Đại Hào Môn

Từ tứ hợp viện Văn Thiên cư ngụ đi ra, Tiêu Phàm và Tân Lâm lên chiếc xe Mercedes Benz.

Tân Lâm không lập tức nổ máy xe, nhàn nhạt hỏi:
- Quay về Chỉ Thủy Quan hay là đi đến chỗ Anjelina.

Từ mấy ngày nay, Tiêu Phàm rất nhiều đêm đều là ở chỗ của Anjelina, rất khoa trương, một chút cũng không khiêm tốn. Nếu như toàn bộ con ông cháu cha trong thành Bắc Kinh này gần như cũng đã biết hết, “nữ hoàng hộp đêm” thời đại mới của quán bar Tinh Ngữ là Tiêu đại thiếu gia bao, thế thì Tiêu đại thiếu gia liền có thể đem vở kịch diễn thật hơn vài phần.

Một mỹ nữ ngoại quốc đẹp như hoa như ngọc bày ra như thế, Tiêu đại thiếu cũng không thể quá lạnh lùng.

Sẽ bị người ta hoài nghi đấy.

Tiêu Phàm nhẹ nhàng lắc đầu, mày hơi nhíu lại, nói:
- Anjelina có thể sẽ rước lấy phiền phức rồi.

Tân Lâm liền yên tĩnh đợi câu tiếp theo.

Tiêu Phàm mặc dù thân chịu trọng thương, cảnh giới thuật pháp tu vi hạ xuống, thế nhưng suy diễn kiếp số bình thường, hiển nhiên sẽ không khó đoán. Đối với Chưởng giáo chân nhân Vô Cực Môn mà nói, tất cả sự giảm xuống trên cảnh giới, là chỉ sự khác biệt về đỉnh cao.

Tiêu Phàm đang muốn mở miệng, điện thoại bỗng nhiên rung lên.

- Tiểu Quế Tử.

Tiêu Phàm ấn nút nghe.

- Đại ca, vâng, có chút việc muốn báo cáo với anh….

Đầu bên kia điện thoại, ngữ khí của Tiểu Quế Tử có chút lo âu, dùng cũng là “lối mòn của giới quan trường” tiêu chuẩn. Nhị ca đã đi “nông thôn”, Tiểu Quế Tử bọn họ liền theo đại ca “lăn lộn”, thế nhưng tạm thời vẫn có chút chưa quen với tác phong hành sự của đại ca. Ở cùng với Tiêu Phàm, vẫn luôn không kìm được căng thẳng trong lòng, không giống như ở cùng với nhị ca, uống rượu đánh rắm, không phải kiêng kỵ cái gì.

Đại ca chính là phong cách như vậy.

- Có phải có liên quan đến Anjelina?

Tiểu Quế Tử lập tức chấn động, kinh ngạc vô cùng nói:
- Đại ca, sao anh biết? Thật sự là thần rồi.

Tiêu Phàm nhẹ nhàng cười.

- Đại ca, là thế này, vừa rồi một anh em bên Tứ Cục gọi điện cho em, nói bộ đội bắt được một chiếc thuyền phía đông trên biển, buôn lậu, Anjelina có liên lụy vào rồi…..


Tiểu Quế Tử thận trọng nói, mang theo giọng điệu thăm dò, dường như đang phỏng đoán. Chuyện này rốt cuộc có phải đại ca sớm đã biết rồi, hoặc là mỗi một hành động của Anjelina, căn bản chính là ý của đại ca.

“Tứ Cục” trong lời Tiểu Quế Tử , Tiêu Phàm rất rõ ràng – là chỉ Cục biên phòng trong Bộ, bộ đội quản lí hoạt động biên giới hiện hành.

- Làm sao lại dính dáng vào?

- Phải ….. vâng, người trên thuyền đãnói tên của Anjelina, Tứ Cục bên đó mời cô ấy đi rồi. Người anh em bên đó của em bảo em hỏi xem, chuyện này anh có biết không?

Tiểu Quế Tử cân nhắc từng câu từng chữ, giảm thấp âm thanh nói.

Không nghi ngờ gì, sau khi Anjelina đi Tứ Cục, đã “khai” Tiêu Phàm ra. Bên kia vừa nghe việc này cư nhiên dính dáng tới cháu đích tôn của lão Tiêu gia, hiển nhiên khẩn trương.

Tiểu Quế Tử có mặt trong đám con cháu quan lại ở thành Bắc Kinh không tính là có nhiều hơn một nhân vật xuất sắc, thắng ở tin tức linh thông, nhất là trong cùng một hệ thống, có không ít các anh em đáng tin cậy.

Tiêu Phàm bình tĩnh hỏi:
- Tứ Cục bên đóđịnh xử lí như thế nào?

Tiểu Quế Tử vội vàng nói:
- Tạm thời vẫn chưa xử lí. Đại ca, chuyện này à, em có một kiến nghị….

- Cậu nói đi.

- Anh tốt nhất đừng ra mặt, để em nghĩ cách, một chiếc thuyền cũng không tính là một chuyện lớn.

Chuyện như vậy, nếu mở rộng phạm vi, đương nhiên được xem là chuyện lớn.

Tiểu Quế Tử cũng không nói chiếc thuyền trọng tải lớn bao nhiêu, trọng tải càng lớn, phiền toái cũng càng nhiều. Thế nhưng trong thành Tứ Cửu này, lại không hề nhìn thấy việc thật sự không có cách giải quyết.

- Đại ca, em chính là muốn hỏi một chút, chiếc thuyền kia có cần thả hay không?

Tiểu Quế Tử hơi ngừng một chút, lại hỏi.

Nếu như chỉ là đưa Anjelina đi ra, vấn đề không lớn, Tiểu Quế Tử và anh em của cậu ta có rất nhiều cách. Thế nhưng nếu là thả cùng với thuyền, độ khó liền lớn hơn rất nhiều rồi, cần tốn chút tâm tư, chuẩn bị một chút.

Đại ca đối với anh em trượng nghĩa như thế, Tiểu Quế Tử cảm thấy cũng nên đến phiên mình vì đại ca bỏ công sức lớn rồi. Bằng không các anh em luôn làm phiền đại ca, thời khắc mấu chốt giúp không được cái gì, như thế còn có thể gọi là anh em.


Thế gọi là thùng cơm.

Tiêu Phàm trầm ngâm một chút, chậm rãi nói:
- Đừng vội thả, người cũng đừng vội thả.

- ……Được, em hiểu rồi…..thế, đại ca, em không có việc gì rồi. Anh yên tâm, Anjelina ở trong đó sẽ không chịu thiệt thòi đâu.

Tiểu Quế Tử nghiêm túc nói.

Cậu ta biết sức nặng của Anjelina trong suy nghĩ của đại ca, vì người phụ nữ Nga da trắng này, đại ca liên tiếp xử lí Uông nhị, Uông tam và Diệp đại thiếu gia. Đó đều là con cháu quan lại có tiếng tăm lừng lẫy trong thành Tứ Cửu, lai lịch xuất thân đều không dưới đẳng cấp của lão Tiêu gia.

Hiện tại đại ca không cho vội vã thả người, phỏng chừng là muốn đem sự việc làm rõ trước mới giải quyết.

Đây rất phù hợp với phong cách hành sự vững vàng của đại ca.

Thế nhưng đại ca chỉ thị không thả người, không có nghĩa là Anjelina có thể ở trong Cục “chịu khổ”. Dựa theo sự hiểu biết của Tiểu Quế Tử, càng là đàn ông có tiếng tăm, càng không dễ dàng dung thứ cho loại chuyện này xảy ra.

- Được, cảm ơn cậu, Tiểu Quế Tử.

- Ai, đại ca, sao lại nói cảm ơn, đây không phải là việc mà huynh đệ nên làm sao?

Tiểu Quế Tử vội vàng nói.

Bất kể bản thân mình có quen với phong cách hành sự của đại ca hay không, Tiểu Quế Tử đều đã hạ quyết tâm “đi theo” đại ca đến cùng. Cái này không có gì để nói, lão Tiêu gia chính là trâu, ông già Quế Thanh Thu nhà cậu buồn bực bạc đầu vì xảy ra chuyện lớn, Tiêu đại ca một câu nói liền giải quyết rồi. Trước chuyện lớn, Tiểu Quế Tử không giúp được gì, loại “chuyện nhỏ” này, khẳng định phải toàn lực ứng phó.

Bằng không cũng quá là vô dụng.

Tiêu Phàm cúp điện thoại, lẳng lặng dựa vào ghế dựa cao, tay phải khẽ động, bấm lên một quẻ.

- Thế nào?

Tiêu Phàm thản nhiên cười, nói:
- Tối hôm nay, còn có khách.

Tân Lâm gật gật đầu, đoán chừng những người sau lưng Anjelina kia, cũng không có kiên nhẫn nữa rồi.


Lại một hồi chuông điện thoại phá vỡ sự yên tĩnh bên trong xe Mercedes Benz, một số điện thoại lạ, đến từ máy bay riêng ở Bắc Kinh.

- Xin chào.

- Tiêu tiên sinh, xin chào.

Điện thoại bên kia, truyền đến một giọng nữ rất đặc biệt, nghe qua tương đối tao nhã, lại mang theo ý áp bức nói không ra, dường như chủ nhân của giọng nói này có thói quen thay người khác làm chủ, là loại tính cách nói một không nói hai.

- Tiêu tiên sinh, ta họ Đằng, Đằng trong đằng vân giá vũ, Anjelina gọi ta là đại tỷ.

- Đằng tiểu thư.

Tiêu Phàm nhàn nhạt xưng hô một câu.

Họ Đằng là một họ rất hiếm thấy, trong Bách gia tính có họ “Đằng” này, tục truyền là một trong mười bốn hoàng tử của Chu Văn Vương, lại có truyền thuyết nói Chu Văn Vương phong mười sáu hoàng tử, Đằng là thứ mười hai.

Chương thứ 17- Sách Nguyên hòa tính toản ghi lại: “Ban đầu vốn là Đằng Thị, sau khi lánh nạn sửa thành họ Đằng. Đến thời Hậu Hán có n Đằng phủ”.

Song truyền đến bây giờ, rất nhiều tộc nhân họ Đằng, kỳ thật đến từ dân tộc Mãn và tộc Mông Cổ, sau khi Hán hóa, lấy Đằng làm họ.

- Tiêu tiên sinh, Anjelina xảy ra chút chuyện, anh có lẽ đã biết rồi chứ?

Đại tỷ ở đầu dây bên kia vẫn như cũ không vội vàng không hấp tấp, duy trì ngữ điệu có cảm giác áp bức mà ả mang đến kia.

Tiêu Phàm lạnh nhạt nói:
- Đằng tiểu thư, nói trọng điểm.

Tuyệt đối không phải người nào đều có thể ở trước mặt Tiêu Phàm bày ra bộ dạng xuất sắc đó.

Đại tỷ liền cười, tiếng cười có chút lạnh:
- Tiêu tiên sinh, rất nóng tính nhỉ…..Tôi có thể hiểu rằng Tiêu tiên sinh trong chuyện này không có đủ thành ý không?

Tiêu Phàm lãnh đạm nói:
- Đằng tiểu thư, khiêu khích tôi đối với cô, đối với tất cả các người cũng đều không có bất kỳ lợi ích gì.

“Sự kiện” Anjelina đối với Tiêu Phàm mà nói, thuần túy chính là một chuyện ngoài ý muốn. Nếu như không phải là cơ duyên trùng hợp, Tiêu Thiên bị kéo vào, Tiêu Phàm lại cần một người đến che lấp một chút chân tướng thật sự, giữa hắn và Anjelina, sẽ không xảy ra bất cứ điểm tương đồng nào.

Cục diện cực kỳ khó giải quyết mà Tiêu Phàm phải đối diện trước mắt nằm ở đối thủ lớn mạnh trong bóng tối, rục rịch ngóc đầu dậy, chuẩn bị bước vào giai đoạn đánh trực diện “giáp lá cà”. Hắn quả thực không muốn lãng phí quá nhiều sức lực và thời gian trên đám người đứng sau lưng Anjelina.

Điện thoại bên kia ngưng lại một chút. Hiển nhiên không ngờ đến thái độ của Tiêu Phàm lại có thể không khách khí như vậy. Cái này so với thông tin tình báo mà bọn họ nắm được về những tin tức liên quan đến cháu đích tôn trưởng của lão Tiêu gia, có sự chênh lệch rất lớn. Căn cứ theo tư liệu mà đại tỷ bọn họ hiện đang nắm trong tay, Tiêu đại thiếu gia là một quân tử khiêm tốn ôn tồn nho nhã.

- Được rồi Tiêu tiên sinh, chúng ta không vòng vèo nữa, có việc bàn việc. Anjelina bây giờ gặp phiền phức rồi, chúng tôi hi vọng anh có thể lộ diện giúp cô ấy một chút, giúp cô ấy xử lí gọn chút phiền phức nhỏ này.


Đại tỷ đè nén bất mãn trong lòng, thay bằng một ngữ khí khác tương đối “thành khẩn” nói.

Giống như Tiêu Phàm nói, dưới tình hình trước mắt tùy tiện khiêu khích cháu đích tôn trưởng của lão Tiêu gia, đối với bọn họ quả thật không có bất kỳ ích lợi gì. Bọn họ sắp xếp Anjelina cố ý tiếp cận những con cháu quan lại danh tiếng này tuyệt đối không phải vì muốn cãi nhau gây gỗ với người có quyền có thế lực đó, đây không phải là mục đích của bọn họ.

- Có thể.

Tiêu Phàm lập tức đáp.

- Đằng tiểu thư, hẹn một nơi gặp mặt. Tôi muốn biết, các người cụ thể có những yêu cầu như thế nào.

- Được, Tiêu tiên sinh, chúng ta gặp mặt ở hội sở tư nhân Hoa Nhài đi…...Tiêu tiên sinh, hội sở hoa nhài, anh biết vị trí cụ thể chứ?

- Biết, tôi sẽ qua.

Tiêu Phàm hơi có chút bất ngờ, không nghĩ đến đối phương còn là hội viên của hội sở Hoa Nhài. Theo Tiêu Phàm biết, hội sở Hoa Nhài là một trong những hội sở xa hoa nhất ở Bắc Kinh, khách và hội viên được tiếp đãi, bình thường đều là có bối cảnh rất thâm hậu. Xem ra sự thâm nhập của bọn họ, không chỉ mới ngày một ngày hai, người được phái đến, cũng tuyệt đối không chỉ mình Anjelina.

- Được, Tiêu tiên sinh, vậy tôi ở Hội sở Hoa Nhài, kính cẩn chờ đợi đại giá của anh.

Đại tỷ nhẹ nhàng cười, rất khách khí nói, lại không chút do dự cúp điện thoại trước.

- Hội sở Hoa Nhài?

Tân Lâm cũng hơi có chút kinh ngạc.

Tiêu Phàm gật gật đầu nói:
- Ừ, có lẽ chúng ta vẫn đánh giá thấp lực lượng của bọn họ, cần chuyên tâm đối đãi mới được.

Tân Lâm không nói gì nữa, khởi động Mercedes Benz, lái về phía trước.

Ánh mắt Tiêu Phàm, nhìn xuyên qua cửa kính chiếc Mercedes Benz, liếc mắt nhìn một chiếc xe việt dã ở cách đó không xa.

Nhìn theo chiếc Mercedes Benz đi xa, hai người trẻ tuổi bên trong xe dùng mắt ra hiệu với nhau một cái, một nam thanh niên trẻ tuổi ngồi ở ghế phụ hạ giọng, có chút lo lắng nói:
- Trần tỷ, làm như vậy có phải có chút không thích hợp cho lắm không?

Nam tử trẻ tuổi này đôi mắt lóe ra tinh quang, dáng vẻ vô cùng tỉnh táo, cho thấy được cũng không phải bình thường.

Ngồi trên ghế lái là một vị cô nương trẻ tuổi, đôi môi nhếch ra, xem tướng mạo, tính cách tương đối bướng bỉnh. Nghe vậy hừ lạnh một tiếng nói:
- Có cái gì không thích hợp chứ? Ta phải hoàn thành nhiệm vụ, quản hắn là ai.

Nói xong, tay chân nhanh nhẹn khởi động xe, gắt gao đuổi kip chiếc Mercedes Benz kia.

Nam tử trẻ tuổi nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt có chút cảm thấy bất lực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui