Nguồn:
Nhóm: Thanh Lạc Sắc Uyên
Biên dịch: Lúa
Lời dừng ngựa đứng, người ngựa như một tòa núi cao, đã ngăn giữa con đường phía trước.
Dư Chiêu Nam ngăn phía trước đường, Hách lão đa muốn không để ý cũng không được, không thể làm gì khác, đành phải hai tay ghìm cương, cưỡng chế giữ chặt con ngựa bị thúc giục phi nước đại kia, ngựa kéo xe hí dài một tiếng, cả người dựng thẳng lên, xe ngựa cũng vì thế mà ngừng lại.
Một chốc lát này, vài thớt ngựa đằng sau cũng đã đi tới, xếp thành một hàng ngay sau lưng Dư Chiêu Nam. Cổ Yên kia kịp thời nhấc lên màn che cửa sổ trên xe, mặt lộ vẻ khó hiểu, đưa mắt dò xét tình hình bên ngoài, nói: "Hách lão đa, xảy ra chuyện gì?"
Lời nói khẽ dừng, biến đổi giọng điệu, đột nhiên lại nói tiếp: "A, hóa ra là Dư gia..."
Dư Chiêu Nam vừa thấy Cổ Yên, trên mặt lập tức lộ rõ nét vui mừng, xoay người xuống ngựa, chạy vội tới, nói: "Quả nhiên là Cổ cô nương đã trở lại, Cổ cô nương, từ lúc ngươi đi về phía tây, tại hạ ngày ngày mong ngóng, đó quả thật giống như đại hạn hán chờ đợi mây mưa tới. Ha ha, rốt cục hôm nay trời đã cho ta gặp lại cô nương."
Cổ Yên sốt ruột trong lòng, ngoài miệng không thể không nói vài câu xã giao: "A ơ, ta làm sao dám để công tử như vậy, đêm đến nô gia sẽ thiết yến trong phòng, mời dư gia cho chút thể diện mà ghé thăm."
Dư Chiêu Nam cười ha ha nói: "Thiết yến tẩy trần, đó là chuyện ta muốn làm, vậy ta đây bồi tiếp cô nương vào thành." Khẽ vươn tay kéo cửa xe, một bước bước vào trong xe.
Cổ Yên không nghĩ tới hắn sẽ phóng đãng như thế, vội vàng đưa tay đẩy ra, nói: "Trong xe cực kỳ dơ bẩn, buổi tối chúng ta lại gặp mặt a."
Cái thùng xe kia dài rộng nhiều lắm là tám thước, cửa xe vừa mở ra, mọi vật trong xe đều nhìn không sót bất cứ thứ gì, Hoa Vân Long đang nằm trên giường gấm, ngay trước người Cổ Yên, càng không có chỗ nào tránh né ánh mắt dò xét.
Dư Chiêu Nam đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó cười ha ha nói: "Ta còn nói vì sao Hách lão đa không chịu ngừng xe, hóa ra Cổ cô nương còn dẫn theo một người nam nhân trở về." Đưa tay bắt một cái, chụp lấy vạt áo trước ngực Hoa Vân Long, kéo mạnh một cái đã đưa ra ngoài xe.
Cổ Yên rất là sốt ruột, đuổi theo ra ngoài, cấp bách nói: "Mau thả người ra, đó là..."
Dư Chiêu Nam rung cổ tay ném một cái, ném Hoa Vân Long thẳng tới chỗ đồng bạn của hắn, mở miệng lớn tiếng kêu lên: "Dật Phong huynh, xin huynh mang tiểu tử này trở về nhà ta, tiểu đệ bồi tiếp Cổ cô nương đi vào thành."
Cổ Yên làm sao có thể để cho hắn mang Hoa Vân Long đi, hai chân khẽ ngừng, sau đó đánh tới. Vội kêu lên: "Không được, không được, các ngươi không thể mang người đi."
Dư Chiêu Nam kinh ngạc rung động, thân hình lập tức xoay chuyển, ngăn trở đường đi của Cổ Yên, trầm giọng quát: "Dừng lại, hóa ra Cổ cô nương cũng là người chung một đường, tại hạ thật đúng là nhìn lầm rồi."
Cổ Yên nóng vội sơ suất mà bại lộ thân pháp khinh công, bị Dư Chiêu Nam nhận ra bí mật, trong lúc nhất thời, bất giác giật mình ngây ngốc.
Dư Chiêu Nam ngưng mắt tập trung tâm thần, chăm chú nhìn Cổ Yên, lạnh lùng nói tiếp: "Cổ cô nương thân mang tuyệt kỹ, lại ẩn thân ở trong chốn kỹ viện phong trần, chắc hẳn có duyên cớ khác? Dư Chiêu Nam mạo muội, xin lắng tai nghe, nếu có khó khăn, tại hạ sẽ giúp ngươi giải quyết."
Cổ Yên phục hồi lại tinh thần, tâm thần bất an nói: "Dư gia, ngươi cần gì phải xen vào việc của người khác."
Dư Chiêu Nam lạnh lùng cười nói: "Ngoại hiệu của tại hạ là "Tái Mạnh Thường", đó nào phải dễ dàng có được? Nói tới giao tình, tại hạ cùng với cô nương cũng đã quen biết nhiều năm, cô nương có khó khăn, tại hạ cũng không thể không quan tâm tới."
Cổ Yên xoa tay dậm chân, tình cảnh cấp bách, muốn lạnh giọng nói vài lời, nhưng cố ổn định lại tâm thần, ôn nhu nói: "Dư gia thích giúp người gặp khó, ta sớm đã nghe qua danh tiếng, những năm qua còn cực kỳ chiếu cố ta, ta cũng cảm nhận được ân đức sâu sắc. Chỉ là... Chỉ là ta có nỗi khổ khác, thực sự không thể nói cùng người ngoài, khẩn cầu Dư gia thứ lỗi cho ta không thể nghe theo."
Dư Chiêu Nam không vì nàng mềm giọng mà lay động, lạnh giọng hừ một tiếng, nói: "Cô nương đã biết ta thích giúp người gặp khó, giờ cũng biết ta ghét ác như thù. Ngươi thân mang tuyệt kỹ, lại ẩn giấu phong trần, nếu không phải có nỗi khổ tâm khác, chắc chắn là có âm mưu bất chính, nếu không có lời giải thích rõ ràng, đó là bức ta dùng sức mạnh cưỡng chế."
Tâm thần Cổ Yên run rẩy một hồi, ôn nhu mềm giọng nói: "Dư gia việc gì phải làm ta khó xử như thế, đối với Dư gia có chỗ tốt gì chứ?"
Dư Chiêu Nam mỉm cười tiếp lời nói: "Tại hạ làm việc là tùy tâm, chưa từng nghĩ đến lợi hại, đừng nói đến nên hay không nên..."
Cổ Yên lại nói: "Dư gia ỷ mạnh làm khó người khác, cái này cũng tính là nên hay sao?"
Dư Chiêu Nam giương lên lông mày, thản nhiên nói: "Xảo biện cũng vô dụng, mau mau giải thích rõ ràng, tránh phải tổn thương hòa khí."
Cổ Yên quan sát nét mặt của hắn, trong lòng biết chắc không cách nào an bình nữa rồi, sắc mặt lập tức trầm xuống, lạnh lùng nói: "Dư gia nhất định phải xen vào việc của người khác, hòa khí này xác định là phải tổn thương rồi."
Dư Chiêu Nam xoay chuyển ánh mắt, cười ha ha nói: "Ta nói vì sao ngươi lại mang một nam nhân trở về, xem ra tại hạ phán đoán không sai, đó là có âm mưu khác rồi."
Trong mắt Cổ Yên mang theo sương lạnh, thanh âm lạnh lùng nói: "Dư gia, mau trả người nọ cho ta, nếu không, ngươi đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt."
Dư Chiêu Nam há miệng cười lớn, không thèm để ý gì, tiếng cười vừa dứt, xoay người hỏi: "Dật Phong huynh, người nọ cũng là người trong giang hồ như chúng ta? Có phải bị phong bế huyệt đạo?"
Dật Phong huynh kia cao giọng đáp: "Gương mặt người này rất quen thuộc, dường như ta đã gặp qua ở nơi nào đó, huynh đệ đã giải huyệt đạo cho hắn, nhưng hắn vẫn như cũ hôn mê bất tỉnh."
Dư Chiêu Nam nao nao, nói: "Vậy nhất định là còn bị động tay động chân ở chỗ khác, Dật Phong huynh hãy mang hắn về trước, mời gia phụ chẩn đoán một hồi."
Người được gọi là "Dật Phong huynh" kia còn chưa hành động, Cổ Yên đã gấp giọng kêu lên: "Hách lão đa, Vân nhi, chặn hắn lại, không thể để hắn đi, nhất định không thể để hắn mang người rời đi."
Vân nhi cùng lão già lái xe lên tiếng mà động, chặn đứng đường về của mấy người cưỡi ngựa, thân pháp kia nhanh như điện xạ, dĩ nhiên lại không thua gì cao thủ nhất lưu.
Dư Chiêu Nam nhìn vào mắt mà kinh hãi, xoay người quát to lên: "Cổ cô nương, tại hạ không muốn đắc tội với ngươi trước khi biết rõ chân tướng, ngươi hãy nói người nọ là ai? Vì sao lại bắt hắn đến đây?"
Giờ phút này, Cổ Yên đã thu hết mị thái, ánh mắt khép chặt lại, khí tức lạnh băng tựa như một pho tượng tuyệt mỹ do danh sư điêu khắc tạo thành, không hổ là kỹ nữ thanh lâu tao mị tận xương nhất nhì Kim Lăng.
Chỉ thấy trong mắt nàng lập lòe hàn quang, sát khí đằng đằng, gằn giọng nói từng chữ một: "Dư gia, có lẽ thiếp thân không phải kẻ địch của ngươi, nhưng ngươi nhất định phải xen vào sự tình của thiếp thân, thiếp thân tự nhiên không thể nghĩ nhiều nữa rồi."
Cầu chư vị đậu hũ phóng tay tiếp sức, like chương, bình luận tương tác, donate và đẩy KP chính là energy, là viagra cho DG ra chương, bạo chương!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...