Nguồn:
Nhóm: Thanh Lạc Sắc Uyên
Biên dịch: Lúa
Chỉ chốc lát sau, một trận tiếng bước chân truyền vào trong phòng. Chỉ nghe một thanh âm vô tư phấn khởi cao giọng kêu lên: "Nãi nãi cho gọi ta đến sao? Long nhi đã đến đây."
Tiếng nói vừa vang lên xong, một thiếu niên phong lưu tuấn mỹ, thân khoác áo bào mỏng, tay cầm quạt xếp, miệng cười mỉm đi đến, dĩ nhiên chính là Hoa Vân Long. Lúc này, Hoa Vân Long hết sức phấn khởi mà đi vào bên trong tĩnh thất, bỗng nhiên hắn phát hiện tình hình có gì đó không đúng, trên mặt Bạch Quân Nghi vẫn còn lưu lại vệt nước mắt, hắn không khỏi âm thầm kinh hãi.
Lúc này Văn thái quân mới lên tiếng: "Long nhi, ở phủ Nam Dương, trong nhà Tư Mã thúc của ngươi đã xảy ra biến cố trọng đại, ngươi còn chưa biết sao?"
Hoa Vân Long càng thêm kinh hãi, lắc lắc đầu nói: "Chưa biết a, hài nhi cùng Tiểu Liên các nàng chơi đùa ở phía sau ngọn núi, nghe được có người nói nãi nãi đang tìm ta, liền vội vàng chạy đến..."
Văn thái quân dường như cảm khái vô cùng, thổn thức thật lâu mới bùi ngùi thở dài, chậm rãi kể lại: "Long nhi ngươi nghe kỹ đây, Tư Mã gia thúc thúc và thúc mẫu của ngươi, cả hai người trong đêm ngộ hại, vết thương đều ở trên cổ họng, rõ ràng là một dấu răng, tựa như bị một loài thú cắn chết."
Hoa Vân Long rung động mày kiếm, ngạc nhiên nghi ngờ hỏi: "Có sự tình dạng này sao? Tư Mã thúc gia thành danh đã mấy chục năm, dùng thân thủ của hắn, trong chốn võ lâm đã là khó có địch thủ..."
Văn thái quân tiếp tục nói: "Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, những lời "khó có địch thủ" này, cùng lắm chỉ là dựa trên võ đoán. Long nhi, thiên hạ rộng lớn, kỳ nhân xuất hiện lớp lớp, những người hoạt động ở giang hồ cũng chỉ là một phần nhỏ, bấy nhiêu đó vẫn chưa phải toàn bộ võ lâm, ngày sau ngươi lưu lạc tứ phương bên ngoài, nghìn vạn lần phải khắc ghi trong lòng những điều này."
Hoa Vân Long trịnh trọng gật đầu một cái, ưng thuận đáp: "Long nhi nhớ kỹ."
Sau đó khẽ cau lại lông mày, tiếp tục hỏi: "Tư Mã thúc gia không phải người bình thường, rốt cuộc là loại thú hạng gì lại có thể sát hại tính mạng của hắn đây?"
Văn thái quân nói: "Sự thật là như thế, không ai có thể không tin, đây là do chính miệng Quỳnh cô cô của ngươi nói ra."
Vẻ mặt Hoa Vân Long tràn đầy hoang mang bối rối, không biết xử lý như thế nào, lại hỏi tiếp: "Quỳnh cô cô bây giờ đang ở nơi nào?"
Văn thái quân tiếp tục trả lời: "Hiện giờ nàng đang ở trong sơn trang, nàng gặp phải bi ai quá độ, ta đã thu xếp cho nàng một nơi nghỉ ngơi tĩnh dưỡng."
Hoa Vân Long rung động mày kiếm, nhãn châu xoay chuyển vài lần, cuối cùng nhìn về phía viên Ngọc Đỉnh kia. Văn thái quân chậm rãi giải thích: "Ngọc Đỉnh kia là biểu ký hung thủ lưu lại hiện trường, đây cũng là một cái manh mối để điều tra hung thủ. Hai mươi năm trước, trong chốn võ lâm có một vị nữ trung hào kiệt, họ Cố tên Oanh, người trong giang hồ đều gọi nàng là Ngọc Đỉnh phu nhân, Ngọc Đỉnh nho nhỏ màu bích lục ngươi nhìn thấy chính là một tín vật của nàng. Năm đó nàng và phụ thân ngươi có một đoạn gút mắc tình duyên, tình hình cụ thể ra sao thì có thể hỏi di nương của ngươi. Vị Ngọc Đỉnh phu nhân kia có một lá thư tuyệt bút vẫn còn lưu lại nơi này, căn cứ theo nội dung trên lá thư này, chúng ta đã nhận định chắc chắn rằng nàng đã ly khai nhân thế."
Hoa Vân Long hơi trầm ngâm rồi nói: "Như vậy thì xem ra, hung thủ sát hại phu thê Tư Mã thúc, nếu không phải là truyền nhân của Ngọc Đỉnh phu nhân, thì đó chính là có người lợi dụng viên tín vật này, ý đồ lừa gạt tai mắt người đời."
Văn thái quân thở dài nói: "Ài, sự tình này khó mà có kết luận chính xác, tóm lại, nãi nãi quyết định để ngươi đi xử lý sự tình này."
Hoa Vân Long nghe được mà chấn động tâm thần, nãi nãi muốn để hắn tiến vào giang hồ, đương nhiên hắn cũng có chút hưng phấn, dựng nên thanh danh vang xa vạn thế, đó cũng chính là mộng tưởng mà hắn đã có từ lúc nhỏ, nhưng làm sao hắn có thể rời đi mà bỏ lại những nữ nhân thiên kiều bá mị này trong nhà. Văn thái quân thở dài một tiếng rồi nói: "Long nhi, ta cũng biết rõ, ngươi khó có thể rời xa chúng ta mà đi được, chỉ là sự tình này cả ta và các nàng mẫu thân di nương của ngươi đều không tiện đi xử lý, chủ yếu là bởi vì liên quan tới vị Ngọc Đỉnh phu nhân kia, sau khi xong việc trở về ngươi sẽ biết sự thật."
Văn thái quân vừa cầm lên Hộ Thân Nhuyễn Giáp trao cho Hoa Vân Long, vừa nói: "Từ nay về sau ngươi hãy mặc giáp mềm này trên người, giáp mềm này bằng hữu võ lâm ở Giang Nam liên hợp dâng tặng vào lúc sinh nhật một tuổi của ngươi, thứ nhất có thể phòng thân, thứ hai đông ấm hè mát, ngươi tuyệt đối không thể không trân trọng."
Văn thái quân ngừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Chuyện ngày hôm nay có liên quan đến vinh nhục họa phúc của Hoa gia chúng ta sau này, và cũng liên quan đến sinh tử tồn vong của Hoa gia chúng ta, gánh nặng nghìn cân này đều đặt ở trên vai một mình ngươi, nếu như ngươi khinh thường bỏ qua, Hoa gia chúng ta có thể sẽ bị hủy diệt."
Hoa Vân Long tâm thần đều trầm xuống, kinh hãi rồi trịnh trọng khẳng định: "Long nhi tuyệt đối không khinh thường."
Văn thái quân thở dài nói: "Ài, Quân Nghi, đưa bảo kiếm cho ta."
Bạch Quân Nghi hơi ngẩn ra rồi nói: "Hãy để ta làm."
Nàng đi đến bên người Hoa Vân Long rồi nói: "Long nhi, ngươi hãy giơ tay trái lên, bàn tay dựng thẳng ở trước ngực, mẫu thân sẽ không sơ suất mà làm ngươi bị thương đâu."
Hoa Vân Long một bụng nghi ngờ nhưng vẫn giơ bàn tay trái lên, ngạc nhiên hỏi: "Mẫu thân, ngươi muốn làm gì?"
Bạch Quân Nghi giọng điệu xót xa nói: "Mẫu thân sẽ khắc một chữ trên bàn tay của ngươi..."
Hoa Vân Long ôn nhu nói: "Mẫu thân cứ an tâm mà tập trung khắc a, chút nỗi đau da thịt này hài nhi cũng không quan tâm lắm."
Bạch Quân Nghi hai mắt ngấn lệ, tay cầm bảo kiếm, mũi kiếm nhắm thẳng vào lòng bàn tay Hoa Vân Long, lấy lại bình tĩnh, đột nhiên cắn chặt răng, cổ tay trắng khẽ rung lên, chỉ thấy bảo kiếm kia lóe lên một đường hàn quang, Bạch Quân Nghi đã ném kiếm xuống mặt đất, lại lần nữa che mặt khóc ròng. Hoa Vân Long cảm thấy lòng ban tay mát lạnh, lật bàn tay nhìn một chút, vết máu ngang dọc, rõ ràng là một chữ "Hận". Lúc này Tần Uyển Phượng đã đi tới, bôi một tầng thuốc mỡ lên trên lòng bàn tay Hoa Vân Long, sau đó dùng một dải lụa trắng băng bó lại vết thương trên bàn tay.
Hoa Vân Long sắc mặt tái nhợt, kinh hãi nói: "Mẫu thân, đây là sao a..."
Lúc này Văn thái quân mới nói: "Dụng ý trong chữ "Hận" này, sẽ có một ngày ngươi thấu hiểu rõ ràng, hôm nay không nên hỏi nhiều nữa. Lần này tiến vào giang hồ, ngươi phải tự lực cánh sinh, nếu gặp phải kiếp nạn khó khăn, ngươi càng phải cố gắng vượt qua, chúng ta cũng không thể nào cứu được ngươi."
Hoa Vân Long kiên cường nói: "Long nhi lý giải được, Long nhi tự biết chiếu cố bản thân, vậy khi nào thì Long nhi khởi hành?"
Văn thái quân hơi trầm ngâm rồi nói: "Đương nhiên là càng nhanh càng tốt..."
Sắc mặt đột nhiên đỏ lên, ngập ngừng nói: "Nhưng mà ta biết rõ... mấy người mẫu thân và tỷ muội của ngươi... nhất định sẽ không để cho ngươi đi nhanh như vậy, chính ngươi tự mình xử lý a, nên nhớ là không được trì hoãn quá lâu mà làm hỏng đại sự."
Hoa Vân Long và Tần Uyển Phượng đi theo Bạch Quân Nghi đến gian phòng của nàng, ba tỷ muội Hoa Mỹ Quyên, Hoa Mỹ Ngọc, Hoa Mỹ Linh sớm đã chờ ở trong phòng, ai cũng đều đỏ hoe cả mắt, nước mắt vẫn còn lưu lại trên mặt đẹp. Hoa Vân Long nhìn thấy mà thương, ôm chặt và hôn môi từng người một trong chúng nữ, một hồi lâu sau mới nói: "Ta cũng không muốn rời xa các ngươi, nhưng sự tình này có liên quan đến danh vọng và tồn vong của Hoa gia chúng ta, ta tuyệt đối không thể chỉ vì ta mà khiến cho đại sự xảy ra sai lầm."
Bạch Quân Nghi ôn nhu nói: "Long nhi, ngươi không muốn ly khai chúng ta, đương nhiên chúng ta cũng không muốn rời xa ngươi, nhưng thứ chúng ta lo lắng nhất chính là an toàn của ngươi."
Hoa Vân Long trấn an nàng: "Mẫu thân, ngươi cứ việc yên tâm, suốt mười mấy năm qua, không một ngày nào ta lơ là việc luyện công, lấy võ công của ta bây giờ, trên giang hồ có mấy người có thể gây hại cho ta?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...