Việc khiến Cơ Khinh Sa không nghĩ tới chính là trận nhãn của trận đạo dẫn đường, nằm ở phía đông! Trong lòng bày tay của tượng Đông Hoa đế quân.
Pho tượng của Đông Hoa đế quân tuy đã đổ nát, nhưng hình dạng tổng thể vẫn còn. Pháp khí bổn mạng “Lạc Giáp” của Cơ Khinh Sa cung phụng ở bàn tay Đông Hoa đế quân, cảm giác Cơ Khinh Sa bị Đông Hoa đế quân nắm trong lòng bàn tay.
Đây là loại cảm giác vô cùng kỳ diệu, nhưng Cơ Khinh Sa lại thật sự cảm thấy.
Pháp khí tương thông với cô, dù tượng thần của Đông Hoa đế quân chỉ là một vật đúc từ đất, nhưng khi Lạc Giáp đặt vào tay Đông Hoa đế quân, Cơ Khinh Sa lập tức có cảm giác vô cùng an toàn.
Từ trước tới giờ chưa có cảm giác như thế.
Cơ Khinh Sa ngồi xếp bằng trước tượng thần Đông Hoa đế quân, cũng không ngại bụi bặm bám trong miếu thờ, ngồi xuống như vậy, dáng vẻ bình ổn, khóe miệng mỉm cười.
Lúc nãy Tiêu Phàm nói với cô rằng, dùng “Lạc Giáp” để kết nối xưa và nay, có khả năng càng hiểu rõ hơn đối với sự tinh túy của Hà Lạc Đồ Thư. Cách nói này với Tiêu Phàm, Cơ Khinh Sa cũng không phải hoàn toàn không tin, vì trước giờ cô chưa có loại kinh nghiệm này, chỉ là nghe rất có đạo lý, cũng không ngại thử một lần.
Nhưng cảm giác kỳ lạ khi đặt“Lạc Giáp” vào tay Đông Hoa đế quân, lập tức khiến Cơ Khinh Sa bớt nghi ngờ. Có lẽ loại cảm giác kỳ lạ này không liên quan đến Đông Hoa đế quân, là do trận đạo dẫn của Tiêu Phàm tạo ra. Nhưng bất kể là nguyên nhân gì, cảm giác rất đáng để Cơ Khinh Sa cảm nhận kỹ càng.
- Mọi người rời khỏi miếu.
Thấy Cơ Khinh Sa ngồi xếp bằng trước tượng thần Đông Hoa đế quân, Tiêu Phàm trầm giọng dặn dò.
Đoàn người đều theo lời ra ngoài.
Đối với thuật phong thủy, họ đều không hiểu lắm, chỉ có thể nghe theo sự sắp đặt của Tiêu Phàm. Nhưng Uyển Thiên Thiên lại nhìn Tiêu Phàm với vẻ thâm ý, nhìn Cơ Khinh Sa từ trên xuống dưới.
Vô cùng ghen ghét.
Có vẻ như là cô bé đang ghen, tôi đương nhiên có tư cách ghen chứ.
Tân Lâm lại liếc Uyển Thiên Thiên, cũng là có thâm ý.
Cô ghen cái gì.
Tôi mới là người phải ghen đấy.
Hiện tại Tân Lâm còn không “đề phòng” Cơ Khinh Sa, mục tiêu của cô rất rõ ràng, đó chính là Uyển Thiên Thiên. Hiện tại, Uyển Thiên Thiên mới là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của cô.
Cô và Tiêu Phàm ở chung hơn ba năm, cũng chưa từng được Tiêu Phàm ôm thân thiết như thế.
Cơ Khinh Sa hai mắt sớm khép hờ, bắt đầu rơi vào trạng thái mộng mị, đối với sự ghen tuông của hai người con gái kia thì không thể nào cảm giác được.
Đối với “việc nhắc nhở” của Uyển Thiên Thiên, Tiêu Phàm chỉ có thể coi như không thấy, không ngừng nhức đầu. Mấy cô gái xinh đẹp này đúng là báu vật trời sinh, cùng một chỗ với bọn họ, tâm tình vui mừng. Luôn tràn đầy cảm giác hưng phấn. Chỉ là ghen tị lại khiến người ta khó có thể ngăn cản.
Đợi mọi người ra khỏi miếu, Tiêu Phàm lấy ra pháp khí bày trận, bày thành một pháp trận dạo dẫn nhỏ ở Đông Hoa đế quân miếu. Trận đạo dẫn này cũng là tự Tiêu Phàm bày ra, trận pháp Vô Cực ý nghĩa sâu xa.
Bất kỳ chân nhân chưởng giáo nào của Vô Cực Môn đều là đại sư trận pháp, có cách nhìn độc đáo về trận pháp. Đương nhiên, chưa chắc trình độ trên pháp trận của chưởng giáo chân nhân thế hệ mới giỏi hơn trưởng giáo chân nhân thế hệ trước, chỉ là mỗi vị chưởng giáo đều có trận pháp chi đạo phù hợp với tâm pháp mà bản thân tu luyện.
Trận phápngười trước truyền thừa lại không thể tính là trình độ tông sư, nhiều nhất chỉ là một đồ đệ đủ tư cách. Tông sư trận pháp đích thực cần căn cứ về hoàn cảnh không giống nhau, tự nghĩ ra trận pháp bất cứ lúc nào.
Trận đạo dẫn này không ngờ mơ hồ hợp ý với Lạc Thư Hạ Cửu Cung , Tiêu Phàm bày ra hình thái của Bắc Đẩu Thất Tinh, bản thân mình ở vị trí Thiên Quyền, kéo cả trận đạo dẫn, hướng hình thái sao Bắc Đẩu nhắm vào Cơ Khinh Sa, đồng thời để Cơ Khinh Sa lvà Lạc Giáp bổn mạng của cô ở vào vị trí Bắc Cực Đế Tinh.
Ý nghĩa chân chính của Lạc Thưchính là lấy Đế Tinh làm thể, để đấu vi xa.
Trận đạo dẫn do Bắc Đẩu Thất Tinh bày ra phải do Cơ Khinh Sa và Lạc Giáp của cô mới có thể phát huy tác dụng.
Cái gọi là trận nhãn cũng vậy.
Cơ Khinh Sa chỉ cảm thấy hơi thở ấm áp phà vào mặt, lập tức thúc giục Lạc Giáp, bắt đầu tiến hành vận tác cả trận đạo dẫn. Tiêu Phàm đặc biệt bày trận đạo dẫn thành “thái nhất hạ cửu cung”, vì cô là người kế thừa của Hà Lạc phái, rất quen thuộc về thế trận này. Trước đó, Cơ Khinh Sa chỉ cảm thấy trình độ pháp thuật của Tiêu Phàm trên mình, nhưng rốt cuộc mạnh hơn như thế nào, cô vốn không nhận thức rõ ràng.
Chờ trận đạo dẫn “Thái Nhất Hạ Cửu Cung” khởi động, Cơ Khinh Sa âm thầm kinh hãi.
Bản thân đối với người kế thừa Vô Cực Môn, Tiêu Phàm chỉ là biết sơ qua thôi, Tiêu Phàm đối với truyền thừa Hà Lạc phái lại rất quen thuộc, thậm chí tiện tay cũng có thể bày ra trận pháp sở trường của Hà Lạc phái. Trình độ tinh thông của Tiêu Phàm đối với truyền thừa Hà Lạc phái chỉ sợ không thấp hơn so mới bản thân mình vốn là truyền nhân Hà Lạc chính tông.
So sánh có thể thấy hai bên chênh lệch rất lớn.
Nhưng Cơ Khinh Sa cũng không xúc động quá lâu. Cùng là người mạnh mẽ, Tiêu Phàm vốn không phải là gặp cô lần đầu. Lúc Diệp Cô Vũ khổ cực tìm kiếm, rất dễ dàng giải đáp được vấn đề nan giải trong lòng cô, thậm chí bổ sung đủ văn chương thất lạc của Hà Lạc phái cho cô. Tiêu Phàm với tư cách là cao túc Vô Cực Môn, trình độ pháp thuật cao thâm, là lẽ đương nhiên.
Hơn nữa Tiêu Phàm giúp cô là thật tâm! Không có ý gì khác. Không giống như sự giúp đỡ của Diệp Cô Vũ, chỉ là một loại giao dịch thôi.
- AAAAA….
Uyển Thiên Thiên vốn vẫn đứng ở bên ngoài miếu thờ bỗng nhiên kêu lên, sắc mặt thay đổi, trán đổ mồ hôi.
- Sao vậy?
Đường Huyên cách cô gần nhất, lập tức quan tâm hỏi han.
Uyển Thiên Thiên nhẹ xoay người, một tay đè chặt bụng mình, một tay nhẹ lay động, cắn chặt răng.
Ngay lúc này, lực cắn nuốt trong người cô bỗng nhiên phẫn nộ điên cuồng, đấu đá lung tung, Uyển Thiên Thiên không kịp chuẩn bị, chỉ cảm thấy đan điền đau như dao cắt.
Sắc mặt Đường Huyên và Tống Hoàn lập tức thay đổi, không biết nên làm như thế nào. Tuy nhiên thân là nhị đương gia tam đương gia của Yên Chi xã, võ công không phải thấp, kinh nghiệm giang hồ khá phong phú, nhưng lúc này lại không dám ra tay tương trợ. Thật ra họ không rõ tình hình bây giờ của Uyển Thiên Thiên là thế nào, tùy tiện ra tay, chỉ sợ sẽ thêm phiền toái.
Nhưng một lát sau, trán Uyển Thiên Thiên mồ hôi đầm đìa, dễ nhận thấy hết sức đau đớn.
Tống Hoàn đập chân, mạo hiểm ra tay giúp đỡ, chỉ thấy bóng người nhoáng lên, Tân Lâm đến bên cạnh, bàn tay thon dài nhấc lên, ngón tay động liên tục, quét qua huyệt vị trên người Uyển Thiên Thiên.
Yên Chi Kiếm thủ đoạn độc ác, phi vũ liên hoàn thất tuyệt trảm
Truyền thừa của Thất Diệu Cung và Yên Chi xã đều là tiếng tăm lừng lẫy, Tân Lâm muốn điểm trúng huyệt đạo của Uyển Thiên Thiên, nhưng không dễ chút nào, tình hình lúc này lại không giống.
Nội lực chân khítoàn thân của Uyển Thiên Thiên đều bị cưỡng ép phong ở đan điền, bị chân nguyên của Tiêu Phàm ngăn chặn. Bây giờ Uyển đại đương gia nội lực hoàn toàn biến mất, không thể triển khai được một chút uy lực nào.
- Cô làm gì thế?
Tống Hoàn đỏ mắt, hung tợn nhìn thẳng vào Tân Lâm.
Anh ta dập đầu trước Tiêu Phàm, nhưng không có nghĩa mình có thiện cảm với Tân Lâm. Tống tam ca đường đường là nam nhi, từng bị Tân Lâm đánh trước mặt mọi người, thật mất mặt. Chỉ vì Tân Lâm quá mạnh mẽ, mới không thể không nuốt uất ức này. Hơn nữa, Tiêu Phàm không có ác cảm với Tân Lâm, cũng không có nghĩa là Tân Lâm đối với Uyển Thiên Thiên cũng không có ác cảm.
Dù Tống Hoàn tối qua không rõ Tiêu Phàm đã ôm Uyển Thiên Thiên trần như nhộng hơn nửa đêm, nhưng Uyển Thiên Thiên để ý Tiêu Phàm, lẽ nào anh ta không nhìn ra?
Uyển Thiên Thiên vốn không giấu tình cảm thật của mình.
Uyển Thiên Thiên càng thích Tiêu Phàm, “theo lý”, Tân Lâm lại càng hận cô.
Tình địch!
Tân Lâm hừ một tiếng, không để ý tới anh ta.
Nhắc tới cũng thấy lạ, sau khi Tân Lâm đảo qua huyệt vị của Uyển Thiên Thiên, lực cắn nuốt vốn xung đột không yên ở trong cơ thể cô tabỗng nhiên liền yên tĩnh, vết thương của Uyển Thiên Thiên đau như dao cắt liền giảm bớt.
- Chị Tân, cảm ơn chị.
Uyển Thiên Thiên lập tức chổm dậy cười với Tân Lâm.
Tân Lâm thản nhiên ừ một tiếng.
- Đây là trình độ gì? Truyền thừa của Thất Diệu cung thật đúng là rất thần kỳ.
Tân Lâm cho tới nay đều lạnh lùng, Uyển Thiên Thiên cũng thấy nhưng không thể trách, không để ý, cười mỉm hỏi han, có chút tò mò.
- Đây không phải là công phu của Thất Diệu cung, đây là pháp chế huyệt của Vô Cực Môn.
Tân Lâm vẫn thản nhiên như trước đáp lại.
Khuôn mặt xinh đẹp của Uyển Thiên Thiên lập tức thay đổi, không lên tiếng.
Ở cùng với Tiêu Phàm lâu như vậy, ngay cả thuật chế huyệt của Vô Cực Môn đều học hết rồi.
Hừ!
Muốn sao?
Cuối cùng sẽ có một ngày, tôi cũng có thể học được.
Tôi quấn lấy hắn, khiến hắn nắm tay tôi.
Tưởng tượng thấy ngón tay Tiêu Phàm khéo léo dò huyệt mình, mặt Uyển Thiên Thiên chợt đỏ lên, ngay cả lực cắn nuốt cũng không cảm thấy được.
- Trận đạo dẫn Thất Tinh?
Cùng lúc đó, sườn núi phía xa xa, Diệp Cô Vũ đứng chắp tay, hai mắt nhìn chăm chú tình hình bên Đông Hoa đế quân miếu, cảm thấy uy lực của trận đạo dẫn mà Tiêu Phàm bày ra.
Sườn núi này cách Đông Hoa đế quân miếu khoảng ba bốn dặm, trên cao nhìn xuống, tình hình xung quanh Đông Hoa đế quân miếu cơ bản có thể nhìn thấy hết được. Diệp Cô Vũ cứ như vậy đứng trên sườn núi, dường như cũng không lo bộ dạng mình bị người khác nhận ra.
Diệp Cô Vũ làm việc từ trước đến nay không khiêm tốn, cũng rất ít giấu hành tung bản thân. Là thủ lĩnh tổ chức sát thủ mạnh nhất khu vực Tây Á, Diệp Cô Vũ biết mình là đối tượng quan trọng đang bị tổ chức hình sự quốc tế điều tra. Nhưng mỗi lần đến châu Á, anh ta đều ở phòng tổng thống, không thèm để ý đến người khác có quan tâm mình hay không.
Thậm chí hiện tại vì theo dõi Tiêu Phàm mà lặn lội ngàn dặm tới, Diệp Cô Vũ cũng vẫn là tác phong làm việc như thế, cũng chưa từng thay đổi.
Diệp Cô Vũ một mình, không có người đi cùng.
- Lòng dạ đàn bà!
Khóe miệng Diệp Cô Vũ hiện lên một tia trào phúng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...