Phương Do Mỹ không mở miệng không có nghĩa là Phương Lê không để ý.
Khuê nữ nhà mình tốt với ai không tốt với ai, người ngoài không thể quản được.
Mắt thấy Phương Lê hừ nhẹ một tiếng, sắc mặt trầm xuống, Tiết Đào làm như không thấy. Lòng Tiết Lan cũng trầm xuống. Lần này tự thân đi tới tỉnh Yến Bắc, một nửa là do Tiêu Phàm, nửa còn lại là do Tiêu gia.
Tiết gia đảng phụ Uông gia, và Tiêu gia trước sau không cùng đường, nhưng trước đó, lại cùng Phương gia quan hệ bình thường. Đối với bọn họ tranh đấu đủ loại, Phương gia vẫn duy trì trung lập, ai cũng không giúp. Hiện tại Tiêu gia biểu hiện thái độ, Tiết Lan liền vội chạy tới. Tiết gia và Tiêu gia không có khả năng “hòa giải”, không phải do Tiết Lan làm chủ là được, thậm chí toàn bộ Tiết gia cũng không thể làm chủ. Rời khỏi Uông gia, chuyển hướng tới Tiêu gia, quyết định này không có dễ làm như vậy.
Nhưng Phương gia thì vẫn có thể tranh thủ được.
Lấy thực lực trước mắt của Phương gia để kêu gọi lực lượng, nếu thực sự cùng Tiêu gia hợp tác toàn diện, đối với Uông gia và Tiết gia mà nói, cũng không phải là tin tức khiến người ta vui vẻ gì.
Trước khi đến, Tiết Lan đã khẩn cấp cùng mấy nhân vật cấp cao bàn bạc, mọi người đều nhất trí ý kiến muốn hết sức tranh thủ lúc Phương gia chưa hoàn toàn đảo hướng tới Tiêu gia, dù thế nào cũng phải trả một cái giá nhất định, hi sinh toàn bộ Đổng Thiên Lỗi và sản nghiệp “người quản lý” của y cũng không tiếc, nhưng thực tại thì không được, như vậy thì sẽ làm thế lực chỗ Hoàng Đại Bằng tạo áp lực lên Phương Lê.
Để ngăn cản thế lực Tiêu gia thêm một bước mở rộng, thậm chí tạo thành hệ thống, đại phái hệ chính trị Uông gia, Tiết gia vẫn luôn nỗ lực để đat được mục đích. Nếu có thể, thì phải tận lực làm cho Tiêu gia suy yếu đi.
Đã không cùng đường với Tiêu gia, một bên tăng một bên giảm thì tất cả mọi người đều hiểu nó có nghĩa gì.
Tiết Lan cũng không hi vọng cháu họ vì loại chủ đề mạc danh kì hiệu này mà đắc tội với cha con Phương Lê. Phương Do Mỹ là con gái Phương Lê, Phương Lê nhất định rất cưng chiều con bé, Tiết Lan cũng là một người mẹ, suy bụng ta ra bụng người. Ai trêu đùa con gái mình thì bản thân ai mà không gấp gáp chứ.
- Tiết chủ nhiệm, bận rộn vậy mà vẫn tới Thiết Môn chỉ đạo công việc, cám ơn, cám ơn cô…
Hoàng Đại Bằng đối với quan hệ của Tiết Đào và Tiêu Phàm cũng không có hiểu biết. Tạm thời, cũng không muốn dây dưa vào. Nói vài câu xã giao, ân cần sắp xếp cho cô cháu nhà Tiết gia, cùng đối mặt với Tiêu Phàm.
Nói ra thì kế hoạch lúc trước của Hoàng Đại Bằng khá đợn giản, chính là khiến Phương gia và Tiết gia phân thắng bại, trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.
Không ngờ lại bị Tiêu gia chặn ngăn một đòn tử, đem tất cả lộn xộn hết cả lên.
Cái đó xem xét lại rồi nói sau vậy.
Vợ Hoàng Đại Bằng- Chu chủ nhiệm là có một tính cách hoạt bát. Đối nhân xử thế rất có nghề, đối với tâm tư của ông xã cũng hiểu rất rõ, chủ động lôi kéo khách khứa làm quen, không khí bên ngoài xem ra cực kì hòa hợp.
Rất nhanh, rượu và thức ăn như nước chảy được đưa lên, đều là thức ăn danh quý cả, nào là hải sâm cá muối, hùng chưởng tổ yến, đông trùng hạ thảo , tuyết cóc. Đầy đủ mọi thứ, quả thực toàn là những món ăn phương thuốc đại bổ.
Một bàn lớn tràn đầy thịt, hai mắt Phương Do Mỹ nhìn đăm đăm. Một cô gái ở tuổi như cô, đa số là ăn hàng, có điều mấy món chính này cô lại không có hứng thú. Bọn họ thích ăn đồ nướng, cáp tư đạt căn nha, muốn thức ăn của Tân Triều cơ.
Cho dù là yến hội nghiêm chỉnh, cũng không có mấy thứ đại bổ như này.
Tuy nhiên, xem bộ dáng của Hoàng Đại Bằng thì mấy món ăn này lại ra chiều rất hài lòng, cười nói:
- Mọi người thấy thì đừng cười, tôi ấy, thích thịt lắm. Nào nào, đừng khách khí, trước hết cạn một ly nào.
Nói xong liền giơ một chiếc ly lên.
Rượu là rượu trắng của tỉnh Yến Bắc, tình cảm gắn bó của Hoàng Đại Bằng đối với quê cha đất tổ rất sâu nặng.
Hoàng Đại Bằng là người lớn tuổi nhất ở đây, với tư cách già nhất, lại là chủ nhà, mọi người tự nhiên hưởng ứng, cùng nhau cụng một ly.
Tiêu Phàm từ bên nhìn sang, chỉ thấy một chén nhỏ mà Hoàng Đại Bằng phải ba lần mới uống xong, vừa mới buông cái chen, liền ào ào thở dốc vài tiếng, trán toát đầy mồ hôi.
Chu chủ nhiệm vội vàng gắp thức ăn đặt vào trong đĩa nhỏ cho chồng, trầm giọng nói:
- Ăn một miếng đi…
Mặt mày hiện lên vẻ lo lắng, lại đem canh đông trùng hạ thảo cách thủy đặt tới trước mặt của Hoàng Đại Bằng.
Cô ta là vợ tái giá của Hoàng Đại Bằng, vừa mới kết hôn cùng Hoàng Đại Bằng không bao lâu, mới lên làm bà lớn, dĩ nhiên là rất lo lắng cho thân thể Hoàng Đại Bằng.
Ánh mắt Tiêu Phàm đảo qua trên bát canh đông trùng hạ thảo, hai hàng lông mi hơi cau lại.
Biến hóa rất nhỏ này lập tức bị Chu chủ nhiệm phát hiện, cảm thấy ngượng ngùng cười, nói:
- Tiêu trưởng phòng, ông Hoàng nhà tôi trong thời gian gần đây khá bận rộn, thân thể có chút không tốt, thầy thuốc kê cho mấy danh sách thuốc bổ, nên mới cho ông ấy ăn mấy thứ bổ này.
Đây là sợ bị Tiêu Phàm khinh thường ấy mà.
Hoàng Đại Bằng lập tức nói:
- Đúng vậy, đúng vậy, Tiêu trưởng phòng, tôi ấy, xuất thân từ một gã nông dân, đại lão thô. Trước đây cuộc sống khá gian khổ, chỉ sợ chà đạp lên mấy thứ tốt này thôi.
Trên mặt có chút màu sắc kiêu ngạo.
Tâm tình của Hoàng Đại Bằng và vợ vừa khéo tương phản. Bà xã thì trẻ tuổi, mới có hơn 30 tuổi, muốn theo mấy trào lưu thời nay, chỉ sợ bị người ta chê cười là kẻ quê mùa. Tiêu Phàm xuất thân từ con cháu nhà quyền quý nhất đẳng, mấy mặt xã hội ấy còn chưa thấy qua sao? Hoàng Đại Bằng lại gọi bản thân là đại lão thô, “tầng lớp quê mùa” rất coi thường tư tưởng tầng lớp tiểu tư sản.
Hải sâm cá muối, hùng chưởng tổ yến, đông trùng hạ thảo, tuyết cóc, có cái nào không phải là thứ tốt đại bổ đâu? Đời này qua đời khác đều cảm thấy mấy thứ này quý báu, như thế nào ta đây lại biến thành kẻ nhà quê?
Tôi chính là thích ăn đấy!
Tiết Lan lập tức lộ vẻ mặt quan tâm, nói:
- Phó bí thư Hoàng, công tác tất nhiên là quan trọng, nhưng thân thể cũng là tiền vốn cách mạng, không thể để tiêu hao sức khỏe được đâu. A, đúng rồi, ở đây tôi có mấy viên nhân sâm…
Tiết Lan nói xong, liền mở chiếc túi xách bên người, từ giữa lấy ra một hộp hình chữ nhật, là hàng nhân sâm tinh xảo hạng nhất, nhân sâm kia râu ria nhăn nhăn, cho dù không phải là người trong nghề, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra, đây không phải là vật phàm, chỉ sợ cũng có chút lai lịch.
- Phó bí thư Hoàng, viên nhân sâm này là một người bạn của tôi lần trước tới phía đông Hàn Quốc phỏng vấn, người ta tặng cho cậu ấy, nghe nói là dã sơn sâm (sâm núi hoang dã) Ngũ Phẩm Diệp, dược hiệu tương đối tốt. Phó bí thư Hoàng và chị dâu xem xem..
Thuận tay đem hộp sâm đưa tới bên người Chu chủ nhiệm.
Chiếc hộp không dài hơn một thước, có thể thấy “vóc dáng” nhân sâm trong hộp rất đẹp. Dã sơn sâm Ngũ Phẩm Diệp mà dài tới một xích, có thể nói nó đã thuộc vào cấp bậc sâm vương.
Chu chủ nhiệm dường như cũng là người biết nhìn hàng, vội vàng đón lấy, vừa cẩn thận đánh giá củ dã sơn sâm, vừa tấm tắc khen ngợi, nói:
- Dã sơn sâm Ngũ Phẩm Diệp là quà của nước Hàn tặng…ây da, cũng là quá quý trọng rồi…
Từ xưa tới nay, nhân sâm là một trong những cây cỏ hoa hạ cửu đại tiên, mấy năm nay bị hái lạm, sơn sâm hoang dã ngày càng hiếm thấy, trên thị trường thì 99% đều là sâm trồng. Nhưng sâm này lại do chính tay Tiết Lan đưa ra, lại hiểu rõ xuất xứ, không thể là hàng giả được.
Phía đông Hàn Quốc vốn nổi danh với sơn sâm hoang dã, hơn nữa Hàn tộc lại nổi tiếng “sĩ diện”, đưa lễ cho khách quý, nếu đưa sâm gieo trồng thì chẳng muốn làm trò cười rồi sao.
- Anh Hoàng à, anh xem xem, là vương sâm đích thực đấy…
Chu chủ nhiệm thưởng thức nhân sâm trong tay một phen, rồi đưa sang bên người Hoàng Đại Bằng.
- Quả nhiên, sâm vương, sâm vương, thứ tốt, thứ tốt nha…
Hoàng Đại Bằng nhận lấy xong, đánh giá một chút, không ngớt lời khen ngợi, rất mau đưa hộp sâm trả lại cho vợ, ra hiệu cho cô trả lại cho Tiết Lan.
Tiết Lan lúc này mà lấy sâm vương ra, tuyệt đối không phải để khoe khoang trước mặt Hoàng Đại Bằng, mà chính là muốn đưa sâm cho Hoàng Đại Bằng. Nhưng Hoàng Đại Bằng lại không thể tùy tiện nhận quà quá trân quý như vậy được. Tiết Lan cũng không phải thủ hạ của Hoàng Đại Bằng, không cần “tiến cống” cho ông. Sâm vương hoang dã này mặc dù tốt, nhưng không phải cứ tốt là nhận.
Hơn nữa lại còn ngay trước mặt Phương Lê thế này…
Chu chủ nhiệm nắm hộp sâm thật chặt, không muốn buông tha.
Nếu đã được gả cho Phó bí thư tỉnh ủy, mí mắt của Chu chủ nhiệm cũng không thể nông cạn như cậy. Nhưng cô không phải là chú ý tới giá cả sâm vương, mà là đây chính là loại sâm vương hoang dã, ra giá mà không ai muốn bán. Giá một hai triệu mà được hô ra, cho dù có tiền cũng chưa chắc mua được chính phẩm.
Cô thật lòng muốn thân thể Hoàng Đại Bằng nhận những thứ bổ nhất.
Dù sao cũng đã gần 60 tuổi rồi, năm tháng nào có buông tha con người bao giờ.
Mấy ngày nay, Hoàng Đại Bằng mắc chứng khí hư, cổ họng luôn có đờm, thở không được, thiếu chút nữa khiến bà lo lắng không thôi. Hôm qua tìm đại phu kê đơn mấy phương thuốc bổ, mới ăn được hai thang, thoáng đã có chuyển biến tốt đẹp rồi. Sâm vương của Tiết Lan quả là mưa đúng lúc.
- Chị dâu, nếu thân thể Phó bí thư Hoàng không tốt, sâm này vừa lúc đúng bệnh, có thể bồi bổ được.
Tiết Lan khẽ cười, rất ưu nhã bưng chén trà lên uống một ngụm, căn bản không có ý nhận lại nhân sâm.
- Vậy…vậy…cám ơn Tiết chủ nhiệm, đợi lát tôi tính tiền trả lại cho Tiết chủ nhiệm.
Chu chủ nhiệm là người có tính quyết đoán, mắt thấy Tiết Lan rất chân thành tặng lễ, ngay lập tức mượn cớ xuống thang. Nhận lễ ngay trước mặt Phương Lê, tất nhiên không được tốt cho lắm, vì nó sẽ khiến Phương Lê nghĩ ngợi. Nhưng cự tuyệt ý tốt của Tiết Lan, cũng không thỏa đáng, sẽ đắc tội với Tiết Lan. Nếu đã như vậy, không bằng cứ thoải mái nhận lấy.
Đợi lát nữa trả tiền xong, cứ coi như mình đã mua sâm của Tiết Lan.
- Vâng.
Tiết Lan cười, sao cũng được.
Cái gọi là “tính tiền”, trong lòng ai cũng biết rõ, chỉ là một câu nói khách khí vì muốn giữ lại thể diện cho Phương Lê.
- Chu chủ nhiệm, nhân sâm này là đồ tốt, nhưng tôi có đề nghị thế này…
Tiêu Phàm ở bên nhìn bỗng nhiên trịnh trọng mở miệng nói, thần sắc trở nên khá nghiêm túc.
- Tiêu trưởng phòng, mời nói.
Chu chủ nhiệm vội vàng nói.
- Tôi đề nghị thế này, bát canh này tạm thời đừng cho Phó bí thư Hoàng uống. tôi cho rằng, Phó bí thư Hoàng thân thể không hư nhược, mà ngược lại, dương khí đại thịnh. Phương thuốc ôn bổ như này phải đặc biệt coi chừng mới được.
Tiêu Phàm chậm rãi nói.
- Hả, không thể nào? Ông hoàng nhà tôi dương khí đại thịnh sao? Tiêu trưởng phòng, cái này...ha ha…thầy thuốc trung y bệnh viện tỉnh đã chẩn bệnh đấy, bọn họ nói chủ yếu là do chứng khí hư, phải bồi bổ nguyên khí.
Chu chủ nhiệm cười cười, rất uyển chuyển nói, thần sắc trong mắt có chút không tin.
Chẳng lẽ con cháu Tiêu gia còn tinh thông thuật trung y hay sao?
Phương Do Mỹ liếc mắt nhìn Tiêu Phàm một cái, lập tức hé miệng nhẹ nhàng cười.
Người này lại muốn hóa thân thành “Tiêu thần y” hả?
Tuy nhiên, bản lĩnh của Tiêu thần y, Phương đại tiểu thư tuyệt đối không nghi ngờ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...