Đại Hào Môn

- Anh! Sao anh lại đến đây?

- Đến thăm em.

Tiêu Thiên nhịn không được gãi gãi đầu nói:

- Anh, sao em nghe trong giọng điệu của anh có chút lo lắng không yên vậy? Chẳng lẽ anh muốn đi xa nữa ư?

Trong khoảng thời gian này, Tiêu Phàm không hề lộ diện, nhưng hai anh em vẫn liên lạc qua điện thoại. Tiêu Thiên biết Tiêu Phàm ở thủ đô, chẳng qua cậu ấy không biết Tiêu Phàm bận rộn chuyện gì thôi. Tiêu Phàm không nói, Tiêu Thiên cũng không hỏi, từ lúc cậu hiểu chuyện, cậu đã cảm thấy anh cả rất thần bí, tựa hồ cất giấu rất nhiều bí mật. Khi còn bé cậu cũng đã đuổi theo hỏi anh cả, nhưng dần dần cũng thành thói quen, mãi rồi không hỏi nữa.

Mỗi người đều có cách sống, không gian sống của riêng mình, cho dù hai người là anh em ruột cũng không tiện can thiệp quá nhiều.

Tiêu Phàm mỉm cười nói:

- Anh phải đi xa mấy ngày, đến một nơi tương đối vắng vẻ, có thể là nơi đó không có sóng điện thoại.

- À, đi nơi nào vậy? Khi nào anh về?

Tiêu Thiên có chút khó hiểu. Hiện tại, phạm vi sóng điện thoại bao phủ rất rộng, trừ khi là nơi rừng sâu núi thẳm hoặc là chỗ sâu trong sa mạc lớn, nếu không thì dù là vùng nông thôn vẫn có sóng điện thoại di động.

Tiêu Phàm mỉm cười, quay mặt sang Bao Sư Hoa đang đứng cung kính một bên, nói rằng:

- Bao tổng, tôi muốn cùng em trai đơn độc nói chuyện một lát, có thể mượn chỗ của ông dùng một chút không?

- Đương nhiên đương nhiên, đại thiếu quá khách khí rồi. Đại thiếu, nhị thiếu, xin mời sang bên này.

Bao Sư Hoa luôn miệng nói:

Mặc dù trang phục của Tiêu Phàm hoàn toàn không phù hợp với không khí của quán rượu, hơn nữa trước kia Bao Sư Hoa chưa từng gặp qua Tiêu Phàm, nhưng như thế không ảnh hưởng đến thái độ khách khí kính cẩn của hắn đối với Tiêu Phàm. Thoạt nhìn tướng mạo của vị này giống như có quan hệ máu mủ với Tiêu Thiên, hơn nữa hắn còn nghe Tiêu Thiên gọi vị này là "Anh", thái độ cũng rất thân thiết, hắn chắc chắn hai người chính là anh em. Vì thế gọi là "Đại thiếu" nhất định không sai.

Tiêu Thiên có phần khó hiểu, nhưng cũng không có hỏi nhiều.


Ngay sau đó, hai người đi đến phòng làm việc của Bao Sư Hoa, cánh cửa gỗ dầy cộm nặng nề vừa đóng lại, lập tức đem âm thanh ồn ào vô tận nhốt ở ngoài cửa. Phòng làm việc của Bao Sư Hoa có hiệu quả cách âm vô cùng tốt.

Làm việc ở trong quán bar, mà văn phòng cách âm không tốt sẽ bị ầm ĩ chết mất.

Bao Sư Hoa tự mình dâng trà cho hai vị công tử, liên tục bận rộn, sau đó lui ra ngoài. Bao Sư Hoa có chút sợ Tiêu Phàm, tuy rằng thoạt nhìn Tiêu Phàm lịch sự nhã nhặn, đối với bất cứ người nào cũng không hề có dụng ý xấu. Nhưng có lẽ chính vì như vậy, nên Bao Sư Hoa nhìn không thấu Tiêu Phàm khiến hắn càng căng thẳng hơn. Với loại người làm ăn như Bao Sư Hoa mà nói, đối mặt với một người mà chính mình không thể nhìn thấu tâm ý của người đó mới thật sự áp lực.

Bọn người Tiểu Quế Tử thì ngồi ở một bên, tự có người dâng rượu đồ nhắm, tận tâm phục vụ.

Bao Sư Hoa đích thân tiếp rượu.

- Có chuyện gì hả anh?

Tiêu Thiên ngồi xuống, nóng lòng hỏi. Dù sao hai người cũng là anh em ruột, cậu không cần giữ bầu không khí chừng mực để làm gì.

Quá yên tĩnh.

Đột nhiên từ môi trường ồn ào náo nhiệt, bước vào một căn phòng hoàn toàn không có âm thanh nào, cậu có chút không thể thích ứng kịp.

Tiêu Phàm mỉm cười, móc ví tiền từ trong túi ra đưa cho Tiêu Thiên.

- A, làm sao ví tiền của em lại ở trong tay của anh vậy? Có chuyện gì xảy ra vậy anh?

Tiêu Thiên lấy làm kinh ngạc, vươn tay nhận lấy chiếc ví, xem xét cẩn thận, xác định ví tiền này chắc chắn là của mình.

- Vừa rồi có người trộm ví tiền của em, anh tiện tay lấy lại cho em.

Tiêu Thiên càng cảm thấy kỳ lạ, nói:

- Anh thấy sao? Anh đã sớm ở đây rồi hả.... Nhưng mà không phải là trước kia anh chưa từng đến nơi này sao?

Tiêu Phàm khẽ mỉm cười, không trả lời câu hỏi của Tiêu Thiên, chỉ cẩn thận xem xét tướng mạo của Tiêu Thiên. Khí sắc đỏ trắng đan xen nhau nơi ấn đường của Tiêu Thiên lại càng thêm đậm, thái sương xám xanh, điềm báo tai ương lao ngục càng ngày càng rõ rệt.


Hoàn toàn ăn khớp với kết quả thôi diễn Huyết Tương Thuật của Tiêu Phàm.

Căn cứ theo kết quả thôi diễn Huyết Tương Thuật, chẳng bao lâu nữa Tiêu lão gia sẽ qua đời, người đầu tiên của Tiêu gia gặp xui xẻo chính là Tiêu Thiên. Có lẽ đối thủ chính trị của Tiêu gia từ trên người Tiêu Thiên mở ra cửa khẩu, triển khai bước kế tiếp đánh đổ toàn bộ Tiêu gia.

Tiêu Thiên bị anh cả nhìn đến toàn thân không được tự nhiên, vừa cười vừa nói:

- Anh làm sao vậy?

Tiêu Phàm lắc đầu, hỏi ngược lại Tiêu Thiên:

- Tiêu Thiên à! Em lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

Tiêu Phàm nhìn thấy ví tiền của Tiêu Thiên phồng to, nên xem xét bên trong, cậu thấy trong ví có khoảng hai - ba nghìn đô la, ngoài ra còn có mấy thẻ ngân hàng. Vừa rồi Tiêu Phàm cũng điều tra, tiền mặt trong mấy thẻ cộng lại hơn một trăm vạn. Về phần mật mã của thẻ ngân hàng, Tiêu Phàm không cần phải hỏi, chính là ngày sinh nhật của Tiêu Thiên.

Tác phong làm việc của Tiêu Thiên cùng cậu không giống nhau, đỉnh đạc, lại không kiên nhẫn nên nhất định sẽ không đặt mật mã quá phức tạp.

Tiêu Thiên làm việc chỉ mới ba năm, lại chưa từng tham gia buôn bán, nhưng tài khoản ngân hàng lại có hơn trăm vạn.

- Anh à! Em thì làm được việc gì chứ, chẳng qua em chỉ hỗ trợ phê công văn mấy lần. Bọn người Uông Thuật Đồng còn lợi hại hơn em nhiều, Uông Thuật Văn giới thiệu nghiệp vụ cho công ty của nhị thúc hắn, mỗi khoản được trích phần trăm hoa hồng mấy chục vạn. Thật ra thì có giới thiệu nghiệp vụ gì đâu chứ, đơn giản là thay đổi biện pháp chiếm lợi ích xí nghiệp nhà nước thôi!

Tiêu Thiên thản nhiên nói.

Tiêu Phàm biết Tiêu Thiên không có thổi phòng sự việc, thủ đoạn làm tiền của con cháu thế gia quần là áo lượt thủ đô chỉ vỏn vẹn có mấy chiêu như vậy thôi. Tất cả mánh khóe đều được hình thành trên quyền lực.

Nhưng đó không phải là điểm mấu chốt, điểm quan trọng chính là ở chỗ trụ cột quyền lực này phải vững chắc, không thể bị đánh tan. Một mai khi nền móng quyền lực bị sụp đổ thì tất cả những "Quy tắc ngầm" này cũng sẽ lập tức biến thành hành vi phạm tội!

Nếu như tình thế trái ngược, Uông lão gia qua đời, những hào môn thế gia khác sẽ ra tay đối phó với Uông gia, họ cũng sẽ nắm lấy những điểm yếu này, đem quyền hạn nắm giữ ở trong tay.

Tiêu Phàm trầm ngâm nói:


- Tiêu Thiên, bệnh của ông nội càng ngày càng nặng, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Trong khoảng thời gian này, em tốt nhất phải thường đến bệnh viện chăm sóc ông.

Về chuyện khuyên Tiêu Thiên không được có hành động "Hồ đồ" thì Tiêu Phàm không có nói, bởi có nói cũng vô dụng. Thứ nhất, dù có nói thì Tiêu Thiên chưa chắc chịu nghe; thứ hai trong trận đánh cờ đẳng cấp chính trị này, Tiêu Thiên chỉ là một quân cờ bị lợi dụng, phẩm đức cá nhân của Tiêu Thiên thế nào không quan trọng.

Nếu như quá trình luyện chế Càn Khôn Đại Hoàn Đan kéo dài tuổi thọ của Tiêu lão gia gặp chuyện ngoài ý muốn thì Tiêu Phàm nhất định sẽ liều mạng. Nếu như Tiêu gia không thể tránh được đại họa thì có thể cứu được người nào hay người ấy!

Tiêu Thiên chính là đối tượng được đưa vào vị trí quan trọng nhất cần phải bảo vệ.

Ngô Thạc Xương cũng đã từng nói, hai vị thiếu gia của Tiêu gia đều mang tướng mệnh Thiên Tử Chi Mệnh; Chí Tôn Chi Tương. Nếu như Tiêu Thiên có thể tránh được tai họa, có lẽ chính là hy vọng duy nhất để Tiêu lão gia có thể kéo dài tuổi thọ, đông sơn tái khởi.

- Dạ!

Lần này, Tiêu Thiên cũng không hề do dự mà đáp ứng.

Tiêu Phàm lại nhoẻn miệng cười, từ trên cổ tháo xuống một cái hồ lô nho nhỏ làm bằng hắc ngọc, dùng một sợi dây đỏ xỏ qua, đưa cho Tiêu Thiên, nói:

- Đây là một món đồ chơi anh tìm được từ một chợ đồ cổ, nghe nói có thể tiêu tai, giải họa, em đeo ở trong người đi.

Lời này mang theo ý ra lệnh.

Đem tất cả chợ đồ cổ lật tung lên hết cũng chưa chắc tìm được một món đồ chơi như vậy.

Đây là năm Tiêu Phàm mười tám tuổi, chính tay Chỉ Thủy sư tổ đã cởi xuống và đeo lên cổ Tiêu Phàm. Cái hồ lô nho nhỏ này đã được đeo bên người Chỉ Thủy sư tổ hơn sáu mươi năm, lại đeo trên cổ Tiêu Phàm gần chín năm. Mỗi ngày lấy nguyên khí làm thức ăn, ngưng kết tinh khí chân nguyên của hai đời chưởng giáo Vô Cực Môn. Chỉ cần đem hồ lô ngọc này mang theo bên người, kết hợp với mệnh tương bản thân Tiêu Thiên, vậy thì bất cứ tai họa nào cũng không thể ứng xuống người của Tiêu Thiên.

Tiêu Thiên vội vàng đưa hai tay ra nhận lấy, quan sát một cách tỉ mỉ, nhưng cậu cũng không thể nhìn ra được hồ lô hắc ngọc này có chỗ khác thường nào. So với những trang sức tinh khiết khác thì hồ lô hắc ngọc này quả thật không tính là vật giá trị lắm.

- Anh à! Đây là vật gì vậy?

Tiêu Thiên có chút khó hiểu, trong đầu cũng có chút vướng mắc, nguyên nhân không bởi vì cái gì khác, chỉ là Tiêu Thiên không thích đeo những đồ vật linh tinh này trên người cho lắm. Tiêu Nhị Ca là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, cứ nghĩ đến đeo trên ngực một cái hồ lô đen sì như vậy thì cảm thấy không bình thường. Chẳng qua là cậu không dám biểu hiện vẻ khó chịu ở trước mặt Tiêu Phàm thôi.

Tiêu Phàm trầm ngâm nói:

- Tiêu Thiên à! Em không nên hỏi tại sao, nói tóm lại em nhất định phải đeo cái hồ lô hắc ngọc này trên người, hai mươi bốn tiếng không được tháo ra, cho dù lúc tắm rửa cũng vậy. Hiểu chưa?

Thấy vẻ mặt Tiêu Phàm vô cùng nghiêm túc, Tiêu Thiên lại càng hoảng sợ, nghi ngờ nói:


- Anh à! Dường như em cảm thấy có chuyện gì đó rất lớn sắp xảy ra. Ông nội không sao chứ? Đây cũng không phải lần đầu tiên ông nằm viện...

Tiêu Thiên bắt đầu suy nghĩ, chắc chắn có chuyện gì đó mà cậu chưa biết. Lúc nào Tiêu Phàm cũng không nói rõ ràng ý tứ của mình, nên cậu chỉ còn cách đi phân tích thôi. Trông thấy dáng vẻ nghiêm túc kỳ lạ của Tiêu Phàm, trong đầu Tiêu Thiên luôn có một dự cảm chẳng lành.

Anh cả thế nhưng lại học theo bộ dáng của người tu đạo.

Mặc dù Tiêu Thiên không hề tin tưởng tác dụng huyền diệu gì đó của hồ lô hắc ngọc, nhưng cũng không hoàn toàn bài xích. Hơn nữa, lúc trước bất cứ lúc nào cậu nhìn thấy Tiêu Phàm, Tiêu Phàm bao giờ cũng ôn hòa nhã nhặn, không có việc gì có thể khiến anh ấy sợ hãi. Nhưng mà mấy tháng nay, cậu lại trông thấy anh cả cứ nhíu mày suốt.

Chẳng lẽ ông nội thực sự không còn sống được bao lâu nữa sao?

Đối với Tiêu gia mà nói, đây tuyệt đối là một chuyện vô cùng lớn, đối với thành tựu về mặt y học của anh cả, Tiêu Thiên chưa bao giờ nghi ngờ.

Tiêu Phàm không phủ nhận mà nói:

- Tình hình bây giờ không giống với trước kia, ông nội đã lớn tuổi rồi... Trước kia có khi nào em thấy ông ở trong bệnh viện đến hai tháng chưa?

- Vậy anh nhất định phải nghĩ ra biện pháp chứ? Chẳng phải thuật châm cứu đông y của anh rất lợi hại sao?

Tiêu Thiên có chút nóng nảy.

- Anh đang tìm biện pháp, anh chỉ là lo lắng ngộ nhỡ... Tiêu Thiên tới đây, để anh đeo cho em.

Nói xong, Tiêu Phàm lấy hồ lô hắc ngọc từ trong tay Tiêu Thiên, Tiêu Thiên vội vàng buông hết những suy nghĩ trong đầu, dù trong lòng hắn có khó chịu thế nào đi nữa thì hắn cũng không thể làm ngược lại tâm ý của anh cả được.

Tiêu Phàm rất nghiêm túc đeo hồ lô hắc ngọc trên cổ Tiêu Thiên, tiện tay sửa sang cổ áo cho cậu ta. Vỗ vỗ bả vai của Tiêu Thiên, nhẹ giọng nói:

- Tiêu Thiên, nhớ kỹ lời anh, bất kể lúc nào cũng không thể tháo hồ lô hắc ngọc này xuống, cũng không thể làm vỡ.

- Dạ anh, em nhớ kỹ rồi.

Tiêu Thiên đành phải liên tục gật đầu.

Nhắc đến cũng rất kỳ lạ, cái hồ lô hắc ngọc này vừa áp vào ngực, Tiêu Thiên liền cảm thấy rất ấm áp, hơn nữa cảm giác ấm áp này lan đến tận tứ chi, khắp người đều có cảm giác thoải mái dễ chịu không thể diễn tả được.

Tiêu Phàm khẽ thở phào nhẹ nhõm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui