, nhưng lúc ta và người của ta rời đi, hắn đang bị người của Khúc Thái sư và La Sát giáo chặn lại”
Bách Lý Tiểu Ngư tức giận: “Tại sao ngươi lại không cứu huynh ấy?!”
Kim Thanh Phù nhìn Bách Lý Tiểu Ngư nói: “Tại sao ta phải cứu hắn?”
Bách Lý Tiểu Ngư ngẩn người.
Đúng vậy, sao Kim Thanh Phù lại phải cứu Quý Huyền chứ?”
Ngay từ thời khắc Quý Huyền đưa Bách Lý Tiểu Ngư ra khỏi La Sát giáo, cũng chính là đã trở thành phe đối đầu với Khúc Thái sư, La Sát giáo và Kim gia rồi.
Kim Thanh Phù không đổ thêm dầu vào lửa, cùng vào vây công Quý Huyền với đám kia đã là thủ hạ lưu tình lắm rồi, còn nói gì đến cứu chứ?
Mặc dù Bách Lý Tiểu Ngư vô cùng tin tưởng vào năng lực của Quý Huyền, nhưng cùng lúc bị cả người của Khúc Thái sư và La Sát giáo bủa vây…phần thắng của Quý Huyền căn bản là số không.
Nhưng dù vậy cũng không có nghĩa là Quý Huyền đã chết!
Bách Lý Tiểu Ngư nói: “Giờ ngươi muốn đưa ta về Kim gia ư?”
Kim Thanh Phù không ngờ Bách Lý Tiểu Ngư đã nhanh chóng khôi phục lại bình thường như vậy, nói: “Ừm…”
Trong lòng Bách Lý Tiểu Ngư khóc thầm, rốt cuộc nàng và Quý Huyền lặn lội đường xá với mưu tính gì chứ, kết quả là còn chưa kịp bắt đầu đã phải quay về điểm xuất phát rồi!
Hơn nữa…chắc chắn là giờ Kim Thanh Phù sẽ không tuân theo cái giao ước ba tháng gì gì kia nữa đâu, thật đáng ghét mà…
Kim Thanh Phù nói: “Còn một việc nữa…Tiểu Ngư, ta biết nàng đã cho Tả Yến An…nhưng mà ta sẽ không để bụng đâu.
Việc trước đây đã nói là sẽ dùng kệu tám người khiêng để rước nàng vào phủ, ta vẫn sẽ thực hiện như cũ.”
Bách Lý Tiểu Ngư: “…”
Gì chứ?
Nàng bị Tả Yến An làm gì kia…
Bách Lý Tiểu Ngư khó hiểu: “Ngươi bảo ta đã để Tả Yến An làm gì…? Sao ngươi biết? Tả Yến An nói ư?”
“Bỗng nhiên công lực của Tả Yến An tăng mạnh, ta đã đoán ra phần nào, sau đó chính bản thân hắn cũng ngầm thừa nhận nữa…” Kim Thanh Phù nắm lấy tay Bách Lý Tiểu Ngư nói: “Tiểu Ngư, là sơ suất của ta.”
Bách Lý Tiểu Ngư: “…”
Tả Yến An lại còn ngầm thừa nhận nữa, thật quá vô liêm sỉ.
Trong lòng Bách Lý Tiểu Ngư lóe một cái, nàng tương kế tựu kế, rút tay mình về, thở dài một hơi thật sâu, nói: “Tấm thân của Tiểu Ngư giờ đã chẳng còn lành lặn nữa rồi, Kim công tử không cần phải đối xử với ta tốt như vậy, ta…ôi chao!”
Trong lòng Bách Lý Tiểu Ngư: buồn nôn.
Kim Thanh Phù: “Đừng như vậy, chuyện này cũng không phải lỗi ở nàng…Ta cũng không phải kẻ bảo thủ, ta sẽ không để bụng đâu mà,”
Bách Lý Tiểu Ngư: “Nhưng mà ta để ý…Kim công tử, chi bằng huynh cứ thả ta ra đi…”
Kim Thanh Phù nói: “Nếu nàng thực sự để ý đến ánh mắt của người khác, vậy theo như nàng nói, chính xác là, dùng kiệu tám người gì đó quá gây chú ý rồi.”
Bách Lý Tiểu Ngư mừng khôn xiết: “Đúng…”
“vậy chúng ta lặng lẽ thành thân, sau đó động phòng luôn nhé.” Kim Thanh Phù cười nói.
Bách Lý Tiểu Ngư im lặng đứng hình.
Về cơ bản thì Kim Thanh Phù chỉ muốn động phòng mà thôi…
Bách Lý Tiểu Ngư thở dài nói: “Haizz, Kim thiếu gia à, ý ta là…”
Kim Thanh Phù nhìn Bách Lý Tiểu Ngư, ngắt lời nàng: “Tiểu Ngư, ta và nàng tốt xấu gì cũng đã từng cùng chung sống với nhau gần ba tháng, tính cách của nàng như thế nào, ta hiểu rất rõ.
Nàng đừng nên lừa ta nữa, được chứ? Chuyện lần này ta thực sự rất hổ thẹn.
Nàng muốn làm gì, muốn có thứ gì, ta đều có thể thỏa mãn cho nàng, nhưng nếu thả nàng đi, không đời nào đâu.”
Bách Lý Tiểu Ngư ngẩn người, không nói gì.
Kim Thanh Phù: “Hơn nữa, nàng cũng thấy rồi đó, coi như nàng chạy thoát ra khỏi La Sát giáo, cũng nhanh chóng bị bắt lại, mà ta hẳn là một phe tốt nhất chứ, hửm?”
Bách Lý Tiểu Ngư: “Ta chạy trốn lâu như vậy…Nếu không phải do cái…nguyệt sự đáng ghét kia…ta tuyệt đối sẽ không để các ngươi bắt được đâu.
Thật đáng ghét.”
Kim Thanh Phù: “…”
Hắn đỡ Bách Lý Tiểu Ngư dậy, nói: “Được rồi, chỗ này không nên ở lâu, chúng ta về Kim gia trước đã.”
Thuốc trong người Bách Lý Tiểu Ngư vừa mới tiêu tan, đi lại còn yếu ớt, chỉ đành để Kim Thanh Phù đỡ ra ngoài.
Lúc này nàng mới phát hiện, đây là một nơi hoang vu, lại có một căn phòng nhỏ không biết từ đâu ra, chỗ này so với căn phòng nhỏ nàng từng ở cùng Quý Huyền khi ở trấn Phong Vũ cũng không khác mấy, có điều trông có vẻ sạch sẽ ngăn nắp hơn một chút.”
Bách Lý Tiểu Ngư ủ rũ đi theo Kim Thanh Phù ra chiếc xe ngựa đậu bên ngoài, trong lòng vẫn còn nghĩ đến Quý Huyền.
Sau khi nàng lên xe ngựa, Kim Thanh Phù cũng chưa lên theo, phu xe đã giục ngựa chạy đi.
Bách Lý Tiểu Ngư đang vô cùng khó hiểu thì tiếng Kim Thanh Phù tức giận vọng tới từ phía sau: “Đuổi theo cho ta!”
Bách Lý Tiểu Ngư: “…”
Lại thêm một kẻ khác đến?!
Bách Lý Tiểu Ngư vén rèm xe, nhìn người trước mặt, thấy dáng vẻ phu xe hơi quen.
Bách Lý Tiểu Ngư kích động, thử thăm dò: “Quý Huyền? Huynh dịch dung cũng khá lắm!”
Kết quả đối phương cười một tiếng: “Ồ, vậy sao?”
Bách Lý Tiểu Ngư: “…”
Giọng nói này…
Không phải Quý Huyền….
Nhưng vẫn quen.
Bởi vì, giọng nói này là của Tả Yến An.
Khóe miệng Bách Lý Tiểu Ngư méo xệch, định dứt khoát nhảy xuống chạy đi.
Cứ cho là bị ngã chết đi nữa, cũng còn hơn là bị tên Tả Yến An ngược đãi đến chết.
Nào ngờ Tả Yến An giống như biết nàng muốn làm gì, hắn một tay giữ dây cương, một tay bắt lấy tay của Bách Lý Tiểu Ngư, kéo thẳng nàng vào ngực mình.
Sau đó trong lúc Bách Lý Tiểu Ngư đang hét lên thì hắn ôm thẳng nàng trong lòng mình.
Bách Lý Tiểu Ngư bị ép ngồi trước người Tả Yến An, hắn ta lại còn cực kỳ không biết xấu hổ, giở trò lưu manh mà vòng hai tay ôm chặt người nàng giữ lấy dây cương, cũng đồng thời giữ chặt Bách Lý Tiểu Ngư trong ngực mình, ngăn nàng chạy trốn.
“…” Bách Lý Tiểu Ngư thét chói tai: “Thả ta ra!!!”
Tả Yến An khẽ cười: “Còn lâu ta mới để cô thoát lần nữa.”
Bách Lý Tiểu Ngư bị nhột, cả người nổi da gà, khóc không ra nước mắt nói: “Ngươi có biết ngươi rất biến thái hay không hả?!”
Tả Yến An khẽ cười: “Ha ha.”
Bách Lý Tiểu Ngư bị tiếng cười của hắn khiến cho nổi gai ốc, run rẩy nói: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Ta nói cho ngươi biết, mười ngày sau khi song tu với ta là…”
“Cô còn định nói dối ta nữa sao, hử?” Tả Yến An ngắt lời nàng, tiếng cười vương lại khiến Bách Lý Tiểu Ngư không rét mà run, “Ta đã thăm dò qua Kim Thanh Phù rồi, biết được hắn cũng chưa từng động vào cô, đó là bởi vì cô và hắn đã có ước hẹn ba tháng gì đó…”
Bách Lý Tiểu Ngư: “…”
Kim Thanh Phù à, ngươi cần phải đi tu sửa lại đầu óc một chút đấy!
Chuyện quan trọng như vậy sao có thể dễ dàng bị moi ra như vậy cơ chứ!
Bách Lý Tiểu Ngư vùng vẫy, “Ngươi thấy Á Ba rồi đó, không phải ta và Á Ba cũng đã song tu rồi sao, hắn cũng mất đi nội lực…”
Tả Yến An nói: “Hả? Chẳng lẽ ta còn biết Á Ba chính là Quý Huyền rồi, mà cô vẫn chưa biết sao?”
Bách Lý Tiểu Ngư: “…”
Hu hu hu hu…
Tả Yến An vừa thúc ngựa liên hồi, vừa khẽ nói: “Tiểu Ngư, đời này ta hận nhất những kẻ lừa gạt ta, mà cô lại chính là người lừa dối ta nhiều nhất đấy.
Chẳng những thế, giờ cô lại đang muốn thử tiếp tục lừa dối ta nữa chứ.
Cô thử nói xem, có phải cô rất đáng chết hay không?”
Bách Lý Tiểu Ngư sắp khóc đến nơi, nói: “Ta không phải rất đáng chết, ta, chính là ta tìm cách sống sót mà bịa chuyện thôi…”
“Ừm, nói cho cùng thì ta cũng chẳng cần mạng của cô đâu.” Tả Yến An nói, “Giờ ta mang cô về La Sát giáo, sau đó…cả ngày đều để cô ở bên cạnh, cô cũng chẳng phải lo nghĩ những cái khác làm gì…”
Bách Lý Tiểu Ngư run cầm cập, thầm nghĩ, thôi thì giờ dứt khoát cắn lưỡi tự vẫn luôn đi cho xong…
Hình như Tả Yến An còn định nói gì nữa, nhưng lại nghe thấy tiếng binh khí va chạm với nhau từ phía sau vọng tới, hắn khẽ nhíu mày, vừa một tay gia tăng lực độ, tay phải thì chậm rãi rút ra vài cây ngân châm mảnh nhỏ, kẹp giữa các ngón tay.
Bách Lý Tiểu Ngư cũng gấp gáp, nàng không biết người đến này là ai, mặc dù trong lòng nàng vô cùng hy vọng đó là Quý Huyền, nhưng cũng cảm thấy khả năng này không hề lớn…
Ngay trong lúc Bách Lý Tiểu Ngư còn đang rối loạn, mấy người phía sau đã nhanh chóng đuổi tới, nghe tiếng thì chắc hẳn là đã nhảy xuống đỉnh xe ngựa, rồi có tiếng ám khí mạnh mẽ phóng ra.
Tả Yến An dứt khoát bỏ lại xe ngựa, tay trái ôm lấy Bách Lý Tiểu Ngư, điểm nhẹ mũi chân một cái, cả người phi lên không trung, rồi lại phóng ngân châm về phía sau mà cũng chẳng thèm quay đầu lại.
Bách Lý Tiểu Ngư nghiêng đầu quay lại nhìn, lại thấy mấy tên bị ngã xuống, mấy tên thì né tránh, có thể nhận ra được…là người của Kim gia.
Mà nhóm đầu tiên ngã xuống cũng chẳng thấm tháp gì, chẳng khác nào tên nhà giàu mới nổi, điểm đặc biệt cả Kim Thanh Phù chính là có người và có tiền.
Thế nên nhóm đầu tiên vừa ngã xuống, nhóm thứ hai đã nhanh chóng bắt kịp, vây lấy Tả Yến An và Bách Lý Tiểu Ngư, hơn nữa số người còn không ngừng gia tăng nữa.
Kim Thanh Phù cũng chạy đến, có điều võ công của hắn không cao lắm, hắn không chen lên phía trước, mà đứng cùng đám người bao vây, sắc mặt thì khó chịu, nhìn Bách Lý Tiểu Ngư và Tả Yến An.
Cho nên cuộc tỷ thí rúng động lòng người giữa Kim Thanh Phù và Tả Yến An lại biến thành Kim Thanh Phù dẫn người vây công Tả Yến An.
Bách Lý Tiểu Ngư: “…”
Trái lại Tả Yến An cũng chẳng hoảng loạn, một tay ôm Bách Lý Tiểu Ngư, một tay cũng không chuẩn bị ám khí, chỉ cười mà rằng: “Kim thiếu gia đúng là tự biết lượng sức mình, không dám bước ra nghênh chiến trực diện với ta ư.”
Kim Thanh Phù không mảy may bị ảnh hưởng, nói: “Chỉ cần khiến ngươi chết, nhiều người hay ít người căn bản không quan trọng.”
Bách Lý Tiểu Ngư thầm gật đầu tán đồng.
Tả Yến An cười to, nói: “Chỉ có vài người thế này, ta cũng chẳng coi là gì…Huống hồ, cứ cho là ta phải chết, ta cũng bắt theo cả Bách Lý Tiểu Ngư đi cùng với ta…”
Cánh tay ôm trên eo Bách Lý Tiểu Ngư chẳng biết đã đưa lên cổ Bách Lý Tiểu Ngư từ bao giờ, những ngón tay dài ôm lấy cổ Bách Lý Tiểu Ngư, nói: “Cổ Tiểu Ngư nhỏ như vậy, hẳn là chỉ cần dùng sức một chút là có thể bóp gãy thôi…”
Bách Lý Tiểu Ngư: “Tả Yến An, ngươi tỉnh táo lại chút đi…”
Kim Thanh Phù cũng nói: “Tả Yến An, ta có thể tha mạng cho ngươi, chỉ cần ngươi để Tiểu Ngư ở lại…”
“Ta chẳng thèm.” Giọng điệu Tả Yến An cứ y như một đứa trẻ, “Đồ của ta, sao ta phải chắp tay nhường cho ngươi chứ?”
Kim Thanh Phù: “Tiểu Ngư không phải một món đồ!”
Bách Lý Tiểu Ngư: …….Ta nhổ vào, ngươi mới không phải một món đồ ấy.
Kim Thanh Phù thấy Tả Yến An căn bản cứng mềm đều không nghe, chỉ đành nghiến răng nói: “Lên, cẩn thận với Tiểu Ngư cô nương một chút.”
Một đám người mặc đồ vàng chóe xông lên, bởi vì sợ làm Bách Lý Tiểu Ngư bị thương nên không thể sử dụng ám khí, chỉ có thể đánh ráp lá cà.
Kết quả là Tả Yến An thừa cơ lợi dụng, đứng trên cây phóng ngân châm xuống dưới, hết ngân châm, hắn lại tiện tay tuốt lá làm ám khí mà phóng xuống.
Tất cả những chiếc lá rơi xuống, đều có thể là ám khí, Tả Yến An đã luyện thành thần công, loại chuyện nhỏ nhoi này hắn chẳng coi là gì cả.
Mà hễ có người lại gần được hắn, hắn cũng chẳng hề kiêng dè mà đưa Bách Lý Tiểu Ngư ra làm lá chắn bảo vệ cho bản thân mình.
Đối phương không dám đả thương Bách Lý Tiểu Ngư, chỉ có thể dây dưa, ngập ngừng, tất nhiên sẽ bị Tả Yến An đánh gục.
Cứ giằng co như vậy một hồi, Tả Yến An vẫn chẳng chút thương vong, mà người của Kim Thanh Phù thì ngay cả cây cũng chẳng leo lên được.
Một tên trong số đó nhìn có vẻ là thủ lĩnh, không nhịn được bèn bước đến cạnh Kim Thanh Phù nói: “Thiếu gia, cứ tiếp tục như vậy căn bản không ổn…Nếu như có thể không để ý đến Bách Lý Tiểu Ngư cô nương, trực tiếp tấn công Tả Yến An thì may ra còn có phần thắng.
Chỉ cần Bách Lý Tiểu Ngư cô nương không chết, cho dù có bị thương, cũng có thể chữa trị kia mà.”
Bách Lý Tiểu Ngư: “…”
Đồ không có lương tâm…
Chẳng ngờ Kim Thanh Phù thẳng thắn từ chối: “Không được, không thể để nàng ấy bị thương được.”
Nhất thời Bách Lý Tiểu Ngư nảy sinh chút cảm động.
Mặc dù từ đầu đến giờ, Bách Lý Tiểu Ngư cũng chẳng hề thực sự tiếp nhận Kim Thanh Phù, lại hay bịa đặt với hắn, luôn muốn chạy trốn khỏi hắn, Kim Thanh Phù cũng hiểu điều đó, nhưng cho đến giờ hắn cũng chưa từng muốn gây tổn thương cho nàng.
Cứ cho là vì Bích Linh châu đi nữa, nhưng so với Tả Yến An hay Khúc Thái sư, thì quả thật Kim Thanh Phù tốt hơn rất nhiều.
Bách Lý Tiểu Ngư thoáng suy nghĩ, cắn chặt môi, chầm chậm đưa tay trái lên, sau đó nhân lúc Tả Yến An không kịp đề phòng mà hung hăng đánh mạnh vào bụng hắn!
Tả Yến An không ngờ lúc này Bách Lý Tiểu Ngư lại đột ngột công kích hắn, lại còn bị Bách Lý Tiểu Ngư thuận lợi đánh trúng.
Bách Lý Tiểu Ngư nhân cơ hội lách xuống, thoát khỏi giam giữ của Tả Yến An, sau đó dứt khoát thả mình xuống!
Đôi mắt Tả Yến An trợn trừng lên, đưa tay muốn tóm lấy nàng, lại bị thủ hạ của Kim Thanh Phù cản lại, bị mấy người dồn vào vây công.
Mà Bách Lý Tiểu Ngư thả mình rơi tự do như vậy, vì không có trợ lực, cũng không thể tùy ý sử dụng khinh công trong không trung, đành thẳng tắp rơi xuống.
Cũng may Kim Thanh Phù phi lên, đón lấy Bách Lý Tiểu Ngư, ôm nàng vào lòng mình.
Eo Bách Lý Tiểu Ngư được Kim Thanh Phù ôm lấy, dùng tốc độ chậm nhất từ từ hạ xuống, phía sau là lá rơi đầy.
Kim Thanh Phù nồng nàn tha thiết nhìn Bách Lý Tiểu Ngư.
Khóe miệng Bách Lý Tiểu Ngư méo xệch, “Ngươi có thể bảo đám thủ hạ của ngươi đừng tung lá xuống nữa được không? Làm mặt ta bị che hết cả rồi…”
“Lui ra.
Đi bắt Tả Yến An đi.” Kim Thanh Phù lại vừa có thể duy trì ánh mắt nhu tình mà tha thiết nhìn Bách Lý Tiểu Ngư, vừa phân phó cho mấy tên thủ hạ đang rải lá phía sau.”
“Dạ.” Mấy tên kia lập tức xông vào tham chiến với Tả Yến An.
Bách Lý Tiểu Ngư khụy xuống: “Ngươi, ngươi buông ta ra trước đi đã…”
Lúc này Kim Thanh Phù mới thả nàng xuống, Bách Lý Tiểu Ngư nhìn lên cây, chỉ thấy đám thủ hạ của Kim Thanh Phù vẫn đang dây dưa với Tả Yến An.
Mặc dù võ công của tả Yến An vô cùng cao, nhưng dẫu sao người bên Kim gia cũng đông hơn, vả lại cũng chẳng phải là quá yếu.
“Vì lý do an toàn, chúng ta rời đi trước đi.” Kim Thanh Phù kéo tay Bách Lý Tiểu Ngư, dứt khoát dắt nàng tới chỗ chiếc xe ngựa vừa bị bỏ lại ban nãy, đánh xe đi.
Bách Lý Tiểu Ngư: “…”
Thế nên lòng vòng một hồi, nàng lại trở về chiếc xe này…
Được rồi, kẻ tiếp theo sẽ là ai đây?
Hết chương 21.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...