Đợi tới khi mặt trời chiều đã ngả về tây, người trong khách điếm rời đi từng đám lại từng đám, Thịnh Bảo Hoa vẫn còn ngây ngốc ngồi đợi. “Lão bản, cô nương kia… ngốc đi.” Tiểu nhị nhìn không đành lòng, tiến đến bên cạnh Tài Như Mệnh, nói nhỏ. Tài Như Mệnh cười híp mắt gẩy gẩy bàn tính buộc bên hông, rũ rũ tay áo đi đến bên cạnh bàn của nàng, “Cô nương, vẫn còn chờ a.” “Ừm.” Thịnh Bảo Hoa gật gật đầu, cặp mắt đen lúng liếng xuyên thấu qua cửa sổ, tiếp tục nhìn chằm chằm về hướng mà Mộ Dung Vân Thiên rời đi, giống như nàng nhìn chằm chằm vào nơi đó, Mộ Dung Vân Thiên sẽ đột nhiên xuất hiện ra vậy. “Hắn sẽ không đến đây đâu.” Híp mắt, Tài Như Mệnh nửa thật nửa giả nói một câu. “Sao có thể! Huynh ấy bảo ta ở chỗ này chờ huynh ấy a.” Thịnh Bảo Hoa trừng to mắt, quay đầu lại nhìn về phía Tài Như Mệnh, trong cặp mắt hắc bạch phân minh không mang theo một tia uể oải cùng hoài nghi. “Có lẽ Mộ Dung đại hiệp hôm nay có việc không tới được, không bằng cô nương ở lại tiểu điếm, chậm rãi chờ a.” Nhìn cặp mắt trong suốt không có chút nghi ngờ nào kia, Tài Như Mệnh thản nhiên đề nghị. “Có thể chứ?” “Đương nhiên, nơi này chính là khách điếm a.” Tài Như Mệnh tươi cười chân thành. “Ông thật sự là người tốt.” Thịnh Bảo Hoa nhìn hắn, vẻ mặt cảm kích. Tài Như Mệnh cười híp mắt nhận khích lệ. “Ta tên là Thịnh Bảo Hoa, ông tên gì?” Thịnh Bảo Hoa quyết định giới thiệu tên cùng người tốt. “Tài Như Mệnh.” “Oa, tên này rất không tệ nha.” Thịnh Bảo Hoa liên tục gật đầu. “Tại hạ cũng cảm thấy như vậy.” Tiểu nhị Giáp tay cầm khăn lau ở một bên vừa giả bộ bận rộn vừa nghe lén một đầu hắc tuyến, lôi kéo ống tay áo tiểu nhị Ất, nhẹ giọng phun rầm rĩ, “A uy, lão bản nhà chúng ta da mặt thực dày nha.” “Đó cũng là một loại cảnh giới.” Tiểu nhị Ất bình tĩnh nói. Thịnh Bảo Hoa cảm thấy giang hồ thật sự là một nơi tốt, mọi người đều hiền lành thân thiện, ở tại Duyệt Lai khách sạn, rất nhanh nàng liền thân quen cùng bọn tiểu nhị Duyệt Lai khách sạn, nhất là Vượng Tài cùng Lai Phúc, tức tiểu nhị Giáp cùng tiểu nhị Ất kia. (=)) chậc chậc, khách sạn này đặt tên thực không tệ nga~) Tà dương chỉ còn thoáng hiện một đường nơi chân trời lưu luyến chưa đi, Phụng Tiên trấn vẫn phồn hoa như trước không giảm, trên đường có thể nhìn thấy nhân sĩ giang hồ tay cầm binh khí, cũng có bộ khoái tuần phố duy trì trị an. Ở ngã tư đường xa xa, một chiếc xe ngựa chạy đến, bốn góc xe treo lục lạc bằng bạc, dọc đường vang lên những tiếng ‘đinh linh linh’, thập phần dễ nghe. Đánh xe là một nam tử trên mặt mang sẹo, vết sẹo từ mắt trái cắt ngang qua mũi, kéo dài đến phía bên phải cổ, thoạt nhìn thập phần dữ tợn. Xe ngựa dừng lại ở cửa Duyệt Lai khách sạn, người đánh xe nhảy xuống, hướng về bên trong xe cung kính nói, “Tiểu thư, tới.” Cửa xe mở ra, một cô gái mang lụa mỏng che mặt nhảy xuống, đi vào Duyệt Lai khách sạn. Người đánh xe giao xe ngựa cho tiểu nhị ở cửa, lấy hành lý cùng kiếm từ trên xe xuống, cũng đi vào theo. Bước vào cửa khách điếm, chứng kiến cảnh tượng một mảnh long xà hỗn tạp, tiếng động lớn rầm rĩ náo nhiệt, cô gái kia không tự chủ được nhẹ nhàng nhăn nhíu mi, sau đó dường như cố sức nhẫn nại, đi đến bên quầy, “Ta muốn ở trọ.” “Vị khách quan này, thực ngượng ngùng a, tiểu điếm đã đầy ngập khách.” Tài Như Mệnh ôm bàn tính ngáp một cái, lười biếng nói. Cô gái kia nhíu mày, lấy từ trong chiếc túi tinh xảo treo ở thắt lưng ra một miếng vàng lá, đặt lên mặt quầy, lặp lại, “Ta muốn ở trọ.” “Vượng Tài, Lai Phúc, đưa vị cô nương này tới phòng thượng hạng ~” vừa thấy miếng vàng lá kia, Tài Như Mệnh lập tức nheo mắt, miệng cười toe toét giương giọng nói. “Đã không còn phòng nha.” Bên cạnh, Vượng Tài nhỏ giọng nhắc nhở. “Không còn cũng phải còn.” Tài Như Mệnh thu lấy miếng vàng lá, thản nhiên nói. Vượng Tài chịu phận bất hạnh thở dài một hơi, lại treo lên khuôn mặt tươi cười, “Hai vị khách quan, mời theo tiểu nhân.” Cô gái kia trong mắt lộ ra vẻ khinh thường, xoay người nói với nam nhân mặt sẹo sau lưng nàng, “A Thất, ngươi đem hành lý lên phòng trước.” “Tiểu thư, một mình người ở trong này không tốt lắm.” Nam nhân mặt sẹo được gọi là A Thất nhìn nhìn hoàn cảnh chung quanh, nhăn lại mi tỏ vẻ không đồng ý. “Ta đói bụng.” “Người về phòng trước, A Thất sẽ đem bữa tối lên phòng.” “Nơi này là giang hồ, cũng không phải Tần phủ, ngươi không cần xem ta thành đại tiểu thư yếu đuối!” Cô gái ôm nhíu mày, bất mãn nhẹ giọng trách mắng. Tựa vào bên quầy xem kịch vui, Tài Như Mệnh âm thầm cười khẽ, lại một vị đại tiểu thư không biết nhân gian khó khăn đến thể nghiệm cuộc sống giang hồ đây. Cô gái kia răn dạy quở mắng A Thất xong, quay đầu nhìn về phía Tài Như Mệnh, “Uy, có còn chỗ trống không? Ta muốn dùng bữa.” Tài Như Mệnh thu hồi vẻ mặt xem cuộc vui, nhìn hai bên một chút, phát hiện đã đầy ngập khách, vì thế lập tức quyết đoán nói, “Lai Phúc, thêm bàn!” “Không cần.” Cô gái kia chỉ chỉ vị trí gần cửa sổ, “Nơi đó không phải còn trống sao?” Tài Như Mệnh vừa nhìn về phía đó liền đau đầu, “Chỗ đó …” Nói lên vị trí kia, hắn quả thực rất đau đầu, tin tức Thịnh Bảo Hoa xuất hiện tại Phụng Tiên trấn, hắn đã sớm bán cho Mê Ly môn, chỉ là đã là ngày thứ năm, Mê Ly môn lại chẳng có chút động tĩnh gì. Điều này thật sự là rất kỳ quái a, Mê Ly môn là tổ chức buôn bán tin tức lớn nhất giang hồ, dựa theo dự tính của hắn, ba ngày trước Mê Ly môn hẳn là phải đưa tin đến Bảo Vân sơn Phi Thiên trại rồi, Thịnh Phi Thiên cũng có thể tự thân xuất mã đến lôi tiểu nha đầu trốn nhà kia về rồi mới phải. Chỉ là hiện tại năm trăm lượng hoàng kim hắn đã thu được, nhưng tiểu nha đầu ngây ngốc kia vẫn luôn nhàn nhã tự tại lắc lư trong khách điếm của hắn mỗi ngày, hơn nữa còn lăn lộn vui vẻ với đám tiểu nhị nhà hắn… “Vị trí kia làm sao vậy?” Cô gái mang lụa che mặt bất mãn nói. Hắn đang muốn giải thích, Thịnh Bảo Hoa đã vừa ngáp vừa từ trên lầu chạy xuống, “A Mệnh, A Mệnh, ta đói bụng.” Thấy dáng vẻ nàng mơ mơ màng màng, Tài Như Mệnh không nhịn được bật cười, “Được được, đã chuẩn bị phần ăn đại hiệp cho cô rồi.” Lai Phúc nghe vậy, lập tức chạy vào hậu đường, bưng phần ăn đại hiệp của nàng ra, bánh gạo nếp, củ cải đường muối, thêm một phần cơm một chén canh suông, đều là những món theo khẩu vị của Thịnh Bảo Hoa. Thịnh Bảo Hoa lắc lư đi đến vị trí gần cửa sổ, ngồi xuống, theo quán tính quay đầu nhìn về phía cửa sổ. Lai Phúc bưng đồ ăn, thay nàng dọn ra, “Thừa dịp ăn nóng.” “Cám ơn.” Thịnh Bảo Hoa lộ ra một nụ cười, sau đó lại hỏi, “Hôm nay Mộ Dung đại hiệp có tới tìm ta không?” Lai Phúc lắc đầu, muốn khuyên nàng đừng ngây ngốc đợi nữa, há miệng, lại liếc mắt một cái nhìn thấy vẻ mặt bí hiểm của lão bản, chung quy muốn nói lại thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...