Đại Hào Môn

- Tiêu Phàm đến rồi sao? Lại đây, mau qua đây

Vừa thấy Tiêu Phàm, Phương Lê đã đầy vẻ tươi cười, vẫy tay về phía Tiêu Phàm, bộ dạng nhiệt tình quen thuộc.

- Chào chú Phương.

Tiêu Phàm bước nhanh đến, hơi khom người với Phương Lê.

- Ha ha, Tiêu Phàm à, vị chính là Phó bí thư Hoàng. Phó bí thư Hoàng, đây chính là Tiêu Phàm mà tôi nói với anh, đại công tử của Tiêu bộ trưởng.

Tiêu Phàm lại quay mặt về phía Hoàng Đại Bằng, cung kính nói:
- Phó bí thư Hoàng, chào ngài.

Hoàng Đại Bằng nhìn trên dưới đánh giá Tiêu Phàm một chút, mới từ từ đứng dậy, bắt tay với Tiêu Phàm, cười nói: - Tiêu trưởng phòng, chào cậu.
Xương bàn tay của Hoàng Đại Bằng khá lớn, vô cùng ấm, tuy nhiên bắt tay lại không có lực lắm, lúc nói chuyện, cũng có chút gắng sức, dường như khí trong người có chút không đủ, đường hô hấp không thông thoáng cho lắm.

- Phó bí thư Hoàng, xin cứ gọi tên tôi được rồi.

Tiêu Phàm nói chuyện khách sáo, ngón tay thon dài nhẹ ấn một cái, rất tự nhiên nhưng đã có thể dò được mạch tượng của Hoàng Đại Bằng, khóe mắt hơi lay động một chút.

- Ha ha, được được, lại đây, mời ngồi!

Hoàng Đại Bằng cười ha ha nói.

Sau khi hàn huyên, Tiêu Phàm liền ngồi bên cạnh Phương Do Mỹ, tiểu nha đầu liền cười một cái, hai má trên gương mặt trắng nõn ẩn hồng, khẽ cắn làn môi đỏ bóng.

- Tiêu trưởng phòng, lão gia tử có khỏe không?

Tiêu Phàm vừa mới ngồi xuống, Hoàng Đại Bằng liền hỏi.
Nếu là gia đình bình thường, đây là một câu hỏi thăm rất bình thường. Nhưng ở tầng lớp như vậy, đề tài này lại tương đối nhạy cảm, huống hồ gì lão gia tử đã già vừa mới bệnh nặng một trận, suýt chút nữa không thể từ bệnh viện quay về rồi. Sức khỏe của lão gia tử, trực tiếp can hệ tới sự ổn định của cục diện này.

Nhưng xem ra, Hoàng Đại Bằng thần sắc khá tự nhiên. Ông ta khá cổ hửu nên chắc cũng không để ý chuyện kiêng kị này lắm.

Tiêu Phàm liền khom khom người, cung kính nói: - Cảm ơn Phó bí thư Hoàng đã quan tâm, sức khỏe của ông nội vẫn khá tốt.


- Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Lão gia tử sức khỏe vẫn tốt, là một chuyện tốt, trụ cột vẫn còn vững vàng
Hoàng Đại Bằng lại tán dương một phen. Tiếp đó thì cười ha ha, cùng Tiêu Phàm tán gẫu việc chuyện nhà. Phương Lê thỉnh thoảng lại chem vào một vài câu, không khí ở đây vô cùng hòa hợp.

Nhưng Phương Do Mỹ lại bắt đầu ngồi không yên rồi.

Lúc Tiêu Phàm chưa đến, cô bé còn rất giữ tinh thần, giả bộ làm một cô bé hết sức thục nữ, bây giờ Tiêu Phàm đã xuất hiện, lại ngồi kế bên cô nữa, tim của tiểu nha đầu bây giờ đập loạn cả lên. Làm sao có thể giữ bộ dạng thục nữ của mình nữa? Chỉ là ở trước mặt Hoàng Đại Bằng, lén thôi cũng chưa dám nắm tay của Tiêu Phàm ở dưới bàn, chỉ có thể lấy di động ra, cúi đầu xuống chơi trò chơi ở dưới bàn, lại còn không thể lên tiếng, làm Phương đại tiểu thư cô buồn bực vô cùng.

Dù là vậy thôi, cũng bị Phương Lê trừng mắt nhìn một cái.
Cô nàng nhất thời không nhịn được nữa, ngẩng đầu lên. Hỏi: - Bác Hoàng, còn có vị khách nào đến nữa không ạ?

Không phải Tiêu Phàm đã đến rồi sao, tại sao vợ của ông và Phó bí thư kia vẫn chưa đến? Chúng ta ăn sớm, kết thúc sớm, ai về nhà nấy đi. Ngồi như vậy có gì vui chứ?

Hoàng Đại Bằng cười nói: - Đúng vậy, còn mời hai vị khách nữa.

- Vậy à? Là ai vậy, sao còn chưa tới?

Phương Do Mỹ liền bĩu môi.
Hai vị khách này ghê gớm thật, cả phó bí thư tỉnh ủy Yến Bắc và Bí thư Đảng ủy công an tỉnh đều phải chờ đợi họ, cả Tiêu Nhất thiếu gia cũng đã đến rồi, vậy mà còn chưa thấy bóng dáng của các người đâu, đây thật sự là hơi quá phô trương rồi đấy.

- Ha ha, sẽ đến ngay thôi Hoàng Đại Bằng đưa tay lên nhìn đồng hồ, cười ha ha nói: - Tiểu Mỹ à, cháu có phải là đói rồi không? Nếu là đói rồi thì cháu ăn trước đi.

Bộ dạng ngược lại rất cưng chiều cô.

Phương Do Mỹ lắc lắc đầu, nói: - Không sao đâu, cháu không đói, cháu muốn hỏi, là khách gì vậy, ở xa lắm sao?
- Tiểu Mỹ, chờ đến sốt ruột rồi hả?

Chính vào lúc này, một giọng nói dịu dàng vang lên ở ngoài cửa.

Vừa nghe thấy giọng nói này, Hoàng Đại Bằng và Phương Lê đều đứng dậy cả. Cho thấy vị này, đúng thật là một nhân vật lớn, ngay cả Hoàng Đại Bằng và Phương Lê cũng không muốn thất lễ.

- Dì Tiết?


Trên mặt Phương Do Mỹ hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó liền đứng vậy, liếc nhìn Tiêu Phàm một cái.

Tiêu Phàm mỉm cười gật đầu, tỏ ý rằng đã biết vị khách ấy chính là dì Tiết.
Cửa phòng bao riêng liền được đẩy ra, Chu chủ nhiệm đích thân đưa vị phụ nữ trung niên ngoài bốn mươi này đi vào, vẻ mặt tươi cười, làm ra vẻ là được mời.

Diện mạo của người này không xinh đẹp gì, cùng lắm cũng chỉ ở tiêu chuẩn trung bình, mấu chốt là ở chỗ khí chất tao nhã xuất chúng, bộ áo Chanel Casual vừa thân, càng bọc lộ khí chất tao nhã đó.

Nghe đồn rằng chính là bạn học thời đại học của Đổng Thiên Lỗi, đời con cháu thứ hai của Tiết gia, Tiết Lan.

Theo sau Tiết Lan là một vị thanh niên, không xa lạ gì đối với Tiêu Phàm, đó là bạn học của hắn, là bạn bè thân thiết của Uông Thuật Đô, làm việc tại hội giám sát chứng khoán, TIết Đào. Trong đám của Uông Thuật Đô, Tiết Đào là "quân sư quạt mo" có tiếng, không ngờ lại theo cô của mình Tiết Lan đến Thiết Môn. Xem ra lần này, đúng thật là làm mọi người phải kinh ngạc.

Việc đứa cháu đích tôn của Tiêu gia đột nhiên xuất hiện, nhúng tay vào "công việc nội bộ" của Yến Bắc, thật sự đã gây nên sự chú ý của mọi người. Trong thế cục chính trị, con quái vật lớn này của Tiêu gia bất kể là đi đến đâu, cũng sẽ là một kiếp mã hết sức quan trọng. (đòn bí mật gia thêm phân lượng trong đàm phán).

Bây giờ Tiết Lan đích thân đến Yến Bắc, còn mang theo đứa cháu được xưng là "quân sư" của mình, cũng là hợp tình hợp lý.

Bề ngoài bọn họ là được mời đến.

Được nhân vật số ba của tỉnh ủy Yến Bắc mời, đúng là rất có phân lượng.
Về phần lý do của Hoàng Đại Bằng càng rõ ràng hơn, ban đầu vốn là "tam quốc phân tranh", giờ biến thành "đại chiến bốn phương". Tiêu gia nhúng tay vào là ngoài ý muốn, ông ta thật không muốn một mình đối phó với thế liên thủ của Tiêu gia và Phương gia, nên nhất định phải mời cả Tiết Lan đến đây, mọi người gặp mặt nhau, đôi bên cũng sẽ biết cách tính toán.

Sau này mối quan hệ này phải xử lý như thế nào, thế cục này phải sắp đặt như thế nào, phải suy nghĩ kỹ lưỡng mới được.

Đương nhiên, Tiết Lan cũng có thể cự tuyệt lời mời của Hoàng Đại Bằng, mượn cớ nào đó từ trối, nhưng nếu như vậy, Hoàng Đại Bằng một mình khó mà đối phó được với sự liên thủ của Tiêu gia và Phương gia, có lẽ sẽ dẫn đến thỏa hiệp với Phương Lê, khả năng này rất lớn. Trong lúc Đổng Thiên Lỗi đang bị công an bắt giữ, tình hình như vậy, thật sự là Tiết gia không muốn thấy chút nào.
Nếu chẳng may Đổng Thiên Lỗi "không hiểu chuyện", vu cáo những việc ở Hiệu Tử, Tiết gia rất có thể sẽ bị liên lụy. Tuy là tính khả năng của chuyện này rất thấp, nhưng cũng nên đề phòng trước. Người bình thường nếu nắm trong tay cả đống khẩu cung của Đổng Thiên Lỗi, cũng chưa chắc làm gì được Tiết gia, nhưng Tiêu gia và Phương gia thì khác, đều này đủ để tạo thành một mối uy hiếp to lớn cho Tiết gia.

Điều quan trọng nhất là, tại sao Tiêu gia bỗng nhiên lại nhúng tay vào Yến Bắc, còn ủng hộ Phương Lê một cách công khai như vậy?

Vấn đề này nhất định phải làm rõ.

Nếu không, đây là bố cục quan trọng của Tiêu gia. Cộng thêm việc Tiêu lão gia khoảng thời gian này tự nhiên trở nên khỏe mạnh, càng khiến cho những thế lực lớn ở khắp nơi trở nên cẩn trọng hơn.
Tám người bên trong phòng ăn, chia làm bốn phe, trừ Phương Do Mỹ tuổi còn nhỏ chưa hiểu chuyện ra, mỗi người đều có một tâm cơ riêng.


- Tiết chủ nhiệm, xin chào xin chào!

Hoàng Đại Bằng chủ động tiến tới phía trước, cùng Tiết Lan bắt tay hàn huyên.

Chức vụ của bản thân Tiết Lan không cao lắm, cán bộ cấp chính cục. Tuy nhiên mấy năm gần đây, biểu hiện của Tiết Lan cũng rất đáng chú ý, rất nhiều lúc đều là "phát ngôn đối ngoại" đại diện cho Tiết gia, vị trí đảm nhận xem là cũng vô cùng quan trọng. Phương Lê và Hoàng Đại Bằng "nói chuyện ngang hàng" với cô ta, chủ dộng đứng lên chào đón, cũng xem như là không quá đa lễ.

Ở trước mặt Hoàng Đại Bằng, Tiết Lan càng tỏ ra khách sáo.
Đến lượt Phương Do Mỹ, đôi mắt của Tiết Lan liền sáng lên, miệng khen không ngừng: - Ồ, là Tiểu Mỹ đây sao? Mấy năm không gặp, đã lớn chừng này rồi à, lại còn xinh đẹp nữa, chậc chậcđẹp đẹp

Vừa xong vừa nắm lấy tay của Phương Do Mỹ. Không ngừng vuốt ve, vẻ mặt vẫn rất ngạc nhiên.

Phải nói tiểu nha đầu này quả thật là rất xinh đẹp, dáng người cao thon thả, ngũ quan đều đẹp một cách tinh tế, nhất là đôi mắt to tròn, hệt như bồ đào thủy tinh, long lanh linh động khác người thường, rất đáng để Tiết Lan khen ngợi không dứt.

Rốt cuộc cũng vẫn là bản tính trẻ con, được người khác khen, Phương Do Mỹ trên mặt đày vẻ hưng phấn, hai má ẩn hồng.
- Chào Dì Tiết ạ.

Tiêu Phàm thì ở bên cạnh cười hỏi thăm.

Cháu của Tiết Lan, Tiết Đào là bạn học chung trường với hắn, gọi một tiếng dì như vậy ngược lại cũng khá thuận miệng.

- Đây là À, Tiêu Phàm?

Tiêt Lan vẻ mặt đầy bất ngờ, liền buông tay Phương Do Mỹ, quay qua bắt tay với Tiêu Phàm, đánh giá từ trên xuống dưới, hệt như trước đó không hề biết sẽ gặp Tiêu Phàm ở đây.

Phương Do Mỹ vốn dĩ còn rất cảm kích Tiết Lan, ngay lập tức liền giống nhự bị dội gáo nước lạnh, lòng nhiệt tình liền tụt xuống mất, ngầm bĩu môi của mình lên.

Giả bộ gì đây.

Không phải bởi vì Tiêu Phàm đến Thiết Môn, thì các người có vội vã chạy tới đây không?

Thật ra, tiểu nha đầu quả thật là có chút "vu oan" cho Tiết Lan. Tiết Lan tất nhiên là vì Tiêu Phàm mà chạy tới đây, nhưng lại hoàn toàn không biết Hoàng Đại Bằng đã an bài cùng ăn cơm như vậy.

Xem ra Phó bí thư Hoàng đang tính khoái đao chém loạn mã, một lần nhìn rõ, là bạn là địch, cứ lộ ra hết, không chơi trong tối nữa!
Đây cũng phù hợp với tính cách của Hoàng Đại Bằng, nói dễ nghe một chút, là cũng khá là ngay thẳng; Đánh giá thấp một chút, thì là chẳng biết cách giữ bình tĩnh.

- Tiêu Phàm, cậu lúc nào đến Thiết Môn vậy?

Tiết Lan căn bản là không thèm để ý đến tâm trạng của Phương Do Mỹ, tiếp tục giả vờ, ăn không nói có hỏi.


Tiêu Phàm mỉm cười, nói: - Dì Tiết, cháu hôm qua đã đến đây. Có mấy tên lư trong xã hội, không biết trời cao đất dày, không ngờ lại giật túi xách của Tiểu Mỹ ở nhà ga, cháu liền tới đây để xử lý chuyện này.

- Có chuyện như vậy à?
Tiết Lan liền tỏ vẻ rất ngạc nhiên, mở to hai mắt.

Không đợi Tiêu Phàm trả lời, Phương Do Mỹ lập tức nói xen vào bên cạnh: - Vâng ạ, dì Tiết, mấy tên đó thiệt không ra làm sao Nhưng Tiêu Phàm đã thu thập bon chúng rồi, đúng là khiến người ta thấy sảng khoái.

Tiểu nha đầu nhìn ánh mắt của Tiết Lan, đã tràn đầy ý đề phòng.

Đây cũng có chút hơi quá chứ?

- Vậy à? Thế Tiểu Mỹ, cháu không sao chứ?

- Cháu không sao ạ. Tất cả đều có Tiêu Phàm ca ca lo, cháu đâu thể nào xảy ra chuyện được.
- Vậy là tốt rồi

Tiết Lan đầy vẻ tươi cười, hai mắt hơi nhíu lại, thoáng có chút buồn bực.

- Tiết Đào.

Đến lượt Tiết Đào được chào hỏi, Tiêu Phàm cũng rất theo quy cũ.

- Ha ha, Tiêu Phàm, xin chào!

Tiết Đào bắt tay với Tiêu Phàm một cái, ánh mắt lướt về phía Phương Do Mỹ, trên miệng hiện lên một chút vẻ cười như không cười.

- Tiêu Phàm, thật không ngờ, cậu và Tiểu Mỹ lại là bạn tốt.
Lời này nói ra là có ẩn ý.

Bạn học Tiêu Phàm, ngươi cũng có sở thích dụ giỗ nữ sinh sao?

Khâm phục, khâm phục!

Hàng my cong đẹp của Phương Do Mỹ giương lên, tính mở miệng nói, lại bị ánh mắt thản nhiên của Tiêu Phàm ngăn lại. Rất lâu về trước, khi hai người còn học lớp tám, Tiết Đào đã có bản tính như vậy, kỳ quái, tự cho mình là đúng, hơn nữa còn tâm địa hẹp hòi, Tiêu Phàm không muốn để Phương Do Mỹ xảy ra xung đột trực tiếp với anh ta.

Người này hiệu xưng là "quân sư quạt mo", Phương Do Mỹ mà đắc tội anh ta, làm không tốt sẽ trở thành yêu thiêu thân. Nếu là nhắm vào Tiêu Phàm mà đến, tất nhiên là không thèm để ý đến, nhưng đụng đến Phương Do Mỹ thì không được.

Đến lúc đó, chỉ sợ Tiêu Phàm sẽ hoàn toàn vạch mặt Tiết gia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui