Đại Hiệp Rất Nghèo

Huyết Yêu kiếm xuất thế!

Bên tai vang lên những tiếng kêu thảm thiết, mặc dù không có âm thanh
quen thuộc kia, nhưng Tiểu Tiểu đang nhắm hai mắt hai tay nắm thật chặt
như trước, từng giọt mồ hôi lạnh theo cái trán trắng trẻo trượt xuống.

Không biết có khi so với biết càng đáng sợ hơn!

Tiểu Tiểu lặng lẽ mở mắt, vụng trộm nhìn Lệ Thú — một khuân mặt như tiên giáng trần, trường kiếm quỷ dị như máu, hiện tại Lệ Thú tựa như tiên
nhân đọa ma.

Tiểu Tiểu không khỏi nhớ tới thảm trạng của Tây Xuyên các ở Miêu Cương,
chẳng phân biệt được địch ta ai cũng trốn không thoát vận mệnh bị một
kiếm mất mạng. Huyết Yêu kiếm là tà kiếm cắn chủ, đủ loại truyền thuyết
quỷ dị khiến Tiểu Tiểu miễn cưỡng nuốt xuống nước miếng, nhưng lo lắng
cho Lệ Thú khiến nàng kiên cường bước lên trước một bước, lại một bước,
cuối cùng dứt khoát chạy, chạy thẳng tới trước mặt Lệ Thú.

Không thể lại để Thú ca bị thương!

Chỉ có vài bước, Tiểu Tiểu lại cảm thấy áp lực rất lớn, khuân mặt dữ tợn khi chết của người áo đen phảng phất như tu la lấy mạng, hai mắt vĩnh
viễn không nhắm lại nhìn chằm chằm thẳng vào nàng, Tiểu Tiểu chưa bao
giờ tiếp xúc gần nhiều người chết như vậy, nàng có chút thở không nổi,
đành phải lấy hai tay chống lên đầu gối, há mồm thở hổn hển.

Lưỡi kiếm màu đỏ lại xuất hiện trước mắt Tiểu Tiểu, đồng tử của Tiểu Tiểu co rụt lại, chậm rãi ngước mắt...

"Tiểu Tiểu, nàng làm sao vậy?" vẻ mặt Lệ Thú ân cần nhìn Tiểu Tiểu.

Tiểu Tiểu sửng sốt, vẻ mặt vô cùng quen thuộc như vậy, không biến hóa gì, không phát cuồng, không có không nhớ rõ nàng!

Tiểu Tiểu vội vàng nhào vào ngực Lệ Thú, hai tay cao thấp như tìm kiếm
cái gì: "Thú ca, chàng không sao chứ? Không có việc gì chứ?"

Dường như biết Tiểu Tiểu đang lo lắng cái gì, biểu cảm của Lệ Thú dần
dần trở nên nhu hòa: "Ta không sao. Toàn bộ đám người kia đã bị giải
quyết ."

"phù—" Tiểu Tiểu thở một hơi thật dài: "Vậy là tốt rồi."

Tay Lệ Thú nhẹ nhàng che lên mắt Tiểu Tiểu, lông mi của Tiểu Tiểu thật
dài khiến lòng bàn tay của hắn có chút ngứa ngáy. Nhưng Lệ Thú không có
thời gian suy nghĩ những thứ này, bởi vì hai tay Tiểu Tiểu ôm lấy hắn
khẽ run nhè nhẹ, Lệ Thú thở dài, loại chuyện này không nên để Tiểu Tiểu
tiếp xúc nhiều là tốt rồi:"Chúng ta rời khỏi nơi này thôi?"

"vâng." Tiểu Tiểu nhẹ nhàng gật đầu.

Theo lý mà nói, lúc này phải nên lục soát thi thể của những người áo
đen, lấy được manh mối liên quan, sau đó mới rời khỏi, dù sao dưới sự
dạy dỗ của Sở Lăng hiện tại Lệ Thú đã không còn là tay mơ mới ra đời kia nữa, một chút kinh nghiệm giang hồ cần thiết hắn vẫn biết.


Nhưng hiện tại Tiểu Tiểu thật là không thích hợp đứng ở trong hoàn cảnh
này, trời đất bao la lão bà lớn nhất! lúc này Lệ Thú quyết định, dùng
tốc độ nhanh nhất rời khỏi nơi này, tìm được Vân Hành, giao Tiểu Tiểu
ông ấy, sau đó sẽ vòng lại.

Lệ Thú nhặt hộp kiếm rơi vãi trên mặt đất lên, chẳng quan tâm đóng Huyết Yêu kiếm trở lại, trực tiếp ôm Tiểu Tiểu đuổi theo hướng Vân Hành rời
đi.

Trùng hợp là, Vân Hành cũng vừa giải quyết xong mấy kẻ đuổi theo phía
sau hắn, mang theo Dịch Toa đang tìm Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu, hai nhóm
người đúng lúc gặp nhau ở trên đường.

"Ôi chao! Ta nói đồ tức này, làm nũng như vậy không hay đâu nhé!" Vừa
nhìn thấy Lệ Thú ôm Tiểu Tiểu xuất hiện, câu nói đầu tiên Vân Hành đã đi lên chế nhạo: "Đồ đệ, ta nhìn con tẩm ngẩm tầm ngầm, đối với phụ nữ rất ra dáng đấy!" câu thứ hai vẫn là chế nhạo.

Nhưng câu thứ hai vừa nói xong, Vân Hành liền biến sắc, giơ một ngón tay chỉ vào Lệ Thú: "Tiểu Thú, thanh kiếm này, thanh kiếm này con lấy từ
đâu vậy?"

Lúc này Huyết Yêu kiếm giống như dã thú cắn nuốt máu tươi, màu đỏ trên
thân kiếm bắt đầu dần dần thối lui từ mũi kiếm, từ thân đỏ vân trắng dần dần biến thành thân trắng vân đỏ.

"Vừa mới trộm được." Lệ Thú hơi xẩu hổ, trộm cắp quả thực không phải là
việc quân tử nên làm. Đại đầu gỗ bảo thủ cho tới bây giờ vẫn không chấp
nhận nổi hành vi của mình.

"con không gặp được cha con sao?"

"Cha con?" Lệ Thú nhướn mày, xoắn thành một khối mở không ra.

"Thanh kiếm này, chính là bội kiếm cha con từng dùng Yêu Tuyệt kiếm đó!"

Lệ Thú lắc đầu: "Không gặp được." Lệ Thú nói từ đầu đến đuôi cho Vân
Hành quá trình truy tìm Huyết Yêu kiếm, còn Tiểu Tiểu cũng nói ra những
chuyện mình biết đến.

Thừa lúc Tiểu Tiểu giải thích, Lệ Thú đi một chuyến tới chỗ mới đánh
nhau vừa rồi, cẩn thận lục soát một lượt, đen mặt quay về gặp mấy người
Tiểu Tiểu.

"Thế nào rồi? Thú ca, có phát hiện cái gì không?" Tiểu Tiểu hỏi. Vân
Hành sau khi nghe Tiểu Tiểu giải thích xong thì bắt đầu một trạng thái
trầm tư, không biết hắn đang nghĩ gì.

"Cái này." Lệ Thú mở ra một bọc ám khí, đặt trước mặt Tiểu Tiểu.

"Cái này? !" Tiểu Tiểu hoảng sợ kêu lên một tiếng, nghi ngờ không thôi
nhìn Lệ Thú, ám khí kia giống như đúc với cái từng lấy trên người Lệ Thú xuống.

Tiểu Tiểu đưa tay muốn cầm ra trước mắt, xem xét cẩn thận hơn một chút.


"Đừng chạm vào!" Lệ Thú đưa tay ngăn Tiểu Tiểu: "bên trên có độc."

Tiểu Tiểu lập tức thu tay lại, ánh mắt liếc xéo ám khí: "Giang Du?"

"Chắc là vậy." Lệ Thú gật đầu.

"ở phía trước." Vẫn luôn trầm tư đột nhiên Vân Hành lên tiếng:"Ta đã chuẩn bị ngựa ở phía trước."

Dưới ánh trăng, bóng ngựa cường tráng kéo dài, thớt ngựa được buộc trên
thân cây, đang cúi đầu nhàn nhã ăn cỏ. Mấy con ngựa đột nhiên cảm thấy
trên lưng trầm xuống, không khỏi hí dài một tiếng.

"Tiểu Thú, tiếp theo con muốn làm gì?" Vân Hành vỗ vỗ đầu ngựa, con ngựa lập tức phục tùng không nôn nóng dãy dụa nữa.

Lệ Thú nhìn thoáng qua Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu khẽ gật đầu với hắn, thấy
được Tiểu Tiểu đồng ý, Lệ Thú liền nói rõ ràng mục đích của bọn họ cho
Vân Hành: "Chúng con muốn đến Thiếu Lâm."

"Như vậy à!" Vân Hành thoáng suy nghĩ, ánh mắt không tự chủ được bay về
phía hộp Huyết Yêu kiếm trên lưng Lệ Thú: "Chúng ta tách ra ở đây đi! Ta muốn đi Tây Vực một chuyến, ta có một số việc muốn tìm đại ca của ta,
Sở Lăng."

"Vậy nhờ sư phụ giúp đỡ chuyển lời cho vợ chồng Ôn thi." Lệ Thú thỉnh cầu.

"Chuyện gì?"

"Mời bọn họ trong khoảng ba tháng mang theo Lệ Vân trực tiếp đến Cổ
Thành của Miêu Cương Cổ vương chờ đợi, đến lúc đó con cùng Tiểu Tiểu sẽ
đem Huyết Yêu kiếm thẳng đến Cổ thành." Lệ Thú vừa rồi đã thả lại Huyết
Yêu kiếm vào hộp kiếm, ở trong lòng Lệ Thú, cho dù Huyết Yêu kiếm nhận
chủ, thì cũng không phải của hắn.

"Đợi chút, đợi chút, đợi chút!" một bàn tay Vân Hành chắn trước mặt Lệ Thú.

Lệ Thú lập tức dừng lại lời đang muốn nói, lời trưởng bối nhất định phải nghe!:"Sư phụ mời người nói."

"Tiểu tử, con không nhầm chứ! Yêu Tuyệt kiếm... Không, Huyết Yêu kiếm là bội kiếm của cha con mà!" Vẻ mặt Vân Hành cổ quái: "Tiểu tử con cứ đưa
ra ngoài như vậy?"

"Huyết Yêu kiếm ban đầu vốn là muốn đưa đến chỗ Cổ vương." Lệ Thú mím
môi, ánh mắt kiên định chân thật đáng tin: "Con sẽ thỉnh cầu Cổ vương
cho con Huyết Yêu kiếm. Nếu không, danh không chính ngôn không thuận."

Vân Hành trợn mắt, bĩu môi một cái:

“Tùy con thôi, tiểu tử con đã lớn như vậy, loại việc nhỏ này hẳn là có thể tự mình xử lý.”


Lệ Thú ở trên ngựa khẽ cúi đầu: “Cám ơn sư phụ.”

“Được rồi, ta sẽ tiện thể nhắn giúp con, ta có thể sẽ ngây ngốc ở Tây
Vực một thời gian ngắn, đến lúc đó tới tìm ta là được rồi.”

“Dạ, sư phụ.”

Vân Hành nhìn thoáng qua Dịch Toa, hướng về phía Lệ Thú phất phất roi
ngựa, hai chân kẹp lại, con ngựa lập tức chạy vọt đi: “Đi!”

“Vân Hành, chàng đợi thiếp với!” Dịch Toa cũng chạy vọt theo.

“Cung tiễn sư phụ sư mẫu.”

Đợi đến lúc Vân Hành cùng Dịch Toa biến mất không thấy gì nữa, Lệ Thú mới chuyển sang nhìn Tiểu Tiểu.

“Thú ca, chúng ta cũng nên đi thôi?”

“Ừ.”

“Thú ca.”

“Ừ?”

“Sau khi chúng ta đến Thiếu Lâm tự xong không cần đi Miêu Cương ngay được không? Thiếp muốn đi dạo chợ một chút nhé!”

“Được.”

“Sau đó, lại đi ngắm biển!”

“Được.”

“Rồi đi leo núi.”

“… Được.”

“Thuận tiện quay lại Nam Dương thì tốt.”

“…”

Bọn họ có phải nên gọi sư phụ trở về hay không, để ông ấy không cần phải tiện thể nhắn ngay?





Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú đến Thiếu Lâm tự trước, giao mấy cây phi tiêu cho
Trụ trì Thiếu Lâm tự, kể lại rõ ràng rành mạch toàn bộ hành trình của
bọn họ cho Trụ trì, Trụ trì phụ trách kiểm tra, độc trên mấy cây phi
tiêu kia cùng độc Lệ Thú trúng giống nhau như đúc, đến đây, hung thủ
giết hại vài gia chủ thế gia được khoanh vùng ở Giang gia, nhưng Giang
gia dù sao cũng là một trong ngũ đại thế gia, không thể khinh động, bởi
vậy bọn họ chỉ có thể âm thầm giám thị.

Sau đó Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu cáo từ với Trụ trì, đi Miêu Cương, đồng
thời được Trụ trì nhờ vả, hỏi thăm Cổ vương về loại độc này.

Sau khi rời khỏi Thiếu Lâm tự, Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú quả nhiên đi dạo
chợ, lại ngắm biển leo núi, tuy không trở lại Nam Dương, nhưng Tiểu Tiểu vẫn rất vừa lòng, nhưng điều này trực tiếp khiến đoạn hành trình sau

của bọn họ cực kì gấp gáp.

Tuy nhiên cuối cùng trong vòng ba tháng cũng tới được Cổ thành.

Tuy địa bàn của Cổ vương được gọi là Cổ thành, nhưng lại không chỉ là
một địa bàn của một nhân sĩ võ lâm thuần túy, trên thực tế Cổ thành là
một nơi người Miêu tập trung sinh sống. Cổ vương là người bảo vệ thành
trì này, trong lòng người Miêu có được uy vọng không thể tưởng tượng
được.

Màu sắc tươi sáng, quần dài hàng trăm nếp gấp hoạt bát, trang sức bằng
bạc tạo hình tinh tế, đi trên đường có thể nghe thấy tiếng vang đinh
đinh đang đang. Thiếu nữ Miêu tộc xinh đẹp thường hay ngâm nga tiếng hát nhẹ nhàng, bầu không khí thoải mái, hơi thở thuần phác, làm cho người
ta không tự chủ thả lỏng tinh thần.

Tìm hai người trong một biển người không khác gì tìm một con kiến trong
một đàn kiến, Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú liền không theo thói quen nhập gia
tùy tục, vẫn một thân Hán phục như trước đi khắp nơi, bởi vậy, Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú đi đến nơi nào đều sẽ dẫn tới rất nhiều ánh mắt tò mò.

Ở chỗ này, ngoài dự kiến của Tiểu Tiểu, người Miêu chẳng phải cừu thị
người Hán như vậy, ngược lại, còn rất thân thiện, cho dù Tiểu Tiểu cùng
Lệ Thú đi đến chỗ nào, đều có người Miêu nhiệt tình chào hỏi bọn họ,
thậm chí còn có người đưa cho Tiểu Tiểu khăn trùm đầu được làm thủ công
tinh xảo.

Nghe nói, đây là vì thê tử của Cổ vương là một cô nương người Hán xinh đẹp thiện lương.

Đến Miêu Cương không đến nửa ngày, Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu dễ dàng dẫn tới con kiến… Không, là vợ chồng Ôn thị.

Mang theo tiểu Lệ Vân vợ chồng Ôn thị đã thay trang phục người Miêu, thuận tiện còn mang đến hai bộ cho Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu.

Lúc bọn họ vừa mới gặp mặt, Lệ Vân dường như có cảm ứng với cha mẹ mình, trực tiếp nhếch môi, lộ ra hai hàng răng nhỏ còn chưa mọc hết, vui mừng hướng về Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu, thuận tiện còn dang hai tay, một lát
thì hướng về phía Tiểu Tiểu, một lát thì với Lệ Thú, muốn ôm ôm, gấp gáp không thể gấp hơn, sau đó liền chơi xấu ở trong ngực Tiểu Tiểu cùng Lệ
Thú không trở lại tìm vợ chồng Ôn thị nữa.

“Tiểu tử thối!” Ôn đại tẩu bóp mặt tiểu tử béo: “Qua sông liền đoạn cầu, vừa nhìn thấy cha mẹ đã quên mẹ nuôi luôn!”

Lệ Vân không tim không phổi cười toe toét như cũ, đắc ý ôm cổ Lệ Thú,
bẹp bẹp hôn nhẹ một chút để lại trên mặt Lệ Thú đầy nước miếng, thị uy
nhìn Ôn đại tẩu một cái.

Khiến cho sắc mặt nghiêm túc của Lệ Thú vô cùng quỷ dị.

Mọi người bỗng nhiên cười phá ra.

“Tiểu Tiểu.”

“Thú ca?”

“Tiểu tử này thực ra rất hiếu thuận với nàng đấy.” (mời xem lại chương 28. gặp lại)

“Hả?”

“Tính cách vô cùng giống nàng.”

“…”

Đại đầu gỗ, thực ra thì chuyện cười của chàng tuyệt đối không buồn cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui