Hội giao dịch tại đại sảnh trên lầu mười hai của khách sạn Khánh Nguyênvẫn đèn đuốc sáng trưng, khách đến rất đông.
Tám mươi cái bàn đều ngồi đầy khách.
Cái gọi là kế hoanh của một năm vào mùa xuân.
Tết âm lịch vừa qua không bao lâu, các thương nhân liền bắt đầu lập kế hoạch kinh doanh trong năm nay rồi.
Thường thường lúc này, chính là thời điểm khách sạn Khánh Nguyên bận rộn nhất.
Rất nhiều ông chủ lớn thích tới hội giao dịch tại khách sạn Khánh Nguyên, thậm chí sẽ mang theo bằng hữu hoặc là tiểu nữ lại đây mở rộng tầm mắt.
Những dược liệu chỉ có thể thấy trong truyền thuyết kia, sẽ thường xuyên hiển lộ thân phận thật ở chỗ này.
Nhìn các ông chủ lớn kêu giá trăm ngàn mấy trăm ngàn, đối với "Gà mờ" lần đầu đến nhà mà nói, tuyệt đối là một loại chấn động.
Mỗi lúc thế này, cảm giác ưu việt của khách cường hào cũ hoặc là cao to, đẹp trai, nhà giàu liền tự nhiên phát sinh.
Hơn thế nữa, họ tham gia vào hội giao dịch ban đêm, ban ngày có thể đến các nhà thuốc lớn của thành phố mua các loại thảo mộc với số lượng lớn, khoe khoang tài nghệ kinh doanh.
Trần Thất gia có thể nghĩ ra ý tưởng như vậy, không hổ là kẻ buôn bán thiên tài, khó trách kinh doanh càng làm càng lớn.
Nếu không phải là bởi vì buổi tối hôm qua phát sinh chuyện "Không ngờ đến" kia, trong lòng Trần Thất gia hẳn là rất vui vẻ.
Dựa theo tờ đơn thuốc Tiêu Phàm kê kia uống thuốc hơn nửa năm, độc tố trên người Trần Quả dần dần loại trừ sạch sẽ.
Mỗi khi sinh lực phấn chấn, nhìn thấy cô nàng vợ bé như nước trong veo, thì cái đó của người đàn ông lại bị kích động.
Cảm giác thực không phải loại thoải mái bình thường! Mỗi lần nhớ đến, Trần Quả đều thấy cảm kích Tiêu Phàm ở trong lòng.
Nam nhân ôn hòa nho nhã trẻ tuổi này, quả nhiên là trời ban cho lão ta - đại quý nhân của Trần Thất gia! Nhưng bỗng dưng xảy ra sự việc buổi tối hôm qua thật đen đủi.
Trần Quả trong lòng thấy chuyện đó thật rối rắm.
Trần Thất gia vẫn đứng ở trên hành lang, cúi người nhìn, ánh mắt dừng lại trên người hai vị khách.
Hai người đàn ông, đều khá làtrẻ.
Hoặc là nói, là một người đàn ông, còn một người khác là bê đê.
Người đàn ông trong đó chính là Đoàn Khổng Tước.
Đoàn Khổng Tước ước chừng khoảng ba mươi tuổi, ngày thường ngũ quan cân đối, vòng cánh tay sau eo, dáng người vô cùng tiêu chuẩn, trên mặt các góc cạnh rõ ràng, được coi là là một mỹ nam.
Gã mặc trên người một bộ quần áo giản dị, toát lên vẻ trẻ khỏe khôi ngô của mình một cách sống động, sự nam tính toát lên một cách phô trương.
Tại hội giao dịch tập hợp toàn ông chủ tai to mặt lớn, bộ trang phục và vật dụng mang theo của Đoàn tiểu vương gia đều đủ thể hiện là một kẻ giàu có quyền thế.
Với tư cách là con một của Đoàn Thất Tinh Thiên Nam, Đoàn Khổng Tước là người thừa kế duy nhất của Đoàn gia.
Điển hình nhất là vẻ ngoài cao to, đẹp trai, nhà giàu.
Vợ của Đoàn Thất Tinh, mẹ của Đoàn Khổng Tước, đã từng nổi tiếng là đại mỹ nhân của Thiên Nam.
Lúc tuổi còn trẻ, được vinh dự gọi là "Khổng tước Công chúa".
Đoàn Thất Tinh sinh đứa con đặt tên là Đoàn Khổng Tước, rất có thể chính là do nguyên nhân này.
Ở cùng Đoàn Khổng Tước là một người đàn ông khác, trong mắt Trần Quả thì gã đó chính là một kẻ bê đê.
Người thanh niên này so với Đoàn Khổng Tước trẻ hơn, bộ dạng ước chừng khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, có khuôn mặt trái xoan, mắt xếch, lông mày lá liễu, môi đỏ kiều diễm, trên mặt tô son điểm phấn, bóng loáng.
Ngoài ra, thân hình của gã này còn giống như một con rắn nước, quần áo màu đen bó sát người bó sát lại một cách gắt gao, hiện lên đường cong.
Sửa lại một chút với kiểu tóc diêm dúa lẳng lơ, trên lỗ tai đeo vào một loạt bông tai, màu hồng phấn, lóng lánh, toát lên là một cô gái.
Mười ngón tay thon dài, bôi sơn móng tay đẹp, tay phải đang kẹp điếu thuốc lá, đầu ngón tay vểnh lê.
Phía trên ngực của gã đeo một chiếc vòng cổ bạch kim, mặt dây chuyền khảm một viên ngọc trai màu trắng bạc rất lớn, có kích thước bằng ngón tay cái bình thường.
Dưới ánh đèn sáng ngời của đại sảnh, chiếu sáng lấp lánh sáng bóng dịu dàng.
Đúng là buổi tối hôm qua đi theo Đặng Thông Thiên giành được viên Trân Châu dưới biển sâu kia, trong thời gian gần nhất, Đoàn Khổng Tước liền gia công nó thành một sợi dây chuyền, đeo trên cổ "Bạn gái".
Không sai, tên thanh niên trẻ tuổi kia, chính là "Bạn gái" của Đoàn Khổng Tước.
Kẻ trên giang hồ ở mấy tỉnh Tây Nam đều biết tới tiếng tăm hiển hách của "Tiểu Vương gia" Đoàn Khổng Tước, là một tên gay.
Nghiêm túc mà nói, Đoàn Khổng Tước hẳn là lưỡng tính, bởi vì anh ta có vơ con.
Đây cũng là điểm mấu chốt để Đoàn Thất Tinh có thể dễ dàng chịu đựng được sự lưỡng tính của con trai.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác, là vì Đoàn Khổng Tước đủ âm trầm ác độc, đủ sắc bén, nổi danh trên giang hồ là một nhân vật tàn nhẫn.
Cái tên "Tiểu vương gia" này có một nửa nguồn gốc từ cha của gã ta - Đoàn Thất Tinh, còn một nửa thì do chính bản thân gã ta đặt.
Trần Quả lớn hơn Đoàn Khổng Tước mười mấy tuổi, tư tưởng tương đối bảo thủ.
Đều là lão đại trên giang hồ, theo ông ta, Đoàn Khổng Tước thật sự quá lộ liễu rồi, quả thực chính là ngang ngược càn rỡ.
Lăn lộn giang hồ như vậy, kỳ thật cũng không có chỗ gì tốt.
Có Đoàn gia Thiên Nam Đoàn Thất Tinh bao che, các bằng hữu hai phe hắc bạch mấy tỉnh tây nam, bình thường đều nể mặt Đoàn Khổng Tước.
Chỉ cần gã ta không làm khó thái quá, bình thường đềuphải nhịn.
Thật sự "Đoàn vương gia" không dễ đối phó.
Đoàn Thất Tinh nổi danh bao che khuyết điểm.
Nhưng tất cả điều này đều thành lập ở một trên cơ sở, đó chính là người ta nể tình.
Một khi gặp phải việc không nể tình, thì sẽ gặp khó khăn rồi.
Đoàn Khổng Tước không sợ gặp khó khăn.
Trận long tranh hổ đấu buổi tối hôm qua ở bên ngoài khách sạn Khánh Nguyên kia, Trần Quả tận mắt nhìn thấy.
Đoàn Khổng Tước mang đến mấy vị vệ sĩ dũng mãnh kia vẫn chưa ra tay, xuất thủ là Đoàn Khổng Tước và tên đồng tính.
Cũng không có động vũ khí.
"Cặp uyên ương" và Đặng Thông Thiên giao đấu với nhau, cứng rắn đối chọi Đặng Thông Thiên, phá Hồng Sa Chưởng, cướp Trân Châu về tay mình.
Nếu không phải Trần Quả đúng lúc ra mặt can thiệp, Đặng Thông Thiên chỉ sợ không bảo toàn tính mạng.
Mặc dù là hai đánh một, nhưng Đặng Thông Thiên dù sao cũng đã rất cao minh không phải sao? Ngay cả Trần Quả cũng thấy bái phục.
Cứng đối cứng đem Đặng Thông Thiên quật ngã, cũng coi như rất có bản lãnh, khó trách kiêu ngạo, ương ngạnh như vậy.
Đoàn Khổng Tước có thể đánh nhau, Trần Quả lại không cảm thấy kinh ngạc, con trai của "Đoàn vương gia" Thiên Nam dù thế nào cũng phải có chút tài năng chứ.
Bằng không Đoàn Thất Tinh căn bản cũng sẽ không cho con mình lăn lộn trên giang hồ, đã sớm lén đưa gã ta ra nước ngoài rồi.
Ở trên giang hồ kiếm cơm ăn, nếu không có năng lực mạnh mẽ, đợi Đoàn Thất Tinh ngày nào đó nhắm mắt, Đoàn Khổng Tước cũng sẽ bị người ta ngay cả da lẫn xương đều nuốt vào, mảnh vụn cũng không thừa.
Thậm chí Đoàn Thất Tinh còn chưa nhắm mắt xuôi tay, chỉ sợ con trai đã gặp chuyện xấu trước.
Mà hiện tại, Đoàn Khổng Tước đang cùng với tên ái nam ái nữ ở trước mắt bao người, không coi ai ra gì dính lấy nhau, liếc mắt đưa tình, khiến rất nhiều khách nhân âm thầm cau mày.
Không phải ai cũng đều có thể chấp nhận chuyện bị gay.
Hơn nữa hôm nay tới phần lớn là ông chủ, đều là khá lớn tuổi, quan niệm tương đối chính thống, tương đối bảo thủ.
Chỉ có điều, lai lịch của Đoàn Khổng Tước thật sự quá lớn, việc liên quan chuyện đã xảy ra buổi tối hôm qua, rất nhiều khách nhân đều nghe nói đến.
Nghe nói Đặng Thông Thiên bị người ta đánh, Trân Châu biển sâu bị đoạt mất, một số khách quen với Đặng Thông Thiên đều vỗ tay tán thưởng.
Thật sự tính tình của Đặng Thông Thiên quá thối, các lão khách tham gia hội giao dịchkhông một ai có ấn tượng tốt đối với anh ta Tên khốn khiếp này, cũng có một ngày bị người ta giáo huấn.
Hả lòng hả dạ quá! Tuy nhiên Đặng Thông Thiên bị giáo huấn, không có nghĩa là mọi người có thiện cảm đối với Đoàn Khổng Tước.
Đều là cùng một loại người.
Trần Quả đã nói rất rõ ràng với Đoàn Khổng Tước, hội muốn tiếp tục tham gia giao dịch, có thể.
Nhưng không thể lặp lại chuyện như vậy.
Đây là địa bàn Trần Thất gia bảo kê, không cần biết ngươi là ai, cũng không thể luôn làm náo loạn như vậy.
Cho dù là Đoàn Khổng Tước cũng không được.
Đoạn nhân tài lộ như sát nhân phụ mẫu.
Làm ngơ việc Đoàn Khổng Tước ở ngoài khách sạn mạnh mẽ cướp đoạt, đã là Trần Quả khoan nhượng cực hạn rồi.
Đổi lại là người khác, Trần Thất gia nhất định khiến anh ta biết đến nơi đến chốn.
Đoàn Khổng Tước tặng Trần Quả một nụ cười, nhưng chưa từng hé răng lên tiếng.
Có náo loạn hay không phải xem tình huống kia, có đáng giá để náo loạn hay không.
Chuyện này, bản thân Trần Thất gia nói không tính, chính mồm Đoàn tiểu vương gia nói mới tính.
Nếu như thật sự đáng để náo loạn, cho dù trở mặt ở ngay trước mắtTrần Quả, Đoàn Khổng Tước cũng sẽ không một chút nhíu mày.
Đoàn tiểu vương gia ghét nhất bị người khác sa sầm mặt nói chuyện với mình.
Nếu ở Thiên Nam, ở trên địa bàn của Đoàn gia, thì Trần Quả cũng nhất định sẽ bị trừng trị.
Về phần có hậu quả gì không, Đoàn tiểu vương gia mới không cần quan tâm.
Có chiêu gì, Đoàn tiểu vương gia sẽ tận lực bồi tiếp.
Trần Quả đã âm thầm bố trí xong, sự nhẫn nại của ông ta cũng là có hạn độ rồi.
Hội diao dịch đúng giờtiến hành.
Lão già tóc bạc mặt hồng hào trông vô cùng tráng kiện chống cây trượng đầu bò, chậm rãi đi về đài chủ trì.
Toàn bộ đại sảnh giao dịch lập tức liền trở nên an tĩnh, chỉ còn lại có cây trượng đầu bò đánh xuống mặt đất vang lên tiếng "Đạc đạc".
Ân Chính Trung đi tới trước đài chủ trì, hai tay ôm quyền, vái tứ phương, liền đại mã kim đao ngồi xuống, một câu cũng không nói.
Lão khách nhân đều biết quy củ của Ân lão gia tử.
Đối với những khách nhân vừa tới, phía khách sạn sẽ an bài chuyên gia cùng đi giảng giải.
Chỉ cần ngươi đi vào đại sảnh giao dịch này, ngươi chính là "Gia", hưởng thụ hết thảy "Đãi ngộ" của một đại gia.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu khiến cho hội giao dịch mà Trần Quả làm càng ngày càng náo nhiệt.
Tám mươi bàn lớn, đều ngồi đầy người.
Dựa theo trình tự, hẳn là bàn số 1 sẽ trước đưa dược liệu mời Ân Chính Trung giám định.
Ánh mắt ông cụ liếc qua, lại chỉ thấy Đoàn Khổng Tước giơ tay nắn nắn khuôn mặt "Bạn gái", còn tên ái nam ái nữ kia thì dùng cây tăm xiên một miếng hoa quả, đưa vào trong miệng của Đoàn Khổng Tước, vẻ tươi cười ngái ngái không nói ra được, căn bản không thèm liếc nhìn sang bên này một cái.
Lông mày của Ân Chính Trung cau cómột chút, rồi lập tức dời ánh mắt về phía bàn số 2.
Hội Giao dịch tiến hành đâu vào đấy.
Sau khi ước chừng giám định được bốn mươi mấy dược liệu tốt, rốt cục đã tới lượt bàn thứ tám mươi rồi.
Ân Chính Trung chắp tay, đang muốn tuyên bố kết thúc giao dịch, Đoàn Khổng Tước lại giơ tay lên.
- Chờ một chút, ông cụ, ta nơi này có ít đồ, muốn mời ông cụ giám định một chút.
Ân Chính Trung hai hàng lông mày lại nhăn lại, cố nén lửa giận, thản nhiên gật gật đầu.
Bất kể là lúc nào Đoàn tiểu vương gia đều phải biểu hiện gã không giống bình thường, đây cũng là bệnh chung của rất nhiều thanh niên cao to, đẹp trai, nhà giàu.
Ân Chính Trung không muốn chấp nhặtvới thế hệ con cháu.
Ái nam ái nữ nam hai tay đang cầm cái hộp, đứng dậy, giãy dụa thân hình như rắn nước, "Phong tình vạn chủng".
Đúng lúc này, cửa chính bằng gỗ lim của hội giao dịch bị người đạp "oanh" một tiếng, bốn gã bảo vệ lảo đảo vẫn liều mạng ngăn cản, miệng kêu lên: - Ai ai, các ngươi không thể đi vào.
Người đâu, mau tới đây, có người quấy rối...
Lập tức ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn.
Bên trong hội trường lập tức xôn xao, bảy tám tên Đại Hán hung hãn phần phật vây vào.
Hai hàng lông mày Trần Quả chợt nhấc lên.
Rốt cuộc đã tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...