Lang Ngọc Đình cầm danh thiếp của Nhạc Thanh , tròng mắt đảo hai vòng rồi rơi trên người Lê Lạc.
- Nhạc tổng giám đốc, hạnh ngộ, hạnh ngộ…xin hỏi vị tiên sinh này là…?
Lang Ngọc Đình có thể nhìn ra thần thái của Nhạc Thanh đối với Lê Lạc có sự kính cẩn không nói ra được, thậm chí còn lộ ra vẻ cẩn thận. Không hề nghi ngờ vị soái ca trẻ tuổi tầm 30 tuổi này là một nhân vật khó lường.
Ở loại chuyện này, loại người như Lang Ngọc Đình kì thực xoay chuyển không hề chậm chạp. Chỉ có điều, nằm mơ lão cũng không nghĩ tới tùy tiện dạo quanh thành đồ cổ mà cũng gặp được con cháu chính cống nhà quyền quý bậc nhất.
Sự hết kiên nhẫn trên mặt Lê thiếu hiện lên rất rõ, khoát tay áo chán ghét nói:
- Lang tổng, bằng hữu chúng tôi họp mặt, nếu không có chuyện gì, mời Lang tổng đi đi có được không?
Lê thiếu đang rất buồn bực, lão Lang nếu không biết thức thời, nếu không may sẽ chọc vào họng súng của Lê thiếu.
Sắc mặt Lang Ngọc Đình biến sắc, trong đầu có chút chẳng vui vẻ gì. Cho dù cậu có là nhân vật cỡ nào, cũng không cần chảnh thế chứ? Đuổi rôi đi hả? Chẳng lẽ tư cách ngồi chung với các ngươi của lão Lang ta không có hả?
Mắt thấy Lang Ngọc Đình không thức thời, Nhạc Thanh liếc lão một cái, ánh mắt vô cùng nghiêm khắc.
Trong lòng Lang Ngọc Đình phát hoảng, cố nén tức giận, đứng dậy, ngoài cười nhưng trong lòng không cười, nói:
- Vậy được, Nhạc tổng, tôi không quấy rầy nữa, chúng ta đi!
Lão vung tay về phía bọn họ, không quay đầu lại bước thẳng đi.
Nếu không có cơ hội tiếp cận mỹ nữ, vậy thì cũng không cần thiết chào hỏi Tiêu Phàm làm gì. Các người thì lợi hại rồi, tôi không thể trêu vào hay không thể trốn nổi hả?
Nhưng sự thật chứng minh, có không ít người không thể trêu chọc, thậm chí ngay cả trốn cũng trốn không xong.
Lang Ngọc Đình ngay cả phở bò cũng chưa ăn, lên xe thể thao cái liền ầm ầm lái đi, Lê Lạc nhìn chiếc xe thể thao biến mất ở ngõ nhỏ, hai hàng lông mày nhíu chặt, lấy điện thoại ra gọi một cú.
- Xin chào, Đàm cục trưởng phải không? Là tôi, Lê Lạc!
Điện thoại vừa thông, thanh âm của Lê Lạc liền tao nhã cao cao tại thượng trở lại, dường như y là người lãnh đạo trực tiếp của vị đàm cục trưởng kia, khóe miệng lập tức mỉm cười, có thể thấy vị Đàm cục trưởng bên kia đã nói những lời khiến đầu Lê thiếu thoải mái không ít.
- Ha ha, Đàm cục trưởng, không cần khách khí như vậy. Là thế này, tập đoàn khai thác mỏ Dương Quan, ngài đã nghe nói qua chưa? Đúng rồi, chính là Dương Quan …. Ông chủ hình như là họ Lang… công ti Dương Quan này, cục khoáng sản mấy người điều tra cho tôi, xem thủ tục của họ có đủ không…Vì sao á? Ha ha, Đàm cục trưởng, chẳng lẽ phải nhất định hỏi vì sao à? Rất đơn giản, chính là tôi thấy không thích tính cách ông chủ họ Lang của công ti đó quá lộ liễu, đại vĩ ba lang (*) . Người như vậy có thể kinh doanh tốt được sao? Điều tra kĩ chút cho tôi!
Ngữ khí của Lê Lạc có chút không vui, nhíu mi nghe bên kia nói vài câu sau đó mới dãn ra một chút.
- Vậy được, cứ như thế đi, mấy người cứ điều tra đi, có kết quả thì điện thoại lại cho tôi.
Lang Ngọc Đình có nằm mơ cũng không nghĩ tới vì chính mình bồng bột nhất thời, lại có thể mang tới phiền toái lớn như vậy. Lê thiếu rất tàn nhẫn, một chút cũng không đùa, trực tiếp hướng lão hạ đao. Nếu tập đoàn khai thác mỏ Dương Quan phá sản, Lang Ngọc Đình sẽ chẳng còn gì nữa. Lê Lạc nhìn qua phong độ có thừa, là thân sĩ nghiêm chỉnh, nhưng xuống tay không một chút dung tình.
Hơn nữa, Lang Ngọc Đình cũng ngốc, Lê Lạc cũng không thực sự “oán hận” lão, chỉ có thể trách do vận hạn lão không tốt, Lê thiếu đang lo không có cơ hội thể hiện chút thực lực chân chính trước mỹ nữ, Lang Ngọc Đình lại muốn lên làm bia ngắm, Lê thiếu từ chối thì bất kính, thôi thì chẳng cần khách khí nữa.
Đặt điện thoại di động xuống, Lê Lạc hồi phục thành hình tượng nho nhã hữu lễ như cũ, khẽ mỉm cười, nói:
- Ngại quá, bị loại người không ra sao quấy rầy…
Tiêu Phàm cười cười, nói:
- Tôi ăn xong rồi, cám ơn.
Đối với chủ đề của Lê Lạc hắn cũng không muốn tiếp lời. dường như trong mắt Tiêu Phàm, Lang Ngọc Đình rất nhàm chán, Lê Lạc so với lão cũng chẳng khá hơn chút nào, vô cùng nhàm chán giống nhau.
Tân Lâm liền đứng dậy, vô thanh vô tức đi tới quầy thu ngân, chuẩn bị tính tiền.
Nhạc Thanh hơi sửng sốt, mới, dường như là do Lê thiếu làm chủ, mặc dù không đáng bao nhiêu tiền, nhưng phải đúng quy củ, vội vàng đứng dậy nói:
- Tân tiểu thư, để tôi trả, để tôi trả…
Tiêu Phàm cười nói:
- Nhạc tổng, đừng khách khí. Đại hội giám bảo ngày mai còn phải phiền tới Nhạc tổng mà.
Mắt thấy Tân Lâm không định ngừng lại, vẫn đi tới quầy thu nhân, Nhạc Thanh cũng không tranh giành nữa, nói:
- Tiêu tiên sinh yên tâm, chuyện đại hội giám bảo, tôi sẽ sắp xếp.
- Tốt rồi, cám ơn Nhạc tổng.
- Đâu có đâu có, Tiêu tiên sinh khách khí quá rồi, các vị cùng Lê thiếu là bằng hữu, thì đều là bằng hữu của Nhạc Thanh tôi. Chút chuyện như vậy, tiện tay làm thôi mà, không đáng nói.
Lê Lạc nhân cơ hội nói chuyện với Uyển Thiên Thiên:
- Uyển tiểu thư, hiện tại thời gian vẫn còn sớm, mấy vị cho tôi chút thể diện, cùng đi hát nhé? Nếu không đi clubbing cũng được, mọi người cùng uống rượu nói chuyện phiếm. Mấy ngày nay Kim Đồng và Lệ Na đến cố đô quay phim, mời bọn họ cùng tới đây cho mọi người cùng quen biết nhé.
Đây chính là đòn sát thủ của Lê Lạc.
Kim Đồng, Lệ Na là diễn viên đang rất hâm mộ, minh tinh phái thần tượng, nói ra thì không có người trẻ tuổi nào là không thích bọn họ. Không biết đã có bao nhiêu fan đã coi họ thành tình nhân trong mộng và sùng bái. Trước kia chỉ cần Lê Lạc nói mời những minh tinh này đến uống rượu nói chuyện phiếm, ngay lập tức rất thuận lợi. Gần như không có cô gái nào nói ra từ “không” cả.
Đây chính là chiêu tán gái đại sát khí của gã.
Tất nhiên, Lê Lạc cũng không nói dối, Kim Đồng, Lệ Na hiện tại đúng là đang ở cố đô quay phim, cùng Lê thiếu có giao tình không ít, Lê thiếu điện thoại một cái, Kim Đồng, Lệ Na nếu không có việc gì đặc biệt thì nhất định sẽ tới. Qua Kim Đồng, Lệ Na,mấy năm qua, Lê thiếu đã cùng một số nữ minh tinh điện ảnh và truyền hình có vài mối “lộ thủy nhân duyên”, không ít người đã cùng Lê thiếu có quan hệ xác thịt.(lộ thủy nhân duyên: chỉ những mối tình ngắn, tạm thời)
Chiếu theo lời nói của Lê thiếu mà nói thì, thực sự gã đã ngán họ lắm rồi.
Chơi ngán rồi!
Nói thực, lên giường với nhiều nữ minh tinh như vậy, không ai có thể đánh đồng được với Uyển Thiên Thiên, bọn họ kém quá xa. Thậm chí theo kịp Đường Huyên cũng hiếm. Hơn nữa hơi thở “phong trần” bình thường đó càng làm cho nam nhân dễ dàng chán họ.
Nhưng cái này không gây trở ngại được Lê Lạc mượn tấm biển của mấy cô minh tinh để lừa gạt mấy tiểu cô nương.
Uyển Thiên Thiên cười khúc khích, nói:
- Lê công tử, hay là thôi đi, tôi đối với mấy cái này không có hứng thú.
Kì thực, Uyển Thiên Thiên không bài xích mấy thứ giải trí kia, mấu chốt chính là Tiêu Phàm không hứng thú, chứ không phải Uyển đại đương gia không có hứng thú. Uyển Thiên Thiên thực sự rất sợ chọc giận Tiêu Phàm.
- Cái này, Uyển tiểu thư…
Lê Lạc vẫn muốn khuyên bảo, Uyển Thiên Thiên đã cười hì hì, đuổi theo Tiêu Phàm, giơ tay khoác lên cánh tay của hắn, cái đầu nhỏ xinh đẹp dựa lên vai Tiêu Phàm, nhảy chân sáo như chim nhỏ nép người.
Lê Lạc lập tức ngây người.
Nhạc Thanh vội vàng nghiêng đầu, không thể để Lê Lạc nhìn thấy ý cười khóe miệng mình được.
Nhạc Thanh thừa nhận, Tân Lâm, Uyển Thiên Thiên, Đường Huyên đều là những mỹ nữ khó gặp, nhưng Nhạc Thanh có cảm giác Lê thiếu hơi “háo sắc” rồi. Nếu bàn về mỹ nữ, cố đô không thiếu. Bằng thế lực của Lê thiếu ở cố đô, cộng thêm tài năng và của cải của hắn, loại con gái nào mà không đoạt được chứ, tội gì cứ phải chết trên một cái thân cây chứ.
Nhìn tinh lực của người ta cao cao tại thượng thế kia cơ mà!
Xem ra thực mất mặt quá, vốn tưởng chỉ cần có chút thủ đoạn, thậm chí bày ra chút thân thế, mấy người con gái kia nhất định sẽ xua như xua vịt, cơ bản cũng không nghĩ lại không phải như vậy. Ba đại mỹ nữ kia đều đổi tới đổi lui quanh người “công tử bột” Tiêu Phàm, hoàn toàn không để Lê thiếu vào mắt.
Ngụm tức này của Lê thiếu làm sao mà nuốt trôi được đây?
Người này a, động chút cái là bực mình.
Một khi mà đã tức giận, như thế nào cũng phải phân thắng bại. Hơn nữa loại người Lê thiếu lớn trong sung sướng, cho tới giờ cũng chưa từng nếm qua cái hắt xì của cậu ấm, càng không thể chịu đựng được việc này.
Trong đầu nghĩ vậy, lòng Nhạc Thanh bỗng dâng lên một niềm thích thú khó hiểu.
Cho y nếm thử chút hương vị bị người khác bỏ qua nó như thế nào!
Đám người Tiêu Phàm không nhanh không chậm, bước chân cũng không chậm lắm nhưng rất nhanh đã bỏ bọn Lê Lạc, Nhạc Thanh thật xa.
- Nhạc tổng, giúp tôi một chuyện.
Nhìn bóng lưng gầy yếu cao ngất của Tiêu Phàm và chiếc váy đỏ phấp phới của Uyển Thiên Thiên, Lê Lạc nhẹ lắc đầu, rốt cục cũng đem tâm tư trở về, quay đầu nói với Nhạc Thanh.
Nhạc Thanh gật đầu không ngừng:
- Lê thiếu khách khí quá, có việc gì thì cứ phân phó.
Lê Lạc cười nói:
- Chỉ thị thì không dám, anh dù gì cũng là cán bộ lãnh đạo phó giám đốc sở, tôi cũng chỉ là một kẻ bình dân mà thôi, nào dám chỉ thị cho anh, ha ha…Nhạc tổng, anh xem có thể giúp tôi tìm cách liên lạc với họ không?
Bọn người Tiêu Phàm thuê hai phòng ở khách sạn “vương triều Đại Đường”, đều là lấy chứng minh thư của Tân Lâm và Đường Huyên. Tổng quầy phục vụ cũng lưu lại số điện thoại hai cô. Lê Lạc trịnh trọng “nhờ” Nhạc Thanh hỗ trợ, tất nhiên sẽ là phương thức liên lạc với Uyển Thiên Thiên. Xem thái độ hi hi ha ha không thèm quan tâm của Uyển Thiên Thiên, Lê Lạc tự biết nếu mình đi hỏi số Uyển Thiên Thiên nữa, trăm phần trăm sẽ bị nhọ mũi cho xem.
Lê Lạc có thể thấy, đừng nhìn Uyển Thiên Thiên hi hi ha ha, giống như khờ khạo ngây ngô, không hề xảo trá, nhưng loại tính cách này khi cự tuyệt người khác vô cùng dứt khoát gọn gàng, không cho người ta đường lui.
Nhạc Thanh không lập tức đáp ứng, ngược lại trầm ngâm.
Cũng khó trách Nhạc Thanh thận trọng, Lê Lạc không phải người khác, nếu là bạn bè bình thường, Nhạc Thanh sẽ không do dự. Có thể giúp được thì giúp, không giúp được cũng chẳng liên quan. Nhưng việc này của Lê thiếu lại không thể tùy tiện đáp ứng được, làm được thì không nói làm gì, nếu không làm được nhất định sẽ đắc tội.
Vô duyên vô cớ đắc tội Lê Lạc, Nhạc tổng chung quy bị mắc tội oan a?
- Làm sao vậy? Nhạc tổng cảm thấy rất khó xử lí sao?
Do dự như vậy liền khiến Lê Lạc mất hứng.
Nhạc tổng rùng mình, vội nói:
- Lê thiếu, việc này để tôi nghĩ cách… Ngày mai là đại hội giám bảo, là một cơ hội tốt. Đã là khách quý của đại hội giám bảo, đều phải lưu lại phương thức liên lạc.
- Vậy thì được rồi, chỉ cần người còn lưu lại khách sạn thì vẫn có thể nghĩ ra biện pháp.
Trên mặt Lê Lạc rốt cuộc cũng hiện ra vẻ tươi cười.
(*)đại vĩ ba lang: ý chỉ những câu nói có có ẩn ý trêu đùa, chế giễu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...