Đại Hiệp Xin Tha Mạng!


Nàng mơ mơ màng màng ôm tay nải ngủ thiếp đi, hôm sau tỉnh dậy mới phát hiện ra mình đang được Bách Lý Vân Hạc ôm trọn vào lòng.

Trên người sư phụ tỏa ra mùi hương thanh mát dịu nhẹ như tuyết trắng, giọng nói ngân vang như tiếng suối, vừa mang vẻ bất đắc dĩ lại đầy vẻ chiều chuộng, yêu thương: “Đồ ngốc, học lâu thế rồi mà còn không thoát ra được.”
Mưa đã ngừng, sương mù rập rờn, khung cảnh núi Biệt Sơn ngày thu trong xanh như tranh vẽ.
Sắc mặt Bách Lý Tiểu Ngư thoắt xanh thoắt đen, hàng gân xanh trên trán cũng ẩn hiện, khó khăn hỏi lại: “Ngươi vừa nói cái gì?”
Im lặng trong chốc lát, nàng vừa hỏi xong đã có tiếng bước chân lại gần, Bách Lý Tiểu Ngư hơi lo lắng nhìn về phía người sắp đến, Kim Khinh Phù lại chẳng tỏ vẻ gì, chỉ thản nhiên chờ đám người kia đi lên, tất cả đều khoác trường bào vàng óng ánh.

Bách Lý Tiểu Ngư liền hiểu ra, những người này hẳn là thuộc hạ của Kim Khinh Phù.

Tổng cộng có bốn người, tất cả đều cao lớn vạm vỡ, lên đến nơi cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn Bách Lý Tiểu Ngư, chỉ yên lặng đứng sau lưng Kim Khinh Phù.
Bốn người này mặt mày trầm tĩnh, hệt như dòng sông sâu không thấy đáy.

Bách Lý Tiểu Ngư cảm thấy thật đáng sợ, vô thức lùi về phía sau hai bước.
Bắt gặp vẻ lo lắng của nàng, Kim Khinh Phù khẽ mỉm cười, nói: “Cô nương không cần hoảng sợ, tại hạ tuyệt đối sẽ không làm hại cô nương.

Viên Bích Linh châu kia chỉ khi song tu mới có thể phát huy tác dụng.

Tất nhiên công lực của tại hạ không thể bì được với truyền kỳ Bách Lý Vân Hạc, nhưng bây giờ hắn ta đã chết, cô nương tất cần người khác bảo vệ.

Võ công của tại hạ trong chốn giang hồ cũng coi như không quá tệ, nhất định cô nương sẽ vừa lòng, còn công phu trên giường… khẳng định càng không khiến cô nương thất vọng!”
Kim Khinh Phù vừa dứt lời, bốn hộ vệ đứng sau lưng y lập tức trưng ra vẻ mặt ‘Chuyện hời thế này, không chấp nhận chỉ có thiệt thôi!’.

Gương mặt đám người này vốn dĩ đã lạnh như tiền, thâm sâu khó lường, ấy vậy mà bây giờ người nào người nấy cứ như mấy bà tám thứ thiệt, khiến Bách Lý Tiểu Ngư suýt nữa nôn ra máu.
Kim Khinh Phù thấy sắc mặt Bách Lý Tiểu Ngư ngày càng đen đành phải vắt óc bổ sung: “Về phân thân phận của tại hạ, cô nương lại càng yên tâm.

Chắc hẳn cô nương đã từng nghe qua tiền trang[1] họ Kim rồi đúng không? Chỉ cần cô nương đi theo tại hạ, nửa đời sau của cô nương sẽ vinh hoa phú quý, tha hồ hưởng thụ.”
Bốn hộ vệ đứng đằng sau y nghe thấy vậy thì lập tức chuyển thành vẻ mặt ‘Trời ơi đất ơi, có nghe nhầm không vậy! Cơ hội tốt thế này, cô còn do dự cái gì!!’
Bách Lý Tiểu Ngư: “…”
Nếu có sư phụ ở đây thì nhất định người sẽ đánh chết bọn họ.

Nhưng sư phụ đã không còn!
Tâm trạng Bách Lý Tiểu Ngư lại tụt dốc thê thảm, nàng cũng không muốn phản bác làm gì, chỉ khó hiểu hỏi lại: “Ngươi nói Bích Linh châu muốn phát huy tác dụng thì phải song tu? Vậy là có ý gì? Phát huy tác dụng gì cơ?”
Kim Khinh Phù nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc: “Chẳng lẽ cô nương chưa bao giờ song tu với Bách Lý Vân Hạc?”
Mặt Bách Lý Tiểu Ngư thoắt cái đỏ bừng, giận giữ nói: “Ta và sư phụ hoàn toàn trong sạch, ngươi đừng có ngậm máu phun người! Ta không biết gì hết, viên Bích Linh châu gì đó là sư phụ để lại cho ta, người dặn ta ăn thì ta ăn!”
“Sư phụ?” Kim Khinh Phù và bốn tên hộ vệ đồng loạt chuyển sang vẻ mặt không thể nào hiểu nổi, y trầm ngâm chốc lát rồi giải thích: “Tương truyền rằng Bích Linh châu vốn là giọt lệ ngàn năm của Nữ Oa biến thành, chỉ cần con gái ăn vào, sau đó song tu với con trai, công lực của hai người lập tức tăng lên.

Chỉ cần trong một năm sẽ đạt đến ngưỡng cảnh cao nhất, đồng thời thông thất khiếu,[2] lòng không vướng bụi trần và có thể thăng tiên.”
Bách Lý Tiểu Ngư khóc dở mếu dở: “Chuyện này sao có thể tin được chứ? Chỉ dựa vào song tu mà đòi tăng công lực, lại còn thành tiên… Đúng là trò vớ vẩn.”
Kim Khinh Phù cười đáp: “Tại hạ cũng cảm thấy chuyện này khá nhảm nhí.”
Bách Lý Tiểu Ngư thở phào một hơi.
“Nhưng thà tin là có còn tốt hơn không tin.

Không phải ư?” Y bước tới một bước, lập tức chắn trước mặt Bách Lý Tiểu Ngư: “Truyền thuyết về Bích Linh châu đã có từ lâu, lại được Bách Lý Vân Hạc sống chết bảo vệ, ai dám không tin chứ?”
Bách Lý Tiểu Ngư hoảng sợ giật nảy cả người, theo bản năng nhảy về phía sau, chỉ thấy Kim Khinh Phù nhanh như chớp rút sợi roi vàng bên hông ra.

Chiếc roi như có linh hồn, khiến Bách Lý Tiểu Ngư hoa cả mắt, còn chưa nhìn rõ được sự thể trước mắt là thế nào, đã bị nó quấn chặt lấy eo.
Nàng hét lên một tiếng, nhanh chóng bị kéo lại gần; Kim Khinh Phù thu lại lực, giữ Bách Lý Tiểu Ngư đứng vững một cách đầy phong độ, nhưng vẫn không buông roi xuống.
Bách Lý Tiểu Ngư vừa hối hận vừa đau đớn, chỉ giận bản thân sao lại ngu đến mức tự nhận đã nuốt mất Bích Linh châu, lại càng không hiểu dụng ý của Bách Lý Vân Hạc, người đã không còn, nàng làm sao tự bảo vệ mình đây?
Thật đúng là thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội[3] mà!
Tuy Bách Lý Vân Hạc đối xử với Bách Lý Tiểu Ngư không phải quá dịu dàng, nhưng thực tế người cũng rất yêu thương đồ đệ của mình.

Từ nhỏ tới lớn, người chưa từng mắng nàng một câu, thỉnh thoảng đáp ứng mấy yêu cầu nhõng nhẽo của nàng, lại thường cho phép nàng nghịch ngợm phá phách.

Quả thật chưa bao giờ khiến nàng chịu ấm ức.
Thế mà bây giờ, đám người dưới núi – vốn bị nàng coi là tiết mục giải trí sau mỗi bữa ăn – nay đã phá hỏng tầng chướng khí nàng từng góp phần dựng nên, giết chết đám dã thú thân thiết với nàng, lại còn xông lên hỏi nàng “Có bán thân hay không”, nói cái gì mà song tu với chả thượng tiên, ánh mắt nhìn nàng thì rõ là chỉ xem nàng như một công cụ.

Bách Lý Tiểu Ngư xưa nay chưa từng chịu nỗi oan ức nào to đùng như vậy, lại nghĩ tất cả là vì Bách Lý Vân Hạc chết rồi, càng thêm không kiềm chế được, há miệng khóc to.
Kim Khinh Phù sững sờ, tuy Bách Lý Tiểu Ngư khóc cũng chẳng ảnh hưởng gì nhưng tự dưng lại khóc toáng lên như thế, khiến y luống cuống.


Dẫu sao xưa nay y vốn không muốn thấy đàn bà phải khóc, huống hồ nay lại còn là một cô nương xinh đẹp trong sáng như Bách Lý Tiểu Ngư.
Kim Khinh Phù vội xoay người nhìn bốn hộ vệ đứng sau lưng, bốn kẻ vạm vỡ kia cũng đang trưng ra vẻ mặt hoảng hốt chẳng biết làm sao, vốn chẳng có kẻ nào có kinh nghiệm dỗ dành con gái.
Tất thảy trầm mặc một lúc, đột nhiên hộ vệ Giáp nhỏ giọng nói: “Ngài thử hỏi nguyên nhân xem?”
Kim Khinh Phù thu roi lại, hắng giọng rồi vận dụng hết khả năng, dịu dàng hết cỡ hỏi: “Sao cô nương lại khóc?”
Bách Lý Tiểu Ngư vừa khóc vừa nói: “Sao các ngươi có thể như vậy, sao các ngươi có thể như vậy!!! Bán thân, bán thân cái đầu ngươi ấy!! Sư phụ… hu hu…”
Nàng càng khóc to hơn.
Kim Khinh Phù xoay người, bực mình gõ lên đầu kẻ vừa đưa ra chủ ý một cái.
Hộ vệ Ất hiến kế: “Thử dịu dàng an ủi tí đi ạ.”
Kim Khinh Phù lại quay lại, nói với Bách Lý Tiểu Ngư: “Cô nương đừng khóc nữa! Vừa nãy tại hạ nói sai rồi, chỉ cần cô nương đồng ý song tu cùng tại hạ thì tại hạ nhất định sẽ cưới hỏi đàng hoàng, đường đường chính chính rước cô nương vào cửa Kim gia… Tại hạ… Nhà tại hạ có rất nhiều tiền!”
“Ta không thèm tiền của ngươi! Ta không muốn gả cho ngươi! Ta chỉ cần sư phụ! Sư phụ! Hu hu…” Bách Lý Tiểu Ngư càng buồn bã hơn, tên Kim Khinh Phù kia đúng là không biết nói tiếng người mà.
Hộ vệ Bính nhỏ giọng đề xuất: “Đừng dỗ nữa, chi bằng hù dọa nàng một phen!”
Kim Khinh Phù lập tức giận giữ nói: “Cô nghĩ cô không muốn mà được chắc? Cô nhất định phải song tu với ta!”
Bách Lý Tiểu Ngư hét lên đầy tức giận: “Xem đi! Hóa ra đây mới là bộ mặt thật hèn hạ của ngươi!”
Kim Khinh Phù: “…”
Bính: “…”
Cuối cùng Đinh đành lên tiếng: “Xưa có Chu U Vương vì muốn đổi một nụ cười của Bao Tự mà sai người xé lụa cho nàng nghe, chủ nhân thử dùng tiền xem có thể khiến nàng ngừng khóc koong?”
Kim Khinh Phù nghĩ, thứ đại gia đây có nhiều nhất chính là tiền, cho nên gật gật đầu lôi ra một xấp ngân phiếu, đứng trước mặt Bách Lý Tiểu Ngư xé cái roẹt, sau đó vung lên, cho tiền bay theo gió.
Đống ngân phiếu bị gió thổi bay tán loạn, vài mảnh bay đến trước mặt Bách Lý Tiểu Ngư, dính vào khuôn mặt đang ướt đẫm nước mắt ấy, lại thêm vốn dĩ trên mặt nàng trước đó đã có sẵn chút bẩn và vết máu khô, khiến mặt nàng giờ đây chẳng khác nào mặt mèo.
Kim Khinh Phù: “…”
Y có dự cảm cô nương này sẽ càng khóc dữ hơn cho mà xem.
Nhưng thật không ngờ, Bách Lý Tiểu Ngư đột nhiên ngừng khóc, chỉ ngẩn ngơ nhìn y một lúc rồi nói: “Cho ta ít ngân phiếu.”
Kim Khinh Phù: “…”
Quả nhiên đàn bà phụ nữ đều yêu tiền mà…
Y rút một xấp ngân phiếu thật dày rồi đặt vào tay Bách Lý Tiểu Ngư, sau đó nhìn nàng vừa rơm rớm nước mắt vừa quay người trở lại căn nhà trúc.

Kim Khinh Phù và bốn hộ vệ Giáp Ất Bính Đinh theo sát phía sau, lại thấy nàng như đang tìm kiếm cái gì, cuối cùng lấy ra một hộp quẹt và một cái chậu, bước ra sau nhà.
Phiên vân phúc vũ trích tiên thủ – Bách Lý Vân Hạc chi mộ.
Chữ trên tấm bia có vẻ hơi ngoáy, trông không được đẹp cho lắm, phía dưới còn có dòng chữ ‘Sư phụ của Bách Lý Tiểu Ngư’.


Bia gỗ bị mưa làm cho ướt nhẹp, hệt như những giọt nước mắt chưa khô còn đọng lại.
Nấm mộ này hẳn là vừa mới đắp, Kim Khinh Phù nhìn đôi tay lấm lem bùn đất và khuôn mặt đầy vết bẩn của Bách Lý Tiểu Ngư, lòng chợt sinh ra mấy phần thương xót.
Hóa ra tên nàng là Bách Lý Tiểu Ngư.
Sao lại giống một con cá nhỏ mắc cạn trên bờ đến thế.
Y liếc nhìn nấm mộ sơ sài đến không thể sơ sài hơn kia, khẽ thở dài một tiếng.
Bách Lý Vân  Hạc, nhân vật chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, Kim Khinh Phù chưa bao giờ được nhìn thấy hắn, chỉ có thể tượng tưởng ra đôi nét bóng dáng của hắn trong những câu chuyện kể lại, mà lần này được gặp, lại trong tình huống thế này.

Ai có thể ngờ Bách Lý Vân Hạc cuối cùng vẫn phải bị chôn vùi dưới lòng đất, không người cúng viếng.
Khi còn sống không màng thế sự, rốt cuộc chết đi cũng chỉ còn là một hạt cát.
Bách Lý Tiểu Ngư quỳ phịch xuống, dập đầu ba cái, sau đó đưa chiếc chậu đến trước mộ Bách Lý Vân Hạc, lấy hộp quẹt đốt xấp ngân phiếu Kim Khinh Phù vừa đưa rồi thả xuống chậu, cuối cùng chỉ còn một đốm lửa, tất cả đều nhuốm tro tàn.
“Sư phụ, người đã từng nói chết đi rồi ở dưới địa phủ vẫn phải dùng tiền, số tiền này có đủ dùng không? Nếu không đủ, sau này con sẽ lại đốt cho người, người đừng lo.” Giọng điệu Bách Lý Tiểu Ngư đầy vẻ lo lắng quan tâm: “Sư phụ, con nhớ người, người nhất định phải tự chăm sóc mình thật tốt.”
Hốc mắt nàng lại ngập đầy nước mắt, Kim Khinh Phù và bốn hộ vệ A B C D đứng phía sau cũng đầy vẻ bất đắc dĩ.
Kim Khinh Phù hắng giọng: “Bách Lý cô nương! Tiền đốt cho người chết và tiền này không giống nhau, số tiền cô vừa đốt có thể đổi được gấp năm, sáu lần tiền âm phủ như vậy cơ.”
Dù là người như y, cũng lần đầu tiên có cảm giác đau lòng…
Bách Lý Tiểu Ngư sững sờ nhìn Kim Khinh Phù: “Hả?”
Kim Khinh Phù nói: “Xuống núi rồi ta sẽ dẫn cô đi mua, được không?”
Bách Lý Tiểu Ngư: “Được…”
Nàng đồng ý rồi.
Kim Khinh Phù sướng điên: “Vậy, chúng ta đi thôi?”
Bách Lý Tiểu Ngư nói: “Ngươi, ngươi muốn cùng ta song tu đúng không?”
“Đúng rồi.”
“Ta, ta có hai điều kiện.” Bách Lý Tiểu Ngư nói vẻ lo lắng.
Kim Khinh Phù cũng chẳng để ý: “Điều kiện gì cũng được.

Cho dù là muốn trăm toà đình đài lầu các, hay ngàn trượng[4] vải vóc tơ lụa, hay vạn kim vàng bạc ngân phiếu, ta đều đáp ứng cô.”
Bách Lý Tiểu Ngư lắc đầu, đưa cho Kim Khinh Phù hộp gấm kia, chờ y mở ra rồi mới nói: “Đây là hung khí đã giết chết sư phụ ta, ngươi tìm giúp ta chủ nhân của con dao này.”
Kim Khinh Phù nhìn thoáng qua, rồi đưa cho hộ vệ A, đáp: “Được.”
“Yêu cầu thứ hai… như ngươi nói lúc trước, ta muốn được cưới hỏi đàng hoàng, bái thiên địa mở tiệc mừng, sau đó mới động phòng.

Với ta, sư phụ như cha, hiện giờ người bị hại, hung thủ chưa rõ, hài cốt chưa tan, ta vốn nên để tang người ba năm, nhưng… ta nguyện ý giảm bớt còn ba tháng.

Hoặc là, đợi đến khi Kim công tử bắt được hung thủ, giải hận cho người thì lúc ấy ta sẽ thành thân với công tử.”
Bách Lý Tiểu Ngư hơi lo lắng, nếu đối phương không đồng ý, nàng phải lấy cái chết ra đe dọa chăng? Ai ngờ Kim Khinh Phù chỉ phất tay một cái và nói: “Không thành vấn đề! Ta đã chờ lâu như vậy, chờ thêm ba tháng nữa thì có ăn nhằm gì.


Sau này Bách Lý cô nương sẽ trở thành người của Kim gia, ta tất nhiên phải đối xử tốt với cô.”
Y không đề cập gì đến chuyện tìm hung thủ, nhưng có thể thấy được suy nghĩ lóe lên trong mắt y, thời gian để tìm ra hung thủ hẳn là vượt xa ba tháng.
Kỳ thật, kẻ có thể giết chết Bách Lý Vân Hạc, phóng mắt nhìn ra chốn giang hồ, đúng là chẳng thể tìm ra ai.
Chuyện này không khác gì tìm một cục đá chưa chắc đã tồn tại trong biển rộng mênh mông.
Dù là thế, Bách Lý Tiểu Ngư vẫn nhìn y nở một nụ cười đầy cảm kích.

Kim Khinh Phù dịu dàng nói: “Đừng trì hoãn nữa, đêm dài chỉ thêm lắm mộng.

Nếu không còn việc gì nữa thì chúng ta lập tức khởi hành.”
“Ta đi thu dọn ít đồ.” Bách Lý Tiểu Ngư xoay người trở vào nhà trúc, nhanh chóng thu gom ít đồ linh tinh và vài dược liệu cần thiết, lại vào phòng lấy con cá gỗ Bách Lý Vân Hạc từng khắc cho nàng.

Con cá đó được làm từ gỗ trầm hương, một khúc gỗ trầm hương cũng đủ khiến bao kẻ mất mạng vì nó, vậy mà chẳng hiểu Bách Lý Vân Hạc lấy ở đâu ra, cũng chẳng kiêng dè gì tặng luôn cho nàng.

Hồi bé, Bách Lý Tiểu Ngư không hiểu chuyện, chẳng biết loại gỗ này lại quý hiếm đến thế, nhưng nếu biết, chắc nàng cũng chẳng thèm quan tâm.

Và thế là vụng về khắc một con hạc tiên làm quà đáp lễ sư phụ đại nhân.
Lúc Bách Lý Vân Hạc cầm con hạc này trong tay, Người chỉ hơi nhướn mày: “Ừm, đầu heo này khắc không tồi.”
Khuôn mặt Bách Lý Tiểu Ngư tràn ngập vẻ đưa đám.
Bách Lý Vân Hạc đành phải vận hết sức săm soi, một lúc lâu sau mới nói: “… À, kỳ thực nhìn kỹ thì đây là một con cá, Ngư Dược Long Môn.”
Đêm đó, Bách Lý Tiểu Ngư thu dọn ít đồ, chuẩn bị bỏ nhà đi bụi.
Đáng tiếc, lúc xuống núi lại bị ngăn bởi trận pháp của Bách Lý Vân Hạc, mắc kẹt luôn trong đấy không tài nào thoát ra được.

Nàng mơ mơ màng màng ôm tay nải ngủ thiếp đi, hôm sau tỉnh dậy mới phát hiện ra mình đang được Bách Lý Vân Hạc ôm trọn vào lòng, trên người sư phụ toát lên mùi hương thanh tân dịu nhẹ như tuyết trắng, giọng nói ngân vang như tiếng suối, vừa mang vẻ bất đắc dĩ, lại đầy cưng chiều yêu thương: “Đồ ngốc, học lâu như vậy còn không thoát ra được.”
Ký ức bỗng rời xa, Bách Lý Tiểu Ngư cầm lấy con cá gỗ kia, định bước vào phòng Bách Lý Vân Hạc, nhưng suy nghĩ một lúc lại dừng, cuối cùng xoay người đi ra trước mộ sư phụ, lần này Kim Khinh Phù vô cùng biết điều mà không tới gần nữa.
Nàng sờ sờ tấm bia mộ, hai mắt ngấn lệ: “Sư phụ, báo thù cho người xong con sẽ trở lại.

Nếu như không báo thù được, Tiểu Ngư cũng không lấy chồng, lúc đó con sẽ trốn về đây, đào một phần mộ bên cạnh người, vĩnh viễn đi theo người.”
[1] Tiền trang là loại hình mở ra để chuyên đi cho vay tiền, hay giải thích đơn giản hơn là giống ngân hàng thời bây giờ
[2] Thất khiếu là 7 lỗ trên khuôn mặt – 2 mắt, 2 lỗ mũi, 2 tai, miệng
[3] Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội: chỉ người vốn không có tội, nhưng có vật quý bên mình sẽ mang lại tai họa, sau cũng có ý so sánh người có tài hoa hay nhan sắc,… cũng có thể mang đến tai họa.
[4] Một trượng tương đương 3,33 mét
Hết chương 2.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui