Sau khi lễ hội đốt đuốc kết thúc, đám người Lệ Thú tiếp tục đi về phía
Tây, thấy dáng vẻ Quý Nho Hiếu và Lệ Thú ở trên đường trò chuyện với
nhau rất vui vẻ, sợ tới mức Tiểu Tiểu, Lệ Vân, Yến Thanh Dịch còn có Sở
Văn Di vội vàng ở bên cạnh nói xen vào.
"Trạng nguyên công, tiếp theo ngươi định đi đâu vậy?" Sở Văn Di xen vào một cách tự nhiên.
Quý Nho Hiếu thoáng trầm ngâm: "Tới gần Tây Tạng."
Tây Tạng 西藏 xứ Tây Tạng, giáp giới với Ấn Ðộ 印度.
"Ồ, đó không phải là rất xa sao?" Yến Thanh Dịch kinh ngạc nhìn Quý Nho
Hiếu: "Hơn nữa nơi đó còn là địa bàn Lạt Ma truyền kinh phật đó!"
Kinh Phật. Có ba kho là Kinh Tạng 經藏, Luật Tạng 律藏 và Luận Tạng 論藏.
Lạt -ma; thầy tu ở Tây Tạng (cách gọi tôn kính các nhà sư theo đạo Lạt-ma ở Tây Tạng, Trung Quốc)
"Không sai." Quý Nho Hiếu gật đầu: "Trên đường có lẽ còn có thể đi qua vài thành trấn, chúng ta cũng sẽ tra án ở nơi đó."
Tra án?
Vừa nghe thấy từ mấu chốt này, ánh mắt Lệ Vân cùng Tiểu Tiểu lập tức lóe sáng.
"Vì sao thúc không phải là mặt đen?" Lệ Vân mở miệng liền hỏi.
"Mặt đen?" Quý Nho Hiếu không hiểu nhìn tiểu Lệ Vân, hắn vẫn luôn là
người ôn hòa và nhẫn nại, hơn nữa còn là đối với một đứa trẻ?
"Đúng vậy! Hổ đầu trảm đâu? Ngự miêu đâu? Vương Triều Mã Hán đâu?" Một
vấn đề tiếp một vấn đề khiến tất cả mọi người hiểu rõ tiểu tử béo đến
tột cùng là đang hỏi cái gì, hắn nói đến Bao Chửng thời Tống!
"Tiểu Vân Nhi, con thật là ngốc đó!" Tiểu Tiểu vỗ vỗ đầu Lệ Vân.
Lệ Vân không phục nhìn về phía lão nương nhà mình: "Tất cả mọi người đều khen con thông minh đó!"
"Con nói đều là trong kịch nam gì đó, Bao Chửng tuy rằng tồn tại, nhưng
Vương Triều Mã Hán đã có thể không nhất định." Tiểu Tiểu một bên gật đầu khẳng định, một bên tìm Lệ Thú ủng hộ: "Chàng nói đúng không, Thú ca?"
Lệ Thú gật đầu, Tiểu Tiểu lập tức đắc ý hất cằm, thị uy với tiểu tử béo.
"Vậy theo nương nên hỏi thế nào?" Lệ Vân vẫn là không chịu nhận thua.
Tiểu Tiểu trầm ngâm: "Ngươi có phái thủ hạ đi điều tra cẩn thận hay
không? Có đại nội mật thám âm thầm bảo vệ hay không? Còn có thượng
phương bảo kiếm đâu?"
"..."
Hai mẹ con này thực sự là kẻ tám lạng người nửa cân!
Nói cái gì đều là trong kịch nam thôi!
Đại khái là nhìn không được rồi, Lệ Thú chậm rãi mở miệng: "Tiểu Tiểu, Vân Nhi."
Lại là cái loại ngữ điệu quen thuộc này, Tiểu Tiểu cùng Lệ Vân đều là
người cơ trí, mỗi lần nói loại ngữ điệu này, Lệ Thú đều sẽ bắt đầu công
tác giáo dục của hắn.
Con mà không có cha dạy là không được, hắn cũng không muốn tạo thành loại sai lầm này!
Vậy dạy dỗ Tiểu Tiểu lại tính là cái gì đây?
"Thú ca."
"Cha."
Hai người ủ rũ trộm dò xét Lệ Thú, đã không thể trốn, như vậy cũng chỉ có thể chịu! Dù sao bọn họ cũng đều quen rồi.
Nhưng là, đại hiệp, chiêu này của ngươi thật sự là rất nguy hiểm, quy mô sát thương lớn mà chẳng phân biệt được địch ta!
“Mặt trời hôm nay thật chói mắt!" Yến Thanh Dịch nhìn mưa phùn bay lất phất lớn tiếng cảm khái.
Mặt trời?
Đến ánh nắng cũng không có, mặt trời ở đâu ra?
Lệ Thú nghi ngờ nhìn Yến Thanh Dịch, Tiểu Tiểu vụng trộm dựng lên một
ngón tay cái với Yến Thanh Dịch — "Tiểu Dịch, làm tốt lắm!"
"Tiểu Tiểu?"Đột nhiên Lệ Thú quay đầu lại thấy ngón tay chưa kịp thu hồi của Tiểu Tiểu.
"Thú ca." Tiểu Tiểu lập tức bày ra biểu cảm "thiếp cái gì cũng không
làm, chàng nhìn thấy đều là ảo giác", ánh mắt đảo loạn xung quanh, lập
tức một tòa thành trì cứu nàng: "Thú ca! Chàng xem chúng ta nhìn thấy
thành trì nha!"
"Cẩm thành" hai chữ to hành thảo cuồng ngạo không kềm chế được khắc trên cửa thành.("Chú: Tiếu Tiếu không có tra được ở Thục cuối cùng có thành trì gì, liền tự đặt một cái tên.") Tường thành cổ kính loang lổ ghi lại dấu ấn lịch sử, nguy nga sừng sững đạp đất che chở cư dân trong thành.
Nhưng gặp phải những binh sĩ mặc trang phục giáp sắt kia chẳng phải điều tốt đẹp gì.
"Đứng lại!" Một binh sĩ ngăn Lệ Thú đang muốn vào thành lại: "Thuế đầu người mỗi người một lượng!"
Lệ Thú trầm mặc không nói nhìn binh sĩ kia, nhưng là, ánh mắt tất nhiên
không phải là khách khí, bởi vì binh sĩ kia chính là nhìn Tiểu Tiểu và
Sở Văn Di từ trên xuống dưới.
Lệ Thú cảm giác được Quý Nho Hiếu cũng cảm giác được, bởi vậy hắn đứng ở trước mặt Sở Văn Di, nhìn thấy hành động của Quý Nho Hiếu, Sở Văn Xuyên khẽ gật đầu, trong mắt xẹt qua một tia tán thưởng.
Mà Tiểu Tiểu còn lại là dứt khoát đặt tay lên thanh kiếm bên hông, cho đến khi Lệ Thú túm nàng lại.
Tầm mắt bị người ngăn cản, binh sĩ tất nhiên không vui, nhưng giây tiếp theo đùi hắn liền bắt đầu run rẩy.
Lệ Thú đang nhìn hắn, ánh mắt vô tình lạnh như băng khiến máu ở chân hắn đông cứng, binh sĩ muốn nhìn về bốn phía xin giúp đỡ, nhưng là lại
không động được, người xung quanh dường như cũng không phát hiện ra,
không có một người nào nhìn về phía hắn.
"Này!" Cùng lúc đó một người đàn ông khắp người toàn mùi rượu đi tới, từ trên trang phục trông như là người gác cổng thành ở đây. Lúc nhìn thấy
Sở Văn Di ánh mắt sáng lên: "Cô nương này dáng vẻ không tệ!"
"Ban ngày ban mặt, các ngươi chẳng lẽ không có vương pháp sao?" Quý Nho Hiếu lớn tiếng trách mắng.
"Vương pháp?" Gác cổng thành nấc một cái, miệng đầy mùi rượu khiến Lệ
Thú khẽ nhíu mày."Ở đây ông lớn nhất, ông chính là vương pháp!"
Nghe thấy câu nói của đại Trạng nguyên, tất cả mọi người trong đó bao
gồm Sở Văn Di và tiểu Lệ Vân đều bất đắc dĩ bĩu môi, lấy thói quen của
người giang hồ bọn họ mà nói, người như thế liền đập thẳng một chưởng
đánh bay đi là tốt rồi.
Đột nhiên Tiểu Tiểu nhào tới trên lưng Lệ Thú, Lệ Thú tập mãi thành thói quen cõng Tiểu Tiểu lên, nhưng Tiểu Tiểu lại lấy tay chuyển đầu Lệ Thú
về phía người gác cổng thành.
Để hắn đông chết thằng cha gác cổng thành kia là tốt rồi!
Quả nhiên, ánh mắt Lệ Thú dời một cái, kẻ gác cổng thành kia liền ngậm miệng không nói.
Tiểu Tiểu giơ tay lên quơ quơ trước mặt Lệ Thú: "Thú ca, quá giỏi rồi,
chàng lại nhìn tiếp đi, có thể bọn họ sẽ quên cả hô hấp đấy."
Nghe vậy, Lệ Thú nghe lời vẻ mặt chậm lại, lại vẫn trên lưng Tiểu Tiểu,
Lệ Vân cũng đi theo tham gia náo nhiệt, nhảy thẳng vào trong lòng Lệ
Thú, trong lúc bất chợt Lệ Thú thậm chí có cảm giác mình nuôi hai đứa
bé...
"Chúng ta có thể đi vào sao?" Mặc dù lưng cõng một người phụ nữ, tay ôm
đứa trẻ đại hiệp thật sự là không có uy nghiêm gì, nhưng vẻ mặt Lệ Thú
vẫn nghiêm túc khiến cho người ta hoài nghi có thể gõ được băng xuống từ trên khuân mặt của hắn.
Ngày hè nắng chói chang thật đúng là hàng giải nhiệt cao cấp.
"Có thể có thể có thể, đương nhiên có thể!" Kẻ gác cổng thành lập tức gật đầu, lập tức nghiêng người, mắt nhìn thẳng.
Quý Nho Hiếu mở miệng, lại khép lại, một kẻ gác cổng thành không có khả
năng sẽ lớn mật thu thuế đầu người kếch xù như vậy — cao hơn mười lần so với các thành trấn khác! Càng không thể quang minh chính đại đùa giỡn
phụ nữ giữa ban ngày ban mặt như vậy được.
Điều tra cẩn thận mới có thể tra ra được sự thật chân thật nhất! Quý Nho Hiếu âm thầm hạ quyết tâm.
"Đại Trạng nguyên..." Sở Văn Di kéo kéo ống tay áo của Quý Nho Hiếu, chỉ về phía một mặt tường: "Ngươi xem cái kia..."
Trên vách tường không có cái gì cả...
Ngay tại lúc mọi người muốn chất vấn, Sở Văn Di tiếp tục nói: "Bốn góc mặt tường này."
Trên bốn góc mặt tường này thấp thoáng hiện ra văn lạc màu đỏ sậm, không chút do dự, Quý Nho Hiếu lấy ra một tờ giấy, đem giấy Tuyên Thành dán
trên vách tường, tiện tay nhặt một viên đá, in lại đồ án, thấy thế, mấy
người khác cũng lập tức bắt đầu hỗ trợ.
Rất nhanh, bốn tờ giấy được tập hợp lại một chỗ, một thanh thanh kiếm có hoa văn được in trên giấy, hơn nữa vốn là được xác nhận hoa văn màu đỏ
sậm — Huyết Yêu kiếm!
Mấy người nhìn nhau, đồng thời thấy được kinh ngạc trong mắt đối phương, ban đầu vốn tưởng rằng sẽ mất rất nhiều công sức mới có thể tìm được tổ chức này, nhưng không nghĩ tới vậy mà tìm được nhanh như vậy!
"Như vậy, có được không? Tiểu Thú còn chưa có trưởng thành đến loại
trình độ này!" Ở một chỗ cách mấy người Lệ Thú không xa, Nhiêu Hinh Ninh lẳng lặng đứng phía sau Lệ Hi Kiệt, vẻ mặt lo lắng.
Lúc này đây Lệ Hi Kiệt và Nhiêu Hinh Ninh không đeo mặt nạ lạnh như băng kia.
"Ta biết nó chưa trưởng thành đến cái loại trình độ này, nhưng là ta
không chờ nổi lâu như vậy, chỉ có thể dùng cách này dẫn nó tới." Lệ Hi
Kiệt nhìn hai tay mình: "Trên tay ta càng ngày càng nhiều tính mạng
người vô tội, ta không biết lúc nào thì sẽ hoàn toàn mất hết lý trí. Ta
thậm chí không biết lúc nào sẽ có thể làm bị thương nàng..." Lệ Hi Kiệt
kiên định nắm tay: "Mỗi thế hệ người Lệ gia đến cuối đời đều sẽ lựa chọn quy ẩn." Lệ Hi Kiệt cười khổ: "Nhưng là có ai biết vận mệnh bọn họ sau
khi quy ẩn?"
Nhiêu Hinh Ninh thở dài, vận mệnh người Lệ gia, Lệ Hi Kiệt đã nói qua
cho nàng, khi nàng gả cho hắn thì đã biết, năm đó, Lệ Hi Kiệt nói rất rõ ràng với nàng.
Những người Lệ gia quy ẩn này đều vây mình ở sơn cốc không người nào biết, tất cả đều là chết đói, không có ngoại lệ.
Nhưng là, nàng vẫn chấp nhất gả cho Lệ Hi Kiệt! Đơn giản là nàng tin
tưởng, Lệ Hi Kiệt có thể loại bỏ vận mệnh cuối cùng của người Lệ gia!
Yêu tuyệt kiếm pháp gia truyền của Lệ gia quá mức bá đạo, ngoan tuyệt, gần như tồn tại vô địch.
Nhưng trên đời này làm gì tồn tại cái gì hoàn mỹ, Yêu Tuyệt kiếm tuy
rằng vô địch thiên hạ, nhưng tạo thành thương tổn đối với người sử dụng, mỗi một lần dùng, tuổi thọ của người Lệ gia sẽ giảm bớt.
Vì vậy người Lệ gia trải qua nỗ lực một thế hệ lại một thế hệ, phối hợp
Tà Ngọc thoát thai cùng dùng máu tươi người Lệ gia rèn luyện Huyết Yêu
kiếm, không ngừng cải tiến Yêu Tuyệt kiếm, tuy rằng nội công tâm pháp
của Yêu Tuyệt kiếm sẽ khiến Lệ gia vĩnh viễn chỉ có một con nối dòng,
nhưng còn tốt hơn bị cắt giảm tuổi thọ như trước kia!
Không nghĩ tới, mặc dù có cải tiến, nhưng bóng ma của Yêu Tuyệt kiếm vẫn thủy chung đi theo bọn họ.
Huyết Yêu kiếm phối hợp Tà Ngọc thoát thai, khi Yêu Tuyệt kiếm đại thành vậy mà sinh ra trạng thái nhập ma. Cái loại trạng thái nhập ma này thật giống như lốc xoáy, làm cho người ta càng hãm càng sâu, thời gian nhập
ma cũng càng ngày càng dài, càng ngày càng không xác định, cho đến khi
hoàn toàn mất lý trí.
Thậm chí tự sát với bọn họ mà nói cũng là hy vọng xa vời, một khi có
hành động, tiến vào trạng thái nhập ma, tất cả hành vi đều sẽ dừng lại.
Bởi vậy một mình đi vào sơn cốc không người, là cách duy nhất kết thúc tính mạng của bọn họ.
Lệ Hi Kiệt ở vào trạng thái như vậy, không biết lúc nào thì hoàn toàn
mất đi chính mình, không biết lúc nào sẽ xuống tay với người bên cạnh,
càng không biết hắn có phải cũng giống như các bậc cha chú cô độc chết
đi trong núi sâu. Cho dù người Lệ gia phóng khoáng cỡ nào, kiên cường cỡ nào, nhưng khi đối mặt với loại số mệnh này, người Lệ gia chỉ có thể vô lực mà nhận kết quả đáng buồn như vậy.
Khi Lệ Hi Kiệt lần đầu tiên phát hiện hắn sắp sửa bước trên con đường số mệnh của người Lệ gia, hắn liền bắt đầu tìm cách, đưa Lệ Thú đến chỗ
hai vị nghĩa huynh chăm sóc, nếu như Lệ Thú không có biện pháp lĩnh ngộ
một chiêu cuối cùng, thậm chí căn bản không tìm được một chiêu cuối cùng của Yêu Tuyệt kiếm, hắn liền yên theo vận mệnh, nói tất cả cho Lệ Thú,
để sau khi Lệ Thú kế thừa sự nghiệp của hắn, tự tìm một sơn cốc tới đó
chết một mình.
Nhưng bây giờ Lệ Thú lại cho hắn hi vọng!
Một hi vọng giúp người Lệ gia vĩnh viễn thoát khỏi loại vận mệnh đáng buồn này!
Tuy rằng, Lệ Thú khi đối mặt với Giang Du cũng từng nhập ma, nhưng là
hắn cũng là tự tỉnh táo lại! Hơn nữa hắn nhập ma trễ hơn người Lệ gia!
Từ đó về sau, Lệ Thú không còn tiến vào trạng thái nhập ma nữa.
Lệ Thú là hi vọng duy nhất của hắn!
Lệ Hi Kiệt nhìn trạng thái của Lệ Thú sau lưng cõng một người, phía trước ôm một người bất giác mỉm cười.
"Con trai, chúc phúc con."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...