Đại Hiệp Rất Nghèo

Buổi tối ngày hôm đó, Cổ vương cùng Bội Nghi cõi lòng đầy vui sướng đến
ăn chung cùng Tiểu Tiểu Lệ Thú, trên bàn còn có hai "nhàn tạp nhân đẳng" (chỉ người không có việc gì)— Yến Thanh Dịch cùng Sở Văn Xuyên. Về phần tiểu tử béo còn lại là không tim không phổi cười hề hề, hoàn toàn không để lời lão cha dạy bảo ở trong lòng, nhưng bé hiểu được một việc, cho
dù như thế nào cũng không thể chọc lão nương! Bằng không lão cha sẽ ra
tay giết bé!

"Tiểu Tiểu..." Cổ vương có chút câu nệ ngồi một bên, nhìn Tiểu Tiểu vội
trước vội sau bưng lên từng món ăn, mà Bội Nghi đã đến phòng bếp giúp đỡ Tiểu Tiểu, quan hệ mẹ con tuy rằng chưa nói tới mức vô cùng thân thiết, nhưng cũng không còn xa lạ: "Không cần vội đâu, đồ ăn đủ rồi."

"Đủ?" Tiểu Tiểu nhìn lướt qua ước chừng, gật gật đầu, vỗ một cái tát vào đầu tiểu tử béo: "Hỗn tiểu tử, không cho ăn vụng."

"Ông ngoại! Người xem nương khi dễ con!" tiểu tử béo lập tức cáo trạng.

"Khi dễ con đấy, thì sao?" Tiểu Tiểu dương dương tự đắc hất cằm khiêu khích.

"..." tiểu tử béo rất ủy khuất, nhưng là, bé lé mắt trộm dò xét Lệ Thú,
thấy Lệ Thú mặt không biểu cảm theo dõi bé, bày tỏ "ngươi nếu dám già
mồm, sẽ chờ lên đoạn đầu đài đi", Lệ Vân rụt cổ, bé còn nhỏ nhưng rất
rộng lượng, không để ý tới đôi vợ chồng cấu kết với nhau làm việc xấu
này!

"Vân Nhi, đến chỗ ông ngoại này." Cổ vương dở khóc dở cười vươn tay ôm
lấy tiểu tử béo, hai mẹ con Tiểu Tiểu cùng Lệ Vân tuyệt đối không giống
như mẹ con, một lớn một nhỏ mà trông như là bằng hữu.

"Nhạc phụ." Sói trượng phu mở miệng: "Nhạc mẫu còn chưa đi tới, Vân Nhi đã ăn vụng đồ là không hợp lễ."

Sói trượng phu vừa nói đến từ "Lễ", không chỉ có là Lệ Vân có chút nao
núng chui vào trong lòng Cổ vương, đến ngay cả Sở Văn Xuyên cùng Yến
Thanh Dịch đều muốn nhấc chân bỏ chạy, bọn họ là muốn đến đây ăn cơm
thôi, không phải muốn đến để bị dìm nước!

"Đúng rồi!" Bái thê tử đánh gãy lời nói của Sói trượng phu: "Thú ca, Thiếu Lâm gần đây có chuyện gì hay không?"

"Không có." Sói trượng phu lắc đầu: "Thiếu Lâm gần đây rất bình yên."

Bái thê tử thành công ngăn cản thảm họa nước lũ phát sinh tại Thiếu Lâm!

Lúc này, Bội Nghi bưng một món ăn cuối cùng lên đây, vẻ mặt tươi cười:"Nhanh ăn đi! Đây là món cuối cùng rồi."

Dứt lời, mọi người bắt đầu động đũa.

"Dì, đồ người làm ăn ngon hơn nhiều so với tỷ làm!" miệng Yến Thanh Dịch ăn đầy thức ăn, mơ hồ nói không rõ, ăn nhiều đồ ăn Tiểu Tiểu làm loại

mùi vị nào cũng không có, Yến Thanh Dịch vô cùng nhớ mấy món thanh sắc
hương vị đều đủ cả.

"Tiểu Dịch thối! Đệ nói cái gì!" Tiểu Tiểu trừng mắt, một ánh mắt như phi tiêu găm chính giữa trái tim của Yến Thanh Dịch.

"Không có gì!" Kẻ thức thời trang tuấn kiệt, Yến Thanh Dịch lập tức sửa
miệng:"Tỷ, tỷ làm cũng không tệ, chỉ là là nên ngọt thì lại mặn, nên mặn thì lại nhạt, nên nhạt thì lại cay ..."

Ánh mắt Tiểu Tiểu càng ngày càng không tốt, tiếng Yến Thanh Dịch càng
ngày càng nhỏ, cuối cùng thẳng đến khi không còn tiếng gì nữa.

"Ha ha, tỷ, coi như đệ cái gì cũng chưa nói..." Yến Thanh Dịch gãi gãi cái ót, đánh lảng cười ha ha.

"Đã nói đệ tự làm mình mất mặt rồi." Sở Văn Xuyên ở một bên hừ hừ, rất
không lễ phép dùng chiếc đũa chỉ chỉ Lệ Thú đang ăn cái gì đó: "Đệ xem
Tứ đệ còn không phải ăn rất vui vẻ?"

Yến Thanh Dịch khinh thường trợn trừng mắt: "Cho dù lão tỷ cho tỷ phu ăn cải trắng, tỷ phu cũng sẽ cảm thấy đó là cải trắng ăn ngon nhất trên
đời này, nhưng là đệ không thích ăn cải trắng của lão tỷ đâu!" Nói xong
còn trịnh trọng gật gật đầu chuyện lạ này: "Nói cách khác, đệ cùng tỷ
phu khẩu vị không giống nhau, về sau vẫn là để tỷ phu đến ăn đồ ăn của
lão tỷ đi!"

"Đó là đệ không biết thưởng thức!" Tiểu Tiểu giận dỗi đem tất cả món ăn
mình làm gắp vào trong bát Yến Thanh Dịch: "Hôm nay bảo đệ thưởng thức
cho tử tế một chút!"

Ngồi ở bên cạnh Cổ vương cùng Bội Nghi vui cười hớn hở nhìn Tiểu Tiểu,
thường thường gắp cho Tiểu Tiểu món ăn — Bội Nghi làm, Tiểu Tiểu làm đồ
ăn chính xác tựa như chính nàng nói, có thể ăn, không hơn. Đồng thời,
hai người còn muốn chăm sóc tiểu tử béo nữa.

"Nếu không, Dì, người dạy lão tỷ làm đồ ăn như thế nào đi?" Yến Thanh
Dịch dường như vô tình mở miệng: "Lão tỷ lại làm đồ ăn nữa thì vị giác
tuyệt đối sẽ có vấn đề mất."

"Tiểu Dịch..." Bội Nghi cảm kích nhìn Yến Thanh Dịch, dạy con gái việc
bếp núc là trách nhiệm của mẫu thân, Yến Thanh Dịch giúp nàng thực hiện
trách nhiệm cùng tiếc nuối chưa đạt được.

"Tỷ, tỷ phải học tập thật tốt đấy!" vẻ mặt Yến Thanh Dịch bày tỏ "đệ xem trọng tỷ đó", vỗ vỗ bả vai lão tỷ nhà mình.


Tiểu Tiểu nhìn Yến Thanh Dịch một chút, lại nhìn Lệ Thú một chút, cuối
cùng lại chuyển ánh mắt về tới trên người Bội Nghi, sau đó khẽ gật đầu:
"Còn có nữ hồng nữa!" Tiểu Tiểu chỉ Lệ Vân: "Lệ gia là đời đời đơn
truyền, cũng chỉ có duy nhất một đứa trẻ là tiểu tử béo, không có cách
nào cho Mạc gia một đứa trẻ làm con thừa tự, nếu như hai người nói muốn, ta cùng Thú ca có thể thu dưỡng một đứa trẻ, thuận tiện cho tiểu tử béo một người bạn chơi cùng."

"Nếu là có điều kiện mà nói, có thể thu dưỡng từ thân tộc bên kia của
nhạc phụ." Lệ Thú chậm rãi buông bát đũa, tỏ vẻ đồng ý với lời nói của
Tiểu Tiểu.

"A?" đôi mắt Lệ Vân sáng lên: "Vân Nhi sẽ có muội muội sao?"

"Làm sao con lại biết là muội muội?" Tiểu Tiểu liếc tiểu tử béo.

"Vân Nhi không muốn đệ đệ! Vân Nhi muốn một muội muội xinh đẹp!"

"Được được được." Cổ vương cười không khép được miệng, Tiểu Tiểu đã nghĩ tới điểm này liền đại biểu rằng nàng đã dần dần chấp nhận bọn họ cũng
lo lắng cho bọn họ.

Nhưng là,"Làm việc tốt thường gian nan" những lời này cho dù áp dụng trên việc gì đều có xác minh.

Ngay tại lúc Cổ vương muốn nói cho Lệ Vân hắn nhất định thu dưỡng một
tiểu muội muội cho bé, một hồi đập cửa đánh gãy bữa ăn chung ấm áp.

"Lệ thí chủ, Hành thí chủ, các ngươi có ở đây không?" Một tiểu sa ni vội vàng gõ cửa.

Vẻ mặt Lệ Thú nghiêm túc lại, lắc mình một cái liền tới thẳng cửa chính: "Ở trong này, sao vậy?"

"Đám người kia... đám người vây khốn Thiếu Lâm kia tấn công lên đây!"

Nghe vậy tất cả mọi người đều ngẩn ra, tin tức tới rất đột ngột, tuy
rằng đã chuẩn bị tốt từ lâu, biết một hồi đại chiến sẽ không thể tránh
được, nhưng không có ai nghĩ đến sẽ là bây giờ.

"Chúng ta phải đi ngay." Mạc Thượng Hành không hổ là bá chủ một phương,
lấy tốc độ nhanh nhất phân công công việc cho mọi người: "Tiểu Thú,
ngươi ta còn có Văn Xuyên bây giờ đi ngay, Tiểu Dịch, ngươi thu xếp tốt
cho tỷ tỷ ngươi còn có Vân Nhi, Bội Nghi, nàng giúp đỡ Tiểu Dịch."


"Để Tiểu Dịch đi theo chúng ta." Đột nhiên Lệ Thú lên tiếng, trong mọi
người hắn hiểu biết nhất năng lực cùng trưởng thành của Yến Thanh Dịch,
Yến Thanh Dịch đã sớm phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa rồi, nếu chỉ là để hắn bảo vệ gia quyến thì rất ủy khuất cho hắn, hơn nữa Yến Thanh Dịch
cần chiến đấu để chứng minh thực lực của hắn. Lệ Thú lại nhìn về phía
Tiểu Tiểu: "Tiểu Tiểu, nhạc mẫu cùng Vân Nhi thì xin nhờ nàng rồi!"

"Yên tâm đi!" Tiểu Tiểu cười vỗ ngực: "Thiếp cũng là đệ tử đầu tiên của
chàng đó!" Lệ Thú dạy nàng võ công cộng với chỗ độc dược cướp đoạt được
của Dược vương cũng đủ để cho bọn họ tự bảo vệ mình rồi. Lệ Thú tuy lo
lắng cho Tiểu Tiểu, nhưng hắn càng tin tưởng Tiểu Tiểu hơn!

"Yên tâm đi, cha sư phụ, con sẽ chăm sóc tốt cho nương sư tỷ!" Lệ Vân mang vẻ mặt nghiêm túc.

Cha sư phụ? Nương sư tỷ?

Đây là cái xưng hô gì chứ!

Tiểu Tiểu nhất thời dở khóc dở cười.

Hắn đã nói xưng hô này tuyệt đối là loạn mà! Lệ Thú thở dài.

Nhưng không có nhiều thời gian như vậy cho bọn họ so đo mấy thứ này, Lệ
Thú xoa đầu tiểu tử béo: "Vân Nhi phải nghe lời của nương con đấy."

"Vâng! Cha!" Lệ Vân thể hiện khí khái của tiểu nam tử hán: "Con sẽ bảo vệ nương cùng bà ngoại!"

"Đi thôi!" Lệ Thú vẫy vẫy tay với Yến Thanh Dịch, sau đó đi theo Cổ vương cùng tới cửa trước của Thiếu Lâm tự.

Mấy người dùng tốc độ nhanh nhất chạy thẳng tới cửa chính của Thiếu Lâm
tự, thì thấy một đám người hùng hổ đang giằng co cùng vũ tăng của Thiếu
Lâm.

Làm người đứng đầu chính là được võ lâm chú ý gần đây — Giang gia. Mà
Yến gia rõ ràng lấy thân phận phụ thuộc của Giang gia đứng ở phía sau
Giang Du.

"Trụ trì đại sư." Giang Du mang ý cười tiến lên hai bước, quạt giấy
trong tay còn phe phẩy một chút: "điển tịch võ công sống không mang đến
chết cũng không thể mang theo, ngài chấp nhất với cái loại đồ vật này
cũng không phải là một cao tăng xuất gia đắc đạo nên làm."

"A di đà phật!" Trụ trì hô một tiếng phật hiệu, không kiêu ngạo không
siểm nịnh trả lời: "Võ công điển tịch vốn là thuộc về Thiếu Lâm, mà
không là sở hữu cá nhân của lão nạp, xin thứ cho lão nạp không thể tuân
theo."

Giang Du khẽ nheo mắt lại: "Trụ trì đại sư cố ý như thế?"


"Giang thí chủ cần gì phải bức bách tới như vậy?" Trụ trì hỏi lại: "Theo lão nạp biết, Giang gia nhất định cũng có võ công trấn gia."

Võ công của Giang gia như thế nào cũng kém truyền thừa mấy trăm năm của
Thiếu Lâm chứ! Hơn nữa Giang gia tuy rằng mượn oai của Huyết Yêu kiếm
giả thu phục đa số thế gia nhỏ, trở thành đứng đầu ngũ đại thế gia,
nhưng đây chẳng phải kế lâu dài, sớm muộn gì cũng sẽ bị người phát hiện
sơ hở.

Chỉ có lấy được võ công của Thiếu Lâm, mới có thể thực sự ổn định được địa vị bây giờ của Giang gia.

Trụ trì thấy thần sắc nguy hiểm của Giang Du, không khỏi thở dài, một
đoạn thời gian trước Giang gia sử dụng độc nhằm vào vài bang chủ bang
phái khác hay không, chuyện của gia chủ thế gia còn không thể kết luận
tùy tiện, Thiếu Lâm liền đưa ra chuyện này, nhưng là chuyện này không
thể giải quyết, không cần nói đến duy trì võ lâm Trung Nguyên an ổn, đến ngay cả Thiếu Lâm có tự bảo vệ được mình hay không cũng là vấn đề.

Có lẽ, Giang Du phát hiện ra Thiếu Lâm đã hoài nghi hắn cho nên mới đưa ra sách lược này?

"Trụ trì đại sư." Bỗng nhiên, đoàn người Lệ Thú xuất hiện bên người Trụ trì Thiếu Lâm.

"Lệ thí chủ." Thấy Lệ Thú đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, Trụ trì một chút kinh hách cũng đều không có.

Mà đứng ở trận doanh Giang Du Lục Y Ninh ánh mắt lại khẽ động, hôm nay
Yến Thanh Nam người đàn ông kia đã từ hôn với nàng, thông minh như nàng, đã biết đại khái kế hoạch của Yến gia, nhưng không có bất kỳ biện pháp
nào chống lại.

Lục gia là vì ca ca Lục Y Ninh đắc tội với đại hắc bang đứng đầu Miêu
Cương — Khô Lâu bang mới không thể không dời Thục, mà ca ca Lục Y Ninh
cũng bởi vậy mà chết, trách nhiệm nặng nề của Lục gia bất đắc dĩ gánh
trên vai nàng. Miêu Cương đã không thể trở về được, Tây Vực lại không có bất cứ quan hệ nào, lúc trước tìm đến nương tựa Yến gia là lựa chọn bất đắc dĩ.

Làm một người phụ nữ, nàng quản lý một nhà an ổn đã là không dễ, lại còn muốn đối mặt với đủ loại chỉ trích cùng chê trách của người bên ngoài,
võ công cũng không mạnh nàng chỉ có thể tìm một chỗ dựa vững chắc cho
mình, sau đó chờ đợi, chờ đợi tương lai Lục gia có được người có võ công có thể một mình đảm đương một phía, không hơn.

Đây là võ lâm, cho dù như thế nào đều phải có một người võ nghệ có thể
áp đảo quần hùng, tất cả các thế lực khác đều chỉ là phụ thuộc mà thôi.

Khi Yến gia xúi giục, có lẽ sẽ không có người ủng hộ Lục gia, mà căn cơ
của Lục gia ở Giang Nam chưa ổn định, nếu mất đi những người đó ủng hộ,
Trung Nguyên căn bản không có nơi nào cho Lục gia sống yên ổn.

Như vậy nàng có thể lựa chọn dựa vào chỉ có...

Lệ Thú.

Người đàn ông có võ công cao cường không thể tưởng tượng được kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui