Đại Hiệp Gặp Hạn

Trên đường về nhà, Phán Nhi an tĩnh khác thường, không có la hét đòi hắn cho xuống tự đi nữa, không khóc không nháo, an phận vùi vào trong người hắn không dám lộn xộn.

“Đi rửa mặt, đợi một chút mẫu thân sẽ về dùng cơm.” Tay nhỏ bé được bà vú dắt đi, hắn nói gì thì bé làm cái đó.

Bà vú giúp bé tắm rửa, thay xiêm y sạch sẽ, chải tóc gọn gàng còn nói: “Thật đáng yêu, giống như một tiểu công chúa người gặp người thích.”

Có thật không? Nếu phụ thân nhìn thấy có khen bé không? Thật ra bé không nên đòi hỏi yêu thương từ hắn, bởi vì bé không phải là nữ nhi thân sinh…

Nhiều người đều nói vậy, phụ thân chắc chắn sẽ nghe được, sẽ không thương nàng nữa. Cho dù mẫu thân đã giải thích khi bé hỏi nhiều lần, nhưng đây là phụ thân. Phụ thân có tin hay không?

Trộm liếc nhìn vẻ mặt không nói lời nào của phụ thân, buồn buồn cúi đầu ăn cơm.

Lục Quân Diêu có điều suy nghĩ, cũng không ăn được nhiều lắm, không tự chủ ngồi ở bên cạnh nữ nhi gắp thức ăn cho bé. Phán Nhi có chút kén ăn, nhưng hôm nay lại khác thường ăn hết trơn.

“Đừng ăn nhanh quá, coi chừng bị nghẹn.” Thuận tay lấy hạt cơm dính trên gò má bé.

Mạnh Tâm Nha để ý hành động kỳ quặc giữa hai cha con, nghĩ ngợi bọn họ rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Mỗi khi Lục Quân Diêu có điều phải suy nghĩ, sẽ phá lệ an tĩnh, cũng không nói nhiều, sẽ ăn rất ít, nếu thói quen này chín năm qua đều không thay đổi, vậy hắn đang suy nghĩ chuyện gì?

Trước thời điểm hai vợ chồng “tâm sự”, Lục Quân Diêu ngồi ngay ngắn trong thư phòng, chờ thê tử đến. Suốt cả một ngày, đây là khoảng thời gian duy nhất bọn họ ở cùng một chỗ.

Thật ra cũng không nói gì nhiều, có lúc hắn ngồi ở giường nhỏ đọc sách, mà nàng ngồi ngay ngắn ở trước bàn xem sổ sách, cả buổi tối cũng không nói chuyện được với nhau mấy câu, nhưng trước mắt như vậy, hắn cũng thỏa mãn cảm giác ở chung với nàng một chỗ như vậy.

Ngôn ngữ cũng không phải là phương pháp tuyệt đối duy nhất, yên lặng cùng chung nhận thức làm bạn với nhau, có lúc cũng có thể làm ấm lòng.


Tối nay, nàng ôm nhiều sổ sách mang vào, nghĩ thầm chắc nàng sẽ rất bận rộn, nên cũng không muốn làm chậm trễ nàng, lẳng lặng ngồi ở bên cạnh đọc sách, tránh cho nàng xem không hết đống sổ sách kia, hôm nay lại ngủ ít đi.

Đọc xong một quyển sổ, thuận tay để ở một bên, lấy tiếp một cuốn sổ khác, giương mắt lên nhìn thấy phu quân ngồi ở phía trước. Sách đặt ở một bên, mày cau lại, lâm vào trầm tư.

Tối nay rõ ràng hắn có tâm sự.

Khi trở về, Phúc Bá có nói hắn dẫn Phán Nhi đi ra ngoài dạo phố. Ở bên ngoài xảy ra chuyện gì sao? Có phải là…

Trong tim kéo đến một trận đau âm ĩ, nàng có thể hiểu sơ được chuyện gì.

Ngẩng mặt, phát hiện nàng đang nhìn hắn sững sờ.

Có lúc hắn sẽ lơ đãng bắt gặp nàng nhìn hắn như vậy, không hiểu rõ thất thần nhìn hắn như vậy có ý gì. Nghi ngờ? Dò xét? Hay là cái khác?

Hắn không hiểu, nhưng có chút hiểu, nàng ít nhất không coi như hắn không tồn tại.

“Không phải nhìn sổ sách sao? Sao lại chỉ nhìn ta?”

Mạnh Tâm Nha hồi hồn, nhìn hắn không nói.

Hắn đứng lên, đi lên về nàng nói: “Vậy chúng ta nói chuyện về bọn nhỏ đi, như thế nào?”

Nàng chấn động. Quả nhiên!

“Không muốn.” Những lời đồn đại bên ngoài, nàng một chút cũng không muốn bàn luận với hắn.


Đứng dậy tránh ra, lại bị hắn nắm cổ tay.

“Sợ rằng không được, Nha Nhi, chúng ta phải nói.” Nâng nhẹ gò má mịn màng của nàng lên, đối diện với hắn: “Bọn nhỏ không vui vẻ, mà ta trở về, lại tạo thêm áp lực cho bọn nhỏ, nàng biết rõ nguyên nhân hơn ta, không phải sao?”

Nàng cắn chặt môi, không nói.

“Ta vốn nghĩ rằng, bọn nhỏ chỉ không có thói quen trong cuộc sống lại xuất hiện thêm một người phụ thân, cần phải thích ứng, cho nên ta chậm rãi đợi, muốn hiểu rõ bọn nhỏ, từ từ hòa nhập vào cuộc sống của bọn nhỏ. Cho đến hôm nay, ta phát hiện mọi chuyện không đơn giản như vậy, bọn nhỏ không phải không quen với ta, mà là sợ, là địch ý, ngăn chặn bởi một vách tường, không để cho ta đến gần, nàng không thấy chuyện này rất nghiêm trọng sao?”

Nàng không nói gì.

“Chẳng lẽ nàng hi vọng, bọn nhỏ sẽ dùng thái độ đối với người xa lạ chung sống với ta cả đời sao? Ta cần nàng giúp đỡ, nếu một mình ta sẽ không có cách nào làm được.”

“Chàng… Muốn thiếp làm gì?”

“Nói cho ta biết, thân thế của Phán Nhi.”

Nàng nhìn chằm chằm xuống mặt đất, một lúc lâu sau mới nói ra một câu: “Là Kỳ Nhi nhặt về.”

“Nhặt?” Đứa trẻ cũng không phải là chó mèo, lại có thể “nhặt”?

“Năm năm trước, khi phụ thân qua đời vào mùa đông năm đó, thiếp dẫn Kỳ Nhi đi ra ngoài mua một ít quần áo mùa đông, không để ý liền không thấy tăm hơi của nó, sau đó quay lại, trong tay ôm một đứa trẻ mới sinh, không biết nhặt được ở đâu đó, chỉ nói có chó hoang muốn cắn tiểu oa nhi. Thiếp nhìn thấy đứa bé một thân dơ bẩn, chỉ còn có một hơi thở mỏng manh, liền mang về nhà tìm đại phu chữa trị, từ cửa quỷ môn quan cứu về một mạng, sau đó liền nuôi, làm bạn với Kỳ Nhi.”

“Cha mẹ Phán Nhi không đi tìm con bé sao?”


Nàng lắc đầu: “Chắc là người nghèo khó sinh hài tử, nuôi không nỗi.” Rốt cuộc ngước mắt nhìn khuôn mặt suy nghĩ sâu xa của hắn: “Chàng tin thiếp?”

Hắn cau mày: “Tại sao không?”

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của nàng, hắn thâm ý nói: “Nàng nghĩ là ta sẽ tin những lời đồn đại vô căn cứ của bên ngoài sao? Không, Nha Nhi à, chuyện này tự cân nhắc kĩ càng một lần, cũng biết rõ Phán Nhi không phải do nàng sinh. Có thể ta không có đủ thời gian để hiểu rõ nàng, nhưng ta hiểu nàng làm người luôn giữ chừng mực, mặc dù nàng không có tình cảm nam nữ sâu đậm với ta, nhưng chỉ cần dựa tình nghĩa vợ chồng, chỉ cần nàng vẫn giữ thân phận Lục thiếu phu nhân một ngày, nàng cũng sẽ không làm cho ta khó chịu. Về điểm này, ta luôn muốn cảm ơn nàng.”

“...” Nàng mấp máy môi, giống như nói gì đó, hắn không có nghe rõ.

“Cái gì?”

“Không có gì.”

Hắn cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục nói: “Cho nên, nàng như thế nào có được nữ nhi ta không quan tâm, nàng nói Phán Nhi là nữ nhi của nàng, như vậy cũng chính là nữ nhi của ta, là nữ nhi nên có được nhiều cưng chiều, ta tuyệt sẽ không cho ít.”

“Thiếp không phải đề phòng chàng.” Nàng buồn bực nói: “Thiếp chỉ là… Sợ Phán Nhi biết.”

Hắn kéo nàng cùng ngồi lên giường nhỏ, dịu dàng vỗ về bàn tay mịn màng trong lòng bàn tay, trấn an: “Nếu như nàng không muốn cho Phán Nhi biết, ta sẽ cùng nàng giấu nó cả đời. Nhưng mà Nha Nhi, bọn nhỏ không tin tưởng ta, bọn nhỏ không tin ta sẽ đối tốt với chúng, cho là ta sẽ giống như người ngoài chấn vấn thân phận của chúng. Cho đến hôm nay ta hiểu được, bọn nhỏ sợ bị tổn thương, thà vẫn giữ cuộc sống yên ổn của ba mẹ con, cũng không dám tiếp nhận ta.”

“Hiểu được điều này, ta rất khó chịu, Ta không biết bọn nhỏ có suy nghĩ yếu ớt phức tạp như vậy, khát vọng tình thương của cha, lại e sợ lo lắng sau khi ta cho trong nháy mắt thu hồi lại, thà rằng không kỳ vọng. Nha Nhi, đó là con của chúng ta, lòng ta cũng sẽ đau, chính là lỗi của ta, sai cũng là ta, đứa nhỏ có tội gì? Nếu không thể thay đổi tình trạng này, vậy hiện tại ta không có tư cách để nghe bọn nhỏ gọi ta một tiếng phụ thân.

“...”

“Ừ?”

“Thiếp nói… Không phải lỗi của chàng.” Nàng nhẹ giọng phản bác.

Hắn cười: “Ta thật cao hứng khi nàng không có oán giận ta.” Đưa tay đem nàng ôm vào ngực, cảm giác thân thể trong ngực cứng lại, nhưng cũng không có đẩy hắn ra. Lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng vỗ về: “Nha Nhi, ta cần sự tin tưởng của nàng, nếu như ngay cả nàng cũng không làm được, thì hài tử không có cách nào tin tưởng ta được."

Ở chỗ nàng đặt tay, không tự chủ nắm chặt vạt áo trước của hắn: “Thiếp, thiếp… Tin tưởng chàng.” Vẫn luôn tin.


Nàng biết hắn nhất định sẽ còn sống trở về, biết hắn không nhẫn tâm bỏ rơi mẹ con nàng mà đi, vì vậy thay hắn bảo quản gia viên, yên ổn chờ đợi từng năm tháng.

“Ừ.” Hắn không nói thêm nữa, nửa nằm dài trên giường nhỏ, cả hai dựa vào nhau.

“Chàng… Nói xong rồi sao?” Đợi một lúc lâu không thấy hắn nói gì nữa, không nhịn được hỏi.

“Xong rồi.”

“Vậy... “ Sao còn không buông nàng ra.

Lục Quân Diêu làm bộ không hiểu, hai cánh tay vòng qua ôm chặt thân thể mềm mại của nàng, nắm chặt bàn tay nhỏ bé tinh tế trong lòng bàn tay.

“Thiếp, thiếp… Còn chưa có… Chưa có… Xem xong sổ sách.” Nói lắp bắp nhắc nhở hắn.

“Ừ, đợi một lát nữa, ta có chút lạnh.”

Hắn muốn… sưởi ấm?

Dùng nhiệt độ người để sưởi ấm đúng là phương pháp tốt nhất.

Nghĩ đến thân thể hắn rất dễ bị lạnh… Nàng không vọng động nữa. Có lẽ… Chờ một lát cho hắn ngủ. Một lát thôi là tốt rồi.

Mi mắt chậm rãi buông xuống, đầu hướng vào nguồn gốc ấm áp dựa vào, tiếng tim đập trầm ổn, nhịp đập như vậy khiến nàng an ổn.

Không biết qua bao lâu, hắn nhìn xuống xem kĩ kiều nhan đang tựa vào hõm vai hắn. Nàng an ổn ngủ ngon ở đó, vẻ mặt trong suốt thản nhiên không phòng bị, thanh thản ổn định đem mình giao cho hắn thủ hộ, có chút giống bộ dáng tiểu tân nương mười lăm tuổi trong trí nhớ.

Một chuỗi thương tiếc nhẹ nhàng khẽ động trong lòng hắn. Muốn yêu nàng không khó, thật sự một chút cũng không khó.

Khóe mắt liếc về bàn đầy sổ sách, lại nhìn bộ dáng bình yên ngủ của nàng, hắn hài lòng mỉm cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui