Đại Hào Môn

- A, bất ngờ quá! Chị Huyên Huyên, chị, chị có phải là người của cục cảnh vệ không?

Ngay lập tức, Phương Do Mỹ thét lên một tiếng nghe “chói tai”, quay về phía Đường Huyên, trừng to mắt hỏi, thân hình nhỏ nhắn yêu kiều bất giác xích về phía Tiêu Phàm, theo phản xạ cách ra xa Đường Huyên một khoảng.

Có thể thấy trong mắt của tiểu nha đầu cô lúc này, Đường Huyên đã trở thành một nhân vật nguy hiểm, không thể không đặc biệt cẩn thẩn đề phòng. Lão Thường, lão Địch, Nhân Đan Hồ lão Cửu đều là những kẻ liều mạng ngang ngạnh, có tập hợp lại cũng không đánh lại Đường Huyên, Phương Do Mỹ có phản ứng như vậy cũng là hợp tình hợp lý.

Theo Phương Do Mỹ, Đường Huyên còn trẻ tuổi như vậy đã có thân thủ tốt như vậy, lại còn là con gái, hơn nữa còn ở bên cạnh Tiêu Phàm, cách giải thích tốt nhất dường như cũng chỉ có “Cục cảnh vệ”.

- Nếu không, thì là Bộ an ninh à?

Phương Do Mỹ lập tức nghĩ tới Trần Dương, tuy là không tận mắt nhìn thấy Trần Dương ra tay, nhưng Trần Dương là người phụ trách đội hành động của Bộ an ninh, tin chắc thân thủ nhất định rất cừ.

Đường Huyên xuất thân từ Bộ an minh, cũng có thể lắm chứ.

Đường Huyên cười phá lên, nói:
- Phương tiểu thư, tôi không phải là người của Cục cảnh vệ, tôi là bạn của Tiêu nhất thiếu gia.

- Tiêu nhất thiếu gia? Hì hì…

Phương Do Mỹ không nhịn được cười, liếc nhìn Tiêu Phàm một cái, hình như cảm thấy cách xưng hô Tiêu nhất tiếu gia này rất thú vị. Dù sao tiểu cô nương như cô cũng chỉ là một nữ sinh trung học, đối với “đại sự” của những tay chơi trong giới thượng lưu ở kinh thành, hiểu biết không nhiều, vẫn chưa biết người “bạn trai” nay của cô lại là người có danh tiếng bật nhất trong giới con cháu quyền quý ở kinh thành.

Tiêu Phàm khẽ cười, nói:
- Huyên Huyên, cô cũng đừng gọi là Phương tiểu thư nữa, cứ gọi là tiểu Mỹ đi. Gọi Phương tiểu thư nghe xa lạ quá.

- Đúng vậy đó, chị cứ gọi em là tiểu Mỹ được rồi.

Phương Do Mỹ lập tức gật đầu lia lịa, nói.

- Tiểu Mỹ.

Đường Huyên cũng nhanh chóng nghe theo, hơi mỉm cười, sau đó sắc mặt liền trở lại bình thường.

- Nhất thiếu gia, chuyện này anh định sẽ xử lý như thế nào? Lão Thường bọn họ, vừa nhìn đã biết là những kẻ thích liều mạng, bất cứ sự uy hiếp nào đối với bọn họ đều không để ở trong mắt, nếu để bọn họ có cơ hội thở, chuyện gì cũng có thể làm ra được.


Đường Huyên rất nghiêm túc nói.

Tuy rằng cô trước kia không có qua lại với lão Thường là mấy, nhưng loại người liều mạng ngang ngạnh như vậy, Đường Huyên cũng đã gặp không ít. Những tên như vậy, không nói chút nguyên tắc gì cả, không quan tâm đến sống chết của người khác, cũng chẳng quan tâm sống chết của bản thân là mấy. Bất luận là Tiêu gia hay là Phương gia những tấm bài phong lớn này, cũng rất khó có thể trấn áp được hết bọn chúng.

Tiêu Phàm thản nhiên cười nói:
- Diệt cỏ phải diệt tận gốc, trừ ác phải trừ triệt để.

Đường Huyên gật gật đầu, tỏ vẻ rất là đồng tình.

Đừng thấy Tiêu Phàm bình thường ôn hoà nhã nhặn, gần như chưa từng nổi giận, thậm chí có khi lại còn bị con gái làm cho tay chân luống cuống, nhưng đến những thời khắc quan trọng thì lại hết sức nghiêm nghị, tuyệt đối không phạm chút sai lầm nào.

Bản thân lão Thường cũng đã nói, “Trừ phi là giết chết ta”, vậy thì cứ toại nguyện cho gã. Cầu nhân được nhân, bây giờ muốn chết sẽ được chết, cũng xem như là “không có lỗi” với gã.

- Vậy còn Đồng Thiên Lỗi thì sao? Gã mới chính là kẻ chủ mưu thật sự đứng đằng sau.

Phương Do Mỹ không nhịn được bèn hỏi. Cô tuy là tuổi còn nhỏ, nhưng cũng phân biệt được nặng nhẹ.

Trong khoé miệng của Tiêu Phàm hiện lên một nụ cười nhạt, nói:
- Tiểu Mỹ, việc này em không cần phải lo, Đổng Thiên Lỗi biết nên làm như thế nào. Nếu không, gã ta cũng không sắp đặt màng kịch hôm nay như vậy.

- Thật vậy sao?

Tiêu Phàm bèn xoa xoa đầu cô, cười gật đầu nói:
- Đi thôi, anh đưa em về, nhân tiện cũng giải thích luôn cho chú Phương biết.

Phương Do Mỹ liền kinh ngạc, dừng hẳn bước chân, mở to đôi mắt xinh đẹp của mình, nhìn Tiêu Phàm, nói:
- Anh tính nói việc này cho cha biết hay sao?

Phương Do Mỹ thật sự là có chút sợ hãi khi đẻ ông bố nhà mình biết được chuyện này. Một nữ sinh trung học như cô, dấu ông bố mình cùng với “bạn trai” đi gặp đại ca xã hội đen, nói thế nào cũng có chút không tốt. Phương Lê không giống như Nhiêu Vũ Đình, không chừng sẽ bị mắng một trận té tát.

Tiêu Phàm nhẹ lắc đầu nói:
- Việc này, có giấu cũng giấu không được đâu, có khả năng lớn là chú Phương đã biết được chuyện này rồi, không chừng là đang đợi chung ta đi “giải thích” đó, phải tranh thủ chủ động đi thôi.


- Ông ấy làm sao mà biết được vậy? Anh nói cho ông ấy biết à?

Trong khoảng thời gian ngắn, đầu óc của Phương Do Mỹ loạn hết cả lên, không biết phải phân tích chuyện này như thế nào.

Tiêu Phàm lại lắc đầu, kéo lấy ban tay mềm mại nhỏ nhắn của cô, đi về phía cửa của Hội Kim Kiều, Phương Do Mỹ mơ mơ màng màng bị hắn kéo đi, vừa mới đến cửa, liền mở to hai con mắt ngạc nhiên.

Chỉ thấy trước cửa, đỗ vài chiếc xe cảnh sát, vô số tên cảnh sát đã bao vây nơi này, súng cũng đã lên sẳn nòng, đèn hiệu trên xe cảnh sát chớp không ngừng, chói mắt vô cùng.

Vừa thấy Tiêu Phàm ba người bọn họ đi ra, một viên cảnh sát trung niên cũng được trang bị súng thật đạn thật liền bước tới chào đón. Viên cảnh sát trung niên này đeo trên người quân hàm nhị cấp cảnh giám, vừa nhìn đã biết là người phụ trách hành động này. Lại nhìn cảnh hiệu của ông ta, càng biết được ông ta là một trong những ngươi lãnh đạo quan trọng của tỉnh.

Đội cảnh sát được một người lãnh đạo tỉnh chủ chót dẫn đầu, việc này thật sự không nhỏ,

- Trưởng phòng Tiêu?

Viên cảnh giám bước nhanh tới trước mặt ba người, mang chút vẻ hoài nghi, dường như chưa thể chắc chắn. Nói thật thì, vị Phó giám đốc sở công an này lúc trước cũng chưa từng gặp qua Tiêu Phàm, trước đó không lâu mới được nhìn thấy Tiêu Phàm trong tấm ảnh triên máy vi tính. Lãnh đạo trọng yếu của bộ đã đích thân hạ lệnh, chỉ thị một cách minh bạch rằng, tỉnh bọn họ nhất định phải bảo vệ sự an toàn của Trưởng phòng Tiêu. Lúc cần thiết, có thể sử dụng đến vũ khí súng ống, bắn hạ tại chỗ những phần tử phạm tội.

Cảnh giám cấp hai là lãnh đạo quan trọng của tỉnh, ông ta vốn có thể hạ lệnh sử dụng vũ khí, lãnh đạo của bộ chỉ thị như vậy không phải là làm việc thừa thãi, mà là vì muốn thể hiện sự “quyết tâm”, nói cách khác, chỉ cần có người uy hiếp đến sự an nguy của Tiêu Phàm là lập tức sẽ nổ súng, giết trước báo sau. Lãnh đạo của bộ tuy không nói rõ thân phận của Tiêu Phàm, với cơ trí của vị cảnh giám này, cũng đủ biết lai lịch của Tiêu Phàm là không hề tầm thường.

Nhìn thấy Tiêu Phàm bình an vô sự, viên cảnh giám ngầm thở phào nhẹ nhõm.

Ông ta ngầm phỏng đoán, vị Trưởng phòng Tiêu này mười phần thì có bảy tám phần là con cháu hào môn.

Tiêu Phàm mỉm cười gật đầu, chủ động đưa tay về phía cảnh giám:
- Phó giám đốc Trịnh, chào ông, cực khổ rồi.

- Không cực khổ, không cực khổ…

Phó giám đốc Trịnh vội vàng nói.

Hai người hàn huyên vài câu, Tiêu Phàm liền cáo từ rời khỏi.


Khoảng độ nửa tiếng sau, một chiếc Mercedes Benz xuất hiện ngay tại viện tỉnh ủy thường vụ, trực tiếp chạy tới khu biệt thự nằm dưới những tán cây xanh thấp thoáng. Bố cục của viện tỉnh ủy thường vụ, mang chút phong cách của Tây Âu. Rất nhanh, chiếc Mercedes Benz đã đến ngôi biệt thự số 17 nơi mà Phương Lê đang ở.

Ngồi trên ghế phụ lái, Phương Do Mỹ vểnh đôi môi đỏ nhỏ nhắn, ẩn hiện trên gương mặt nhỏ xinh là vẻ ưu tư lo lắng. Dù là có Tiêu Phàm “đi cùng”, trong lòng của cô bé vẫn có chút sợ hãi. Phương Lê một khi mà thật sự nổi giận lên thì không phải chuyện đùa đâu.

Tiêu Phàm mỉm cười nói:
- Tiểu Mỹ, yên tâm đi, anh cam đoan chú Phương sẽ không mắng em đâu.

- Thật không? Anh đảm bảo hả?

- Anh cam đoan.

- Chẳng may ông ấy vẫn mắng thì sao?

- Vậy anh sẽ cùng em chịu bị mắng, như vậy là được chứ gì?

Trong mắt Tiêu Phàm mang vẻ ba phần là cưng chiều cô.

- Dạ, như vậy thì còn được?

Cô bé cuối cùng cũng chịu cười. Bất kể nói như thế nào, Phương Lê chắc cũng sẽ không ở trước mặt Tiêu Phàm mà mắng cô bé đâu, cho dù là ở trước mặt Phương Lê, Tiêu Phàm vẫn có chút máu mặt. Không chỉ là bởi vì hắn là con cháu của Tiêu gia, quan trọng là còn bởi vì thực lực của bản thân hắn.

Hơn nữa, chỉ vì một cuộc gọi của cô, Tiêu Phàm đã lập tức từ thủ đô chạy về, còn xử lý bọn lưu manh lão Thường một cách không khách sáo chút nào, bây giờ lại còn cùng cô đi gặp Phương Lê, tất cả đều cho thấy rằng Tiêu Phàm rất quan tâm tới cô. Đây là điều khiến cô bé cảm thấy vui nhất.

Ai mà không để ý địa vị của mình trong lòng người con trai mà mình yêu thương chứ?

Tuy là có Tiêu Phàm giúp cô thêm can đảm, lúc đi lên bậc thang nạm cẩm thạch của biệt thự, cô bé vẫn có chút hồi hộp, bất giác nắm lấy tay của Tiêu Phàm. Tiêu Phàm nhếch ngón tay lên, nhẹ nhàng gõ vài cái lên mu bàn tay của cô, để cô bé yên tâm.

Đã có anh ở đây!

Cửa lớn của biệt thự khép lại, cả ngôi biệt thự trở nên yên tĩnh. Căn biệt thự lớn như vậy vốn chỉ có ba người ở mà thôi.

Tiêu Phàm vẫn rất lễ phép gõ cửa.

- Vào đi.

Bên trong phòng khách lập tức phát giọng nói nho nhã không kém phần uy nghiêm của Phương Lê.


Phương Do Mỹ liền hướng về phía Tiêu Phàm lè lưỡi làm mặt quỷ, có vẻ như vậy có thể làm vơi đi tâm trạng lo lắng trong lòng. Tiêu Phàm mỉm cười, buông tay cô ra, đẩy cửa biệt thự ra, tiến vào bên trong.

Bên trong phòng khách, đèn đóm sáng trưng, khói bay lượn lờ.

Phương Do Mỹ không kịp đề phòng, lập tức bị nghẹn, ho liên tục, không kìm lòng được bèn trách móc:
- Ba, đã nói là ba đừng hút nhiều thuốc lá như vậy rồi mà, ba chứ vẫn không chịu nghe, coi chừng con đi nói cho mẹ biết đó.

Phương Lê khá là nghiện thuốc, bình thường hay bị Nhiêu Vũ Đình “quản chế”, bây giờ một mình đi nhậm chức, lập tức như được ra khỏi “nhà giam”, từ nay trời cao biển rộng, không có gì trói buộc nữa.

Nếu là bình thường, bị con gái rượu của mình “uy hiếp” như vậy, thư kí Phương đều cười trừ, nói không chừng còn cùng con gái rượu mình nói đùa vài ba câu nữa. Nhưng lúc này Phương Lê lại chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, khuôn mặt trầm hẳn xuống, có thể thấy rằng, tâm trạng của Bí thư Phương đang rất không tốt.

Phương Do Mỹ liền biểu môi lên, hiện vẻ rất uất ức.

- Chú Phương.

Tiêu Phàm không mấy để tâm cơn giận của Phương Lê, chậm rãi đi tới trước mặt ông ta, hơi hơi cúi đầu, tỏ ý hỏi thăm sức khỏe.

Căn biệt thự số 17 cũng mang phong cách của Tây Âu, chỉ là diện tích không lớn lắm, công bằng mà nói, hướng sáng, vị trí mặt bằng cũng không có gì là đặc biệt lắm. Cách trang hoàng trong phòng khách cũng tương đối là đơn giản, lấy màu đậm làm chủ đạo, nhìn vào hết sức trầm và tối, thậm chí còn mang lại mấy phần không khí áp lực và khó chịu. Suy cho cùng chủ nhân của mười mấy căn biệt thự ở tỉnh ủy thường vụ viện này, đều là những cán bộ lãnh đạo trung niên quyền cao chức trọng, cách thiết kế bày trí như vậy, ngược lại là có thể hiểu được.

Phương Lê ngồi trên chiếc ghế sô-pha dài, chiếc gạt tàn thuốc ở trước mặt ông đã chất đầy tàn thuốc, trên ngón tay vẫn còn kẹp chừng một điếu thuốc đã hút được một nửa, mắt nhìn về phía Tiêu Phàm, hiện lên những đường gân đỏ, có thể thấy trong quảng thời gian này ông ta không có nghỉ ngơi được nhiều lắm.

- Tiêu Phàm, đến rồi à?

- Vâng.

- Ngồi xuống đi.

Sắc mặt của Phương Lê trở nên ôn hòa hơn nói với Tiêu Phàm, ông ta rời lưng ra khỏi sô-pha, ngồi thẳng người lên, đây cùng là bày tỏ sự tôn trọng đối với Tiêu Phàm.

- Vâng, cảm ơn chú Phương.

Tiêu Phàm cũng không khách sáo mà ngồi xuóng hàng ghế sô-pha.

Phương Do Mỹ biểu đôi môi nhỏ nhắn, hai tay khoanh lại trước bụng, không ngồi xuống theo, cứ vậy mà đứng cạnh Tiêu Phàm.

Đừng thấy Phương Lê từ đầu đến cuối ngay cả liếc cũng không thèm nhìn mặt đứa con gái rượu của mình, thật ra ông đã sớm chú ý thấy, Phương Do Mỹ vẫn còn lành lặn, không bị bất kỳ tổn thương nào, do đó cũng cảm thấy yên lòng hơn.

Tiêu Phàm xử lý công việc, vẫn là rất đáng tin cậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui