Nguồn:
Nhóm: Thanh Lạc Sắc Uyên
Biên dịch: Lúa
Hoa Vân Long cười ha ha, nói: "Rất tốt, rất tốt, mềm không chịu ăn, cứng rắn không sợ, cũng tính là một hảo hán, ngươi chú ý đây."
Hắn được phụ mẫu di truyền, trong dòng máu đã có nhân hậu và thận trọng của Hoa Thiên Hồng, cũng có mạnh mẽ và nhạy cảm của Bạch Quân Nghi, sẽ làm ra chuyện gì, ai cũng không thể nắm chắc. Giờ phút này, hắn xoay người giơ lên cánh tay phải, hợp chỉ như kích, súc thế chờ phát, thân hình nhoáng lên một cái, lập tức ép về phía Tiêu Cừu.
Một chiêu hợp chỉ như kích kia nhìn không ra là quái chiêu gì, ngón trỏ duỗi thẳng, ngón giữa hơi cong, cực kỳ hiếm thấy trong chốn võ lâm. Kỳ thật, đó chính là ấn quyết "Xa Vưu Thất Giải", bây giờ hắn súc thế chờ phát, trong đó ẩn giấu không biết bao nhiêu biến hóa quỷ dị, nếu như xuất chỉ, Tiêu Cừu chắc chắn không thể thoát khỏi một chỉ nguy hiểm này. Chợt nghe Nguyễn Hồng Ngọc run giọng kêu lên: "Long ca ca... Uy, ngươi dừng tay, xin ngươi dừng tay a."
Một bóng dáng màu hồng dồn sức nhào tới, Hoa Vân Long đột ngột thu lại chỉ thế, thân hình khẽ dừng lại, một tay ôm lấy bóng dáng màu hồng kia, hỏi lại: "Làm sao? Ngươi có chuyện gì muốn nói?"
Nguyễn Hồng Ngọc không đáp lại câu hỏi của hắn, thân thể yêu kiều khẽ giãy giụa, chuyển mình kêu lên: "Tiêu sư huynh, ngươi nói đi a, ngươi không cần phải chịu tội thay người."
Nàng chính là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, vừa rồi đã xúc động trên tình đồng môn, mắt thấy tính tình của Hoa Vân Long khác hẳn người thường, võ công lại cao không lường được, nếu hắn thực sự ra tay, Tiêu Cừu khó tránh khỏi ăn nhiều đau khổ. Thứ hai, chân tướng sự tình, có lẽ nàng càng biết rõ, nàng đã nói "không cần phải chịu tội thay người", rõ ràng, đó là có kỳ quặc khác rồi.
Hoa Vân Long vừa nghe vậy, nghi hoặc dâng lên, trong mắt lấp lóe thần quang, chăm chú nhìn về phía Tiêu Cừu, yên lặng chờ hắn trả lời. Tiêu Cừu chính là vì ghen mà sinh hận, mấu chốt chính nằm ở trên người Nguyễn Hồng Ngọc. Nếu như Nguyễn Hồng Ngọc không vội vàng gấp rút lao tới cản, rồi bị Hoa Vân Long ôm về, có lẽ biến hóa sẽ đơn giản một chút. Nhưng vì Nguyễn Hồng Ngọc "Ôm ấp yêu thương", khiến Tiêu Cừu đố kỵ càng sâu, vì vậy, tình thế cũng cấp tốc biến chuyển, vượt ra ngoài dự đoán rất xa.
Tiêu Cừu này có phần tuấn dật, vẫn luôn cho rằng bản thân rất giỏi, là một tên cực kỳ tự ngạo. Hắn sử dụng tả thủ kiếm pháp, thân thế và võ công đều vô cùng quái dị, nhưng cũng không khác gì cao thủ nhất lưu. Là đồng môn huynh muội của Nguyễn Hồng Ngọc, cũng coi như là một đôi bích nhân mà trời đất tạo thành, nào ngờ được duyên phận bất định, Nguyễn Hồng Ngọc không chịu ở yên một chỗ.
Bây giờ mắt thấy Hoa Vân Long có tài mạo xuất chúng, võ công lại cao hơn bản thân rất nhiều, sư muội đã động lòng thiếu nữ, rất có thể hai người đã có tình mật thắm thiết, lấy bản tính cực kỳ tự ngạo của hắn, hắn tất nhiên không thể chịu đựng được. Nhưng có một điều không thể nghi ngờ, hắn là một kẻ lòng dạ sâu đậm, tính cách gian trá nhiều quỷ kế, lập tức chuyển động tâm cơ, lạnh lùng nói: "Sư muội bảo ta nói những thứ gì đây?"
Nguyễn Hồng Ngọc nói: "Sư bá hiện nay tuổi tác đã cao, thường ngày nghiêm cấm sư huynh rời xa môn phái, lần này ngươi bất chấp phạm vào sư mệnh, vì tiểu muội mà đuổi đến Trung Nguyên, tất nhiên sẽ không có ân oán cừu hận gì đó với Tư Mã gia..."
Trong lòng Tiêu Cừu âm thầm sinh sôi ý niệm độc ác, bề ngoài vẫn bất động thần sắc, ra vẻ bất đắc dĩ nói: "Được rồi, chúng ta bắt tay giảng hòa."
Hai tay ôm quyền, giống như làm qua loa, chắp tay về phía Hoa Vân Long đang đứng ở phía xa.
Hoa Vân Long nghe được nội dung nói chuyện của hai người, biết được Tiêu Cừu là lần đầu đặt chân tới Trung Nguyên, tất nhiên sẽ không liên quan đến huyết án của Tư Mã gia, thầm nghĩ có lẽ mình thật sự đã hiểu lầm, nguyên nhân Long nhi rơi vào trong tay hắn, hẳn là có duyên cớ khác.
Trong nội tâm của hắn vừa nghĩ như thế, lại thấy Tiêu Cừu ôm quyền làm lễ, muốn "bắt tay giảng hòa" cùng hắn, lập tức tiêu tan hết hiềm khích, bước nhanh đến đỡ Tiêu Cừu đứng lên, cười ha ha nói: "Rất tốt, rất tốt, bắt tay giảng hòa. Chỉ cần Tiêu huynh không tiếc phiền phức, kể lại từ đâu, làm sao có được bảo mã, tiểu đệ lập tức có thể nhờ đó mà truy tìm tung tích của kẻ thù, nếu có thành quả, tất cả đều nhờ Tiêu huynh giúp đỡ, tiểu đệ vô cùng cảm kích."
Vừa nói, Hoa Vân Long vừa chậm rãi đưa tay phải về phía trước, ý muốn bắt tay với Tiêu Cừu.
Trên mặt của Tiêu Cừu nhanh chóng lướt qua một nụ cười lạnh xảo trá, giả vờ hờ hững nói: "Tiêu mỗ nói ra chuyện tình của bảo mã, mọi chuyện hiểu lầm coi như qua hết sao?" Tay phải chậm rãi duỗi ra, cũng muốn bắt tay với Hoa Vân Long.
Hai bàn tay chạm vào nhau, Hoa Vân Long không ngừng nói: "Chí phải chí phải, là tiểu đệ phán đoán sai, Tiêu huynh lòng dạ rộng..."
Vẫn còn chưa nói xong, chợt nghe Nguyễn Hồng Ngọc thất thanh kêu lên: "Long ca... Cẩn thận."
Ngay sau đó, mấy bóng người chớp động biến chuyển, có người tung ra một cước, đá bay một người khác ra phía ngoài xa, lạnh lùng quát lớn: "Tâm kế thật độc ác."
Nguyễn Hồng Ngọc quá mức sợ hãi, kêu lên một tiếng duyên dáng, vôi vàng chạy tới.
Hóa ra Tiêu Cừu vẫn còn ý đồ bất chính, ngón giữa tay phải của hắn có đeo một chiếc nhẫn lớn, bên trong rỗng, ẩn giấu kim độc. Hắn thừa dịp ôm quyền chắp tay, đã kích hoạt cơ quan, chuẩn bị tùy thời ra tay, lúc hai bàn tay chạm vào nhau, Hoa Vân Long không hề đề phòng, hắn lập tức nhân cơ hội hai bên bắt tay, bàn tay trái đột ngột giơ lên, đánh ra một quyền về phía sườn phải của Hoa Vân Long.
Tai họa sát nách, đúng ra Hoa Vân Long tuyệt đối không thể may mắn thoát thoát, tiếc rằng người tính không bằng trời tính, Nguyễn Hồng Ngọc đã cảnh báo kịp thời, Hoa Vân Long lại nhạy bén hơn người, vừa nghe thấy tiếng kêu, lập tức đoạt trước một bước, thân người khẽ khom xuống, tay phải nhấn xuống dưới một cái, ngay sau đó đột ngột giơ lên chân phải, một cước tung ra đá Tiêu Cừu bay xa ra ngoài.
Một cước kia chính là hắn nổi giận mà công kích, dồn hết chân lực vào một cước, lại vừa lúc đá vào phía trên sườn trái của Tiêu Cừu, bay ngang một đoạn trên không, hai đoạn xương sườn bị đá gãy, tạng phủ cũng chịu nội thương, mùi tanh dâng lên, điên cuồng phun ra máu tươi, té ngã trên mặt đất, khó có thể đứng dậy.
Hoa Vân Long khẽ ngừng lại, đang định tiếp tục đuổi tới đánh. Đúng lúc Nguyễn Hồng Ngọc đuổi tới, bắt lấy cánh tay của hắn, hoảng sợ kêu lên: "Long ca, chậm đã."
Hoa Vân Long phẫn nộ, lạnh lùng nói: "Tâm của người này quá mức xảo trá độc ác, Hoa mỗ không thể tha cho hắn."
Nguyễn Hồng Ngọc vội kêu lên: "Trước tiên hãy kiểm tra xem ngươi có bị kim độc đâm trúng hay không? Kim độc kia gặp máu là chết, không thể cứu nổi."
Hoa Vân Long lạnh giọng hừ một tiếng, căm tức nói: "Hoa mỗ bách độc bất xâm, dăm ba cái kim độc, có thể làm khó ta sao?"
Cánh tay phải chấn động, muốn bức ra khỏi bàn tay của Nguyễn Hồng Ngọc, nào ngờ cánh tay phải vừa mới dùng lực, chợt cảm thấy khuỷu tay nhức mỏi một hồi, cuối cùng cũng không thể nâng lên.
Cầu chư vị đậu hũ phóng tay tiếp sức, like chương, bình luận tương tác, donate và đẩy KP chính là energy, là viagra cho DG ra chương, bạo chương!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...