Đại Hào Môn

Chủ tịch hội đồng quản trị!

Ngay sau đó, phó tổng giám đốc Mẫn không kịp dây dưa với Tiêu Phàm và Ager lena, hơi khom người, một thân chạy chậm đi, miệng liên thanh tiếp đón, trên mặt không tự chủ được lộ ra vẻ tươi cười nịnh nọt.

Người phụ trách bộ phận bán hàng cũng theo sát phía sau phó tổng giám đốc Mẫn, kinh sợ.

Vào cửa chính là một người đàn ông trung niên chừng năm mươi tuổi, ưỡn ngực bụng lồi ra, tai to mặt lớn, vẻ mặt phúc hậu, tóc tuy rằng không nhiều lắm, nhưng mỗi cái đều được xử lý tỉ mỉ, có thể soi gương được. Qua thêm mấy năm nữa, đoán chừng tóc của ông ta mỗi sợi đều có một cái tên với phong cách đặc biệt.

Loại người này vừa nhìn chính là ông chủ lớn.

Đương nhiên, làn da hơi đen bày ở phía trước kia, là màu da điển hình của xí nghiệp nông nghiệp. Tuy nhiên bây giờ, đã không còn gọi là “ xí nghiệp nông nghiệp” nữa, mà gọi là “ Doanh nghiệp tư nhân”.

Đó chính là ông chủ lớn, Dịch Thừa Hồng.

Chủ tịch Hội đồng quản trị của “Công ty khai phá bất động sản Thừa Hồng”!

Mặc dù trong tứ cửu thành, rất nhiều ông chủ muốn làm bất động sản, nhưng có thể được như Dịch Thừa Hồng ngày hôm nay thì không nhiều. Ở giới bất động sản của thủ đô, tiếng tăm của Dịch Thừa Hồng cũng rất nổi.

Hãn Hải hào môn chỉ là một tiểu khu trên danh nghĩa của bất động sản Thừa Hồng. Ngày bình thường không cần nói đến Chủ tịch Hội đồng quản trị Dịch Thừa Hồng, cho dù là phó tổng giám đốc Mẫn những nhân vật hoành tráng này đều rất ít xuất hiện.

Toàn bộ bộ phận bán hàng, cũng chỉ có hai người phụ trách gặp mặt Dịch Thừa Hồng.

Nhưng mỗi người ở bộ phận bán hàng đều biết người này là ông chủ lớn.

Ảnh chụp Dịch Thừa Hồng với lãnh đạo quốc gia được treo ở chỗ bắt mắt nhất ở bộ phận bán hàng. Dùng cách này để chứng minh cho người mua nhà thấy được thực lực của bất động sản Thừa Hồng. Đặc điểm của Dịch Thừa Hồng là đầu hói và bụng to, rất dễ nhớ. Cùng loại ảnh chụp như vậy, còn không chỉ một bức, ít nhất có từ bảy bức trở lên. Chụp Dịch Thừa Hồng và bảy vị lãnh đạo quốc gia.

Qủa thật có thể xác thực được mạng lưới quan hệ cao cấp của Dịch Thừa Hồng.

Nghe nói Dịch Thừa Hồng chính là con cháu của lão Hồng quân. Ông nội của ông ta có quan hệ với rất nhiều thế hệ người có công lớn. Nhưng lời đồn đại này rốt cuộc như thế nào, vẫn còn phải nghiệm chứng.

Mọi người ở bộ phận bán hàng sợ hãi, không biết hôm nay xảy ra chuyện gì, thế nào mà cả ông chủ lớn không hề thông báo một tiếng đã tới rồi.

Đối mặt với đám cấp dưới chen chúc của công ty, Dịch Thừa Hồng ra vẻ nhận ra phó tổng giám đốc Mẫn. Nhưng chủ động đưa hai tay ra chỉ thị cho phó tổng giám đốc Mẫn:
- Tiểu Mẫn, mau, lập tức đi trải thảm chuẩn bị đón khách, nhanh!

Nói xong, ông chủ Dịch đưa bàn tay đen tuyền béo ục lên lau mồ hôi.

Đoàn người lúc này mới chú ý tới, mặt và đầu cổ ông chủ đầy mồ hôi.


Mới tháng đầu mùa xuân, thời tiết cũng không nóng lắm ông chủ lớn mặc cũng không nhiều, làm sao lại đầy mồ hôi nhỉ?

Phó tổng giám đốc Mẫn hơi sửng sốt, thuận miệng hỏi:
- Chủ tịch Hội đồng quản trị, có khách tới ư?

Dịch Thừa Hồng trừng mắt, giận dữ nói:
- Nói nhiều, mau lên, còn trần chừ cái gì nữa? Khách đến rồi kia kìa.

Phó tổng giám đốc Mẫn hoảng sợ.

Ngày bình thường, Dịch Thừa Hồng vô cùng bình dị gần gũi, rất ít khi ra bộ là ông chủ lớn, đối xử với nhân viên đều rất hòa nhã. Hôm nay mở miệng đã phát hỏa, xem ra vị khách này thật sự không phải là nhỏ, nói không chừng lại là một nguyên thủ quốc gia.

Nghĩ đến đây mặt và đầu cổ phó tổng giám đốc Mẫn cũng toát ra đầy mồ hôi, không kịp lau, không ngừng quay đầu ngay lập tức chỉ đạo nhân viên bộ phận bán hàng chuẩn bị nghi thức đón khách.

Ông chủ lớn đích thân đến, toàn bộ bộ phận tiêu thụ được điều động, vội vàng. Mấy người luống cuống trải thảm đỏ ra ở bộ phận bán hàng, những người khác thì tập hợp xếp hàng ở cửa bộ phận bán hàng.

Không kịp chuẩn bị hoa tươi.

Tuy nhiên một nữ nhân viên bán hàng thông minh, đem hoa cắm trong bình ra cắm, không biết lấy đâu ra một tờ giấy rực rỡ sắc màu và một sợi băng gấm, nhanh nhẹn bó lại, không ngờ cũng giống.

Dịch Thừa Hồng vừa nhìn thấy đã rất hài lòng, chỉ ngón tay cái thô đen về phía cô.

Nữ nhân viên bán hàng kia xúc động gần như ngất đi.

Đây chính là ông chủ lớn a, thân gia hàng tỷ đồng làkhông thể giả được.

- Đúng rồi, cái người kia, a, tiểu Mẫn, cậu lái xe của tôi đi ra đi, động tác nhanh lên một chút.

Nói xong, Dịch Thừa Hồng đưa chìa khóa chiếc xe Mercedec Benz cho phó tổng giám đốc Mẫn. Mọi người mới phát hiện, chiếc xe hơi xa hoa của Dịch Thừa Hồng đỗ ở cách đó không xa, cửa xe mở rộng. Không ngờ ông chủ lớn tự mình lái xe đến, ngay cả lái xe và thư ký cũng không kịp đưa theo. Thật không hiểu đã xảy ra chuyện gì quan trọng hơn, khiến Dịch Thừa Hồng luống cuống tay chân như vậy.

Có lẽ các vị nguyên thủ quốc gia sắp đến thị sát “Hãn Hải hào môn”, là phát sinh bất ngờ, thế cho nên ông chủ lớn mới trở tay không kịp.

Phó tổng giám đốc Mẫn thật là cảm thấy buồn bực.

Vốn cho rằng mình là nhân vật quan trọng, không thể thiếu trong suy nghĩ của ông chủ lớn. Không ngờ qua lời nói của Dịch tổng, đường đường là một phó tổng giám đốc lại biến thành “Cái người kia”.

Chỉ có điều trong lúc này, phó tổng giám đốc Mẫn không dám so đo với ông chủ lớn.

Không thấy ông chủ lớn cũng rất lo lắng sao?


Đoàn người loay hoay tới tối mịt, cuối cùng ở cửa bộ phận tiêu thụ cũng bố trí xong thế trận đón khách. Còn Tiêu Phàm và Ager lena hoàn toàn bị bỏ qua một bên, không ai để ý tới.

Phòng ốc ở “Hãn Hải hào môn” thật sự rất đẹp, tuyệt đốiquý giá. Tiêu Phàm và Ager lena có mua nhà hay không căn bản cũng không sao cả, bộ phận tiêu thụ cũng không sợ đắc tội bọn họ.

Không mua thì dẹp đi!

Người muốn mua còn nhiều, rất nhiều.

Tiêu Phàm và Ager lena bốn mắt nhìn nhau, đều có chút bất đắc dĩ. Tiêu Phàm khẽ lắc đầu, Ager lena liền:
- Đừng giận, được không?

Nói xong, kéo tay hắn, nhẹ nhàng lắc lư vài cái, thân mình cũng nhẹ nhàng đung đưa, sát vào ngực, tùy theo lay động, dáng bộ cầu khẩn hết sức trìu mến.

Tiêu Phàm đưa tay sờ sờ cái múi thẳng của cô, hạ giọng cười nói:
- Không giận.

Ager lena liền ngượng ngùng cúi đầu.

Giờ khắc này, tình cảm của Ager lena là tự nhiên chân thật, không có nửa chút dấu vết của sự chuyên nghiệp hóa.

Rất nhanh, một chiếc xe Mercedec Benz đen thui uy nghiêm, chậm rãi dừng ở trước cửa bộ phận bán hàng.

Dịch Thừa Hồng lập tức di chuyển hai chân mập mạp, hăng hái tiếp đón, giơ tay kéo cửa xe. Một chân dài trắng nõn hiện ra trong tầm mắt mọi người, lập tức, nhất định là một nữ sĩ đội mũ che nắng màu đen tinh xảo.

Cơ Khinh Sa vẫn áo đen váy đen như trước, ngón tay thon dài cầm một chiếc túi nhỏ hiệu LV tinh xảo, kiều diễm vô cùng.

Đoàn người lập tức tròn mắt nhìn xuống.

Tưởng người đến là lãnh đạo quốc gia, không ngờ lại là một mỹ nữ xinh đẹp tinh tế như vậy.

Đây là khách quý của Chủ tịch Dịch sao?

Dịch Thừa Hồng cúi thật thấp, vẻ mặt tươi cười nói:
- Hoan nghênh Cơ tổng, nhiệt liệt hoan nghênh.

Tiếng vỗ tay chợt vang lên.


Cơ Khinh Sa khẽ mỉm cười nói:
- Chủ tịnh Dịch, đều là bạn bè, làm gì kinh động đến mọi người như vậy?

- Cơ tổng từ xa hạ cố đến chơi, nên thế mới phải. Bất kể là khi nào Cơ tổng cũng là khách quý của Dịch Thừa Hồng tôi, khách tôn quý nhất.

Dịch Thừa Hồng lại nói liên tiếp, thần thái giọng điệu đều cực kỳ thành khẩn. Xem ra, Dịch Thừa Hồng đối với Cơ Khinh Sa không phải khách khí trên mức bình thường, mà là tuyệt đối tôn trọng, thậm chí là kính nể.

Đối với lần này, Cơ Khinh Sa hiển nhiên rất hài lòng.

Dịch Thừa Hồng là người không thể quên.

Mấy năm trước, Dịch Thừa Hồng lâm vào cảnh làm ăn khó khăn, là Cơ Khinh Sa giúp ông ta vượt qua cửa ải khó khăn. Từ đó về sau, Dịch Thừa Hồng một mực cung kính đối với Cơ Khinh Sa giống như miệng ông ta nói như vậy. Vĩnh viễn đều là khách tôn quý nhất.

Đương nhiên, việc kinh doanh của Dịch Thừa Hồng mấy năm nay càng làm càng phát triển, cũng nhờ có sự chỉ điểm của Cơ Khinh Sa.

Trong suy nghĩ của Dịch Thừa Hồng, Cơ Khinh Sa không phải là bạn bè trong giới kinh doanh, mà là “Bậc thầy”. Mỗi lần Cơ Khinh Sa chỉ điểm cho ông ta, đều có thể khiến Dịch Thừa Hồng kiếm được lợi ích không nhỏ. Trên phương diện làm ăn không còn phát sinh chấn động suy sụp lớn, thuận gió thuận nước.

Dịch Thừa Hồng quả thực tôn thờ Cơ Khinh Sa.

Vừa rồi Cơ Khinh Sa tự nhiên gọi điện thoại nói muốn tới thăm “Hãn Hải hào môn” của ông ta. Dịch Thừa Hồng giật mình tay chân luống cuống, không nói lời nào ông ta chay ra mở cửa xe lái đi. Cuối cùng khá đúng lúc, tới trước Cơ tổng. Bằng không đã quá thất lễ.

Phạm Nhạc không nói một lời, ở phía sau Cơ Khinh Sa.

Thật là so với Tân Lâm luôn bên cạnh Tiêu Phàm lại giống nhau đến kì diệu.

Chỉ có điều bây giờ Tân Lâm dường như không có đi cùng Tiêu Phàm.

- Cơ tổng, mời, mời!

Dịch Thừa Hồng thực lòng có lời mời.

Cơ Khinh Sa gật gật đầu, chậm rãi hướng về phía trước, cười nói:
- Chủ tịch Dịch, thật ra hôm nay tôi đến đây, cũng là tới gặp bạn đấy.

- Gặp bạn ư?

Dịch Thừa Hồng ngơ ngác một chút.

Chẳng lẽ bạn của Cơ Khinh Sa là chủ của Hãn Hải hào môn?

Tuyệt đối không thể nào là nhân viên của "Hãn Hải hào môn". Có thể được Cơ Khinh Sa xưng hô là bạn bè thế này, vậy tuyệt đối không đơn giản.

Phó tổng giám đốc Mẫn cả gan hỏi:
- Cơ tổng, bạn của cô ở biệt thự nào?


Từ lúc Cơ Khinh Sa vừa xuất hiện, ánh mắt phó tổng giám đốc Mẫn liền dán vào người cô, không còn có thể dời đi chỗ nào khác. Phó tổng giám đốc Mẫn nằm mơ cũng không nghĩ tới, trên thế giới còn có cô gái xinh đẹp diêm dúa lẳng lơ như Cơ Khinh Sa, ánh mắt kia thoáng nhìn nhẹ nhàng, ngay lập tức có thể hớp hồn đàn ông.

Hại nước hại dân!

Những từ nàylà suy nghĩ đầu tiên khi phó tổng giám đốc Mẫn nhìn thấy Cơ Khinh Sa, liền bật ra trong đầu óc ông ta.

Hồng nhan tuyệt đối là nguồn gốc của tai họa, hại nước hại dân.

Trừ lời đó ra, phó tổng giám đốc Mẫn cũng không nghĩ ra từ ngữ nào để hình dung Cơ Khinh Sa đã tạo ra cho anh ta sự rung động như vậy.

Cơ Khinh Sa liếc nhìn anh ta một cái, thản nhiên nói:
- Hắn đã đến rồi, nhưng lại bị các anh gạt sang một bên.

- À?

Lần này, đến Dịch Thừa Hồng cũng kinh ngạc.

- Cơ tổng, cái này, cái này… Rốt cuộc là ai vậy ạ?

Cơ Khinh Sa cười nhẹ nhàng, không hề để ý tới Dịch Thừa Hồng nữa. Bước chân nhanh hơn một chút, đi về phía căn hộ Tiêu Phàm đang xem, nói nhẹ nhàng:
- Tiêu nhất thiếu, thật có nhã hứng.

Tiêu Phàm khẽ lắc đầu, chỉ đứng thẳng người, thản nhiên nói:
- Cơ tổng.

Vẻ mặt có vẻ có chút không hài lòng.

- Tiêu nhất thiếu, thật ngại quá, quấy rầy rồi.

Cơ Khinh Sa đến trước mặt Tiêu Phàm, mang theo lời xin lỗi.

- Cơ tổng, hôm nay tôi chỉ muốn mua cho bạn tôi một căn nhànhỏ.

Tiêu Phàm bình tĩnh nói, ý tứ từ chối người ngoài hết sức rõ ràng.

- Được, vậy tôi bối Tiêu nhất thiếu xem nhà, tiện thể đóng góp ý kiến.

Cơ Khinh Sa không hề ngang ngược chút nào, nhẹ nhàng cười nói, hết sức mềm mại uyển chuyển.

Dịch Thừa Hồng, phó tổng giám đốc Mẫn và mọi người không khỏi há mồm trợn mắt.

Một vẻ vô cùng sợ hãi, hiện ra trong mắt phó tổng giám đốc Mẫn.

Xem ra, ngày hôm nay đôi mắt mình đã xảy ra vấn đề lớn, xảy ra vấn đề lớn rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui