Ngày xuân chậm chạp, cây cối xanh um tùm, trong cảnh xuân vô hạn đó, đại hội võ lâm đã hạ màn kết thúc. Sáng sớm ngày hôm đó, Thịnh Bảo Hoa bò xuống giường, thuận theo thứ tự đi rửa mặt, sau đó xuống phòng bếp, gom một túi đồ ăn lớn, thuận tiện lại lôi được từ trong góc ra một hộp chân gà ủ mật mà Minh Chủ gia gia giấu trộm, liền chạy về chỗ mình ở, trèo lên cái cây cao nhất trong viện. “Thịnh Bảo Hoa!!!” Chọn một cái chạc cây thoạt nhìn thập phần kiên cố vừa mới ngồi yên, trong viện liền vang lên một tiếng quát như sấm, khiến lá cây bị rung động, lả tả rụng đầy đất. Thịnh Bảo Hoa bình tĩnh cắn một cái bánh bao, nâng tay phủi phủi lá cây rụng ở trên người, liền thấy Viên Mộ xanh mặt bước vào sân. Ở trong sân dạo qua một vòng, cũng không tìm được Thịnh Bảo Hoa, Viên Mộ cảm giác mình sắp tức tới hộc máu. Nuốt miếng bánh bao cuối cùng xuống, Thịnh Bảo Hoa thích thú nhìn Viên Mộ chạy loạn trong sân như ruồi bọ bay lung tung, nhìn hắn tức giận đến mức một chưởng chém nát cửa lớn, Thịnh Bảo Hoa trong lòng lặng lẽ ai điếu cho Khâu quản gia một chút, lại phiền y phải sửa lại cửa rồi. “Thịnh Bảo Hoa! Ngươi đi ra cho ta!” Viên Mộ quát to. “Huynh ở đây gọi cái gì?” Bên ngoài viện, vang lên một thanh âm êm ái. Viên Mộ cứng đờ, sau đó chậm chạp nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía sân cửa, Tần La Y mặt không chút thay đổi đứng ở nơi đó, không mang khăn che mặt, để lộ ra khuôn mặt được Chúa sáng thế phá lệ ưu đãi, tuyệt đối có tư cách để kiêu ngạo. “Huynh hối hận?” Tần La Y thản nhiên nhìn hắn. “Tiểu thư… ta…” Viên Mộ vội vàng mở miệng, lại không nói lên lời. Tần La Y nhíu mày, “Sao?” Gắt gao mím môi, sắc mặt Viên Mộ có chút tái nhợt, hắn lật tay, giáng cho chính mình một bạt tai, sau đó quỳ xuống, hai tay nâng đao, “Viên Mộ lấy oán trả ơn, vấy bẩn sự trong sạch của tiểu thư, nghiệp chướng nặng nề, thỉnh tiểu thư ban cho ta cái chết.” Ngồi ở trên chạc cây, Thịnh Bảo Hoa nghe vậy, mở to hai mắt nhìn, oa, thật sự làm theo từng bước ta dạy, năng lực hành động của Tần La Y thực không tệ a. “Giết huynh, ta liền trong sạch sao?” Tần La Y chậm rãi đi lên trước. Viên Mộ cúi đầu không nói. Tần La Y cúi người, khẽ cười một chút, sau đó vươn tay hung hăng vặn chặt lỗ tai của hắn, “Huynh định không chịu trách nhiệm?” Viên Mộ bị đau, nhíu nhíu mày, nhưng không động mảy may. “Này! Huynh có phải là nam nhân hay không a!” Tần La Y khó thở, đạp hắn một cước. Viên Mộ vẫn cúi đầu không nói. “Đầu đá ngu ngốc! Đầu đá thối! Đầu đá nát vụn! Bổn tiểu thư không hiếm lạ ngươi! Cút ngay! Sau này cách xa ta một chút! Đừng có tiếp tục đi theo ta!” Tần La Y đỏ hồng mắt quát xong, quay đầu bước đi. “Tiểu thư!” Viên Mộ kéo mạnh tay nàng. Hai mắt Thịnh Bảo Hoa sáng lên, kịch hay đến đây, đến đây. “Buông tay! Từ nay về sau ngươi đi đường lớn của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta, biến, bổn tiểu thư nhất định sẽ không quấn quít lấy ngươi nữa!” Tần La Y giãy dụa hất tay hắn ra. “Tiểu thư…” Viên Mộ không chịu buông tay, vẻ mặt ẩn nhẫn thống khổ. “Yên tâm, người mà cha ta an bài đã bị ta bỏ qua rồi, hơn nữa tối hôm qua…” Bỗng nhiên nàng thoáng dừng một chút, sau đó lại dường như không có việc gì nói, “Tối hôm qua là ta hạ dược ngươi, sẽ không ai vì vậy mà đuổi giết ngươi. Năm năm trước ta cứu ngươi một mạng, ngươi cũng phụng dưỡng ta lâu như vậy, hai chúng ta không thiếu nợ nhau, ngươi đi đi.” Ngữ khí của nàng thực bình thản, chỉ là nói rất nhanh, còn mang theo vẻ mỉa mai. Viên Mộ vẫn như cũ không buông tay, đốt ngón tay đã trở nên trắng bệch. “Tiểu thư… Vì sao…” Hắn cúi đầu mở miệng, thanh âm mang vẻ đau đớn. Tần La Y nhắm hai mắt lại. “Vì sao phải giày xéo chính mình như thế, A Thất căn bản không xứng với người.”Hắn cắn răng nói. Nghe vậy, bàn tay không bị hắn giữ chặt kia nắm lại thành quyền, lại buông ra, cuối cùng nàng giơ tay lên, hung hăng cho hắn một cái tát. “Ba” một tiếng, rất là vang dội. Viên Mộ hơi hơi ngây người, Tần La Y cho dù ngang ngược, cho dù động một chút là trách mắng, nhưng lại chưa bao giờ đánh vào mặt hắn. Tần La Y thu tay lại, bắt chéo sau lưng, mặt của hắn không tổn thương chút nào, lòng bàn tay của nàng lại đỏ rực một mảnh, rất đau. Viên Mộ ngây ra trong chốc lát, phục hồi tinh thần lại, nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, sau đó kéo nàng đến trước người, tách bàn tay nàng ra, lấy từ trong lòng ra một hộp thuốc, bôi thuốc mỡ màu trắng lên lòng bàn tay của nàng. Đầu ngón tay thô ráp dính thuốc mỡ lành lạnh di động tới tới lui lui dọc theo lòng bàn tay nàng, có chút ngứa, Tần La Y căm giận muốn rút tay lại, nhưng lại không rút được. “Tiểu thư, nếu muốn trừng phạt A Thất, phân phó một tiếng là được, tội gì phải thương tổn chính mình.” Viên Mộ cúi đầu nói, đang nói, một giọt chất lỏng ấm áp bỗng nhiên rơi xuống mu bàn tay, hắn kinh ngạc một chút, ngẩng đầu liền chứng kiến Tần La Y hai mắt đầy lệ. “Nhìn cái gì! Còn nhìn ta móc mắt ngươi ra! Không cho phép nhìn!” Tần La Y mắng to, thanh âm khàn khàn. Viên Mộ hạ mi mắt. “Trong mắt ngươi dù sao ta cũng chỉ là một đại tiểu thư không biết tiến thoái, không biết hổ thẹn, điêu ngoa bốc đồng, chỉ biết quấn quýt lấy ngươi gây phiền toái đúng không! Nói cái gì mà không xứng, căn bản chính là kiếm cớ! Kiếm cớ! Nếu không thích ta thì đừng có tiếp tục đi theo ta! Ta có làm tổn thương chính mình hay không liên quan rắm gì tới ngươi! Buông!” Tần La Y khóc mắng to. “Không phải.” Viên Mộ nâng tay nhẹ nhàng lau lệ trên mặt nàng, nghiêm túc nhìn nàng, “Ở trong mắt Viên Mộ, tiểu thư vô cùng thanh khiết thánh thiện, nhưng người ta không thể không hiểu thế sự, người là đại tiểu thư của Tần phủ, phải gả cho những người môn đăng hộ đối, thiếu niên anh hào trên giang hồ rất nhiều, chỉ nói trong vòng Bạch Hồ sơn trang này, Mộ Dung tam công tử Mộ Dung Vân Thiên, Long Ngâm Kiếm Quý Ngọc Anh, Tử Ngọc các Mai Ngạo Hàn, mặc cho người nào, luận gia thế, luận võ công, luận tướng mạo, đều hơn Viên Mộ…” Trên chạc cây, Thịnh Bảo Hoa bất mãn bĩu môi, uy uy uy, Mộ Dung tam công tử Mộ Dung Vân Thiên là của ta, của ta! “Nhưng bọn hắn đều không phải là Viên Mộ!” Tần La Y ngắt lời hắn, “Người ta thích, tên Viên Mộ, trên mặt hắn có sẹo, không có gia thế hiển hách, võ công cũng không phải thiên hạ vô địch, nhưng hắn, vào lúc ta mất đi mẫu thân, thương tâm muốn chết lại một tấc cũng không rời ta, khi ta sinh bệnh, hắn không ngủ không nghỉ chiếu cố ta, cũng chỉ có hắn… sẽ bao dung ta, nhường nhịn ta, vĩnh viễn cũng sẽ không bỏ lại một mình ta.” Tần La Y hung hăng lau nước mắt, “Môn đăng hộ đối thì thế nào? Năm đó mẹ ta xuất thân danh môn, cùng Tần phủ xem như môn đăng hộ đối chứ? Thiếu niên anh hào thì sao? Cha ta võ công trác tuyệt, lúc còn trẻ cũng là tướng mạo đường đường, chính là kết quả thế này đây? Lúc mẹ ta lâm chung, ngay cả gương mặt ông ta cũng không được nhìn thấy! Khi ông ta nhìn thấy linh cữu mẹ ta, ngay cả nửa giọt nước mắt cũng không có!” Viên Mộ nhìn Tần La Y, ánh mắt phức tạp, nói không nên lời. “Dù sao ta cũng đã không biết xấu hổ, hôm nay ở trong này, ta sẽ rõ ràng, đêm qua chúng ta đã có quan hệ vợ chồng, muốn ta tái giá người khác là không có khả năng, nếu ngươi không muốn ta, ta sẽ cạo tóc, gia nhập Nga Mi!” “Ta muốn.” “Ta đi tìm Định Tuệ sư thái… Ách, cái gì?” Đang kích động vạn phần, Tần La Y nghe được lời hắn, ngây người. “Ta muốn.” Viên Mộ lặp lại. Tần La Y chớp chớp mắt, nín khóc mỉm cười. Một nụ cười, giống như hết thảy cảnh sắc chung quanh đều sáng rực lên. Viên Mộ đưa tay, ôm cô nương ngốc này vào trong lòng, ôm chặt lấy, ai có thể nhẫn tâm không cần nàng đây? Hắn thích nàng biết bao nhiêu, nàng đối với hắn mà nói, tựa như ngôi sao sáng ngời giữa trời đêm, tốt đẹp như vậy, xinh đẹp như vậy, nhưng cũng xa xôi như vậy, hắn sao lại dám tham vọng quá đáng. Trên cây, Thịnh Bảo Hoa thấy vậy, vẻ mặt hâm mộ, xem ra gạo nấu thành cơm quả nhiên mới là vương đạo, bản sách duy nhất đó của Hồ Tử thúc thúc quả nhiên không phải đồ bỏ. Nàng gặm chân gà, nghĩ bụng, phải lấy lại quyển sách kia từ chỗ Tần La Y, giữ lại chính mình dùng. Rất nhiều rất nhiều năm sau, Thịnh Bảo Hoa vẫn nhớ rõ sáng sớm này, một đôi nam nữ ôm nhau, thoạt nhìn vô cùng hạnh phúc. Mà hạnh phúc như vậy… Thì ra không phải người nào cũng có thể có được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...