Một góc của bãi mộc lan ở Yên Bắc, có một trường nuôi chó quy mô rất lớn.
Bãi mộc lan giáp ranh với thảo nguyên lớn, từ xưa đến nay đây là một nơi cỏ cây tươi tốt nguồn nước trong sạch, muôn thú sinh sôi phát triển tốt, từng là nơi săn bắn của Hoàng gia nhà Thanh. Nửa đời trước của triều đại nhà Thanh, Hoàng đế mỗi năm đều dẫn theo vương công đại thần, bát kỳ tinh binh đến đây săn bắt, trong sử sách xưng là “mộc lan thu” (cuộc săn trong rừng mộc lan). Trong vòng 140 năm từ triều Khang Hi đến Gia Khánh, đã cử hành “mộc lan thu” hết thảy 105 lần.
Tuy nhiên hiện nay, bãi mộc lan đã trở thành một điểm du lịch nổi tiếng.
Trường nuôi chó của Nghiêm Bác chính là nằm trong bãi mộc lan này.
Sau khi cách mạng nổ ra, kinh tế quốc nội phát triển lớn, việc một đêm phất lên không còn là thần thoại nữa, kinh tế phát triển mạnh mẽ như cơn sóng lớn, tạo ra từng đợt cách tân. Đời sống sinh hoạt phát triển mạnh, nhà nhà bắt đầu nuôi nhiều thú cưng. Không ít người trong nhà đều có nuôi chó mèo.
Trường nuôi chó cũng chính vì lẽ này mà phát triển nhanh chóng.
Trường nuôi chó ở bãi mộc lan không chỉ có một, trong đó trại nuôi chó của Nghiêm Bác có quy môlớn nhất.
Cái tên “Cẩu Vương”, chẳng những vang danh trong bãi mộc lan này, thậm chí còn có danh tiếng rất lớn ở kinh thành này. Rất nhiều người cũng rất thích đến trại nuôi chó của Nghiêm Bác để chọn chó.
Nghiêm Bác không có nuôi chó làm thú cưng, những con anh ta nuôi đều là đấu khuyển (loại chó dùng để đấu nhau).
Là loại đấu khuyển chính tông nhất.
Chính vì vậy mà những khách hàng đến trại chó của Nghiêm Bác, cơ bản đều là những gã tay to mặt lớn.
Những người bình thường là không thể mua nổi đấu khuyển, càng không thể nuôi nổi.
Nhà nước sớm đã đề ra pháp lệnh, đối với việc nuôi dưỡng loại chó có cương tính cao đều có quy định hết sức nghiêm khắc, người bình thường căn bản là không cách nào xin được giấy chứng nhận. Không có chứng nhận, mà nuôi đấu khuyển một cách phi pháp, rất dễ bị kiện ra tòa.
Nhưng Nghiêm Bác được xưng là “Cẩu Vương”, không phải vì anh ta giỏi việc nuôi chó, là là bởi vì ở đây anh ta sở hữu trang trại nuôi chó lớn nhất ở bãi mộc lan.
Những tay chơi quyền quý ở thủ đô, những tay nhà giàu nức vách, phàm là kẻ thích chó, đều là khách quen ở đây của Nghiêm Bác.
Nghiêm Bác ở đây mỗi tuần tổ chức một lần hội thi đấu cẩu.
Đại hội đấu cẩu có hai luật, một trong số đó là đánh võ đài.
Đài chủ chính là những loại đấu khuyển nổi danh khắp thế giới do chính bản thân Nghiêm Bác nuôi dưỡng, ở đây anh ta đều có đủ. Những gã tay to mặt lớn thích chơi chó, có thể trực tiếp thách đấu với chó mà Nghiêm Bác nuôi. Tiền cược thì hai bên tự thỏa thuận.
Loại hình đấu chó còn lại, chính là hổn chiến.
Nếu tất cả những tay chơi chó đều tụ tập lại, Nghiêm Bác sẽ cung cấp đấu trường.
Tiền cược cũng là tự mình thỏa thuận.
Cùng một trận đấu chó, ai cũng có thể đặt cược.
Nếu gặp trường hợp không có ai làm chủ, Nghiêm Bác sẽ cầm tiền cược làm chủ, đương nhiên bàn cược như vậy sẽ có khác biệt rất lớn. Phải xem chó đấu của hai bên mà định. Thân hình thể trọng sức chiến đấu nếu tương đương nhau, trận đấu sẽ là một chọi một, nếu thật lực chênh lệch lớn thì có thể sẽ là một chọi ba, thậm chí một chọi năm.
Trận đấu một chọi năm, về cơ bản là rất hiếm.
Vượt qua mức cược này, Nghiêm Bác sẽ không đồng ý tiến hành trận đấu.
Đấu chó chênh lệch quá lớn, đó không phải là đấu chó nữa, mà là ngược đãi đến chết, hết sức tàn nhẫn. Là phản cảm đối với những người yêu chó.
Người thích chọi chó, đa số đều là người yêu chó.
Một tháng nay, Tiêu Thiên đã say mê đấu chó.
Tiêu Thiên không nuổi nổi chó, y không có tiền, gia sản một triệu, căn bản không đủ để đấu chó. Cho nên trước đó, Tiêu Thiên đối với việc đấu chó tiếp xúc không nhiều.
Tiêu Nhị ca là người sĩ diện, chơi không nổi là chơi không nổi, cũng không rãnh rỗi chạy tới xem người ta đấu chó. Hò hét trợ uy cho chó của người khác, Tiêu Nhị ca không có thói quen đó.
Sỡ dĩ anh đột nhiên say mê đấu chó, là vì Tiêu Nhị ca kết giao được một bạn nhà giàu thích chơi chó.
Nghiêm túc mà nói, tay nhà giàu Tề Bình đến từ phía nam này không phải là bạn của Tiêu Nhị ca mà là bạn của Tiểu Quế Tử. Nói đến Tề Bình, cũng là do xui xẻo mà ra, vừa mới tính đến thủ đô phát triển, công ty chưa khai trương đã dính phải rắc rối.
Rắc rối này còn có chút mất mặt nữa.
Vì tranh dành một tiểu cô nương ở bãi tắm, đụng phải một tên đầu gấu.
Chuyện như vậy đúng là hiếm thấy.
Mọi người cũng là vì tìm thú vui mà đến bãi tắm này, cũng đâu chỉ có một cô hầu gái, hoàn toàn không cần thiết phải vì tranh giành một cô đã được người ta chọn, đổi một cô khác là được rồi. Vì một tiểu cô nương của bãi tắm mà tranh hơn thua, đúng là khá mất mặt.
Chuyện mất mặt như vậy, lại để Tề Bình gặp phải.
Đối phương là một tên đầu rắn ở kinh thành, Tề Bình lại không mấy thông thạo tiếng phổ thông, ai vừa nghe cũng biết không phải là người bản xứ. Kết quả là hai bên không nói một câu đã choảng nhau, đối phương thế cao, lại đông người, Tề Bình bị đánh đến mặt mũi bầm tím. Tên đầu rắn vẫn không buôn tha, lại còn gọi thêm bạn bè trong đồn cảnh sát tới bắt giữ gã vài ngày, giáo huấn thật tốt tên ngoại lai không biết trời cao đất dày này. Cho gã biết rằng, ở Tứ Cửu Thành này không phải có tiền là hay đâu.
Cũng xem như Tề Bình may phước, gặp ngay Tiểu Quế Tử. Tiểu Quế Tử nhìn trướng mắt, qua nói vài câu, đuổi mấy tên đầu rắn cùng với cảnh sát đi hết.
Cha của Tiểu Quế Tử đã làm tới Phó cục trưởng của cục thành phố, mấy tên đầu rắn cùng với tên cảnh sát nhỏ nhoi bình thường này, có ai dám không nể mặt “Quế ca” chứ?
Cứ như vậy, Tề Bình đã “dựa dẫm” vào Tiểu Quế Tử, nhất định phải mời “Quế ca” đi giải trí ăn cơm. Qua lại vài lần, thế là trở nên thân nhau. Nói đến tên Tề Bình này cũng rất thú vị, giàu có lại hào phóng, đối “Quế ca” hết sức nịnh hót. Tiểu Quế Tử cũng khá thích anh ta, nên đã giới thiệu cho Tiểu Nhị ca biết, kết giao thành một nhóm bạn hữu!
Tề Bình có nằm mơ cũng không nghĩ tới, chỉ một trận đánh nhau, không ngờ lại có thể kết giao được với Nhị thiếu gia của Tiêu gia, quả thực là một miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống. Những kẻ thương nhân ngoại thành này, ai mà không có đầu óc sắc bén, muốn làm thân với con cháu quyền quý ở kinh thành chứ?
Trên đời này, ai cũng biết rõ, đằng sau có người chống lưng, làm việc sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Cấp bậc nha nội của Tiểu Quế Tử, đối với thương nhân bình thường đã là cao không thể tả rồi, càng không cần nói đến cháu trai của Tiêu gia, lại càng được xem là một nhân vật hoành tráng ở trong truyền thuyết. Riêng hai chữ Tiêu gia thôi cũng đủ làm người ta sợ chết khiếp rồi.
Trận đòn này, đúng là chịu không uổng công!
Tề Bình rất thích chơi chó.
Theo như Tề Bình nói, gã tại phương Nam, hầu như tháng nào cũng phải đi đấu chó một lần. Ở biệt thự hào hoa ven biển của gã, có nuôi bốn con chó thuộc chủng danh tiếng, trong số đó có một con thổ tá Nhật Bản, tên là “Đấu Khuyển Chi Vương”, thân đứng thẳng lên còn cao hơn cả gã, chỉ cần lên đấu, trước nay chưa từng thua bao giờ.
Lần này, xem như Tề Bình tìm được tri kỉ rồi.
Tiểu Quế Tử đặc biệt rất thích chơi chó.
Nói đến kiếm tiền, Tiểu Quế Tử kỳ thực hơn Tiêu Thiên nhiều. Chớ nhìn y tuổi tác nhỏ hơn Tiêu Thiên, lại là một tên lém lĩnh, chỗ nào kiếm được tiền, là y sẽ xuất hiện ở chỗ đó.
Chức vụ của cha y tất nhiên là không thể so sánh với Tiêu Trạm rồi, mẫu chốt là vì nắm chắt thực quyền, có thế lực. Địa vị của Tiêu Trạm quả thật là quá cao, ông tuyệt nhiên cũng sẽ không để Tiêu Thiên ra mặt“ kiếm tiền”. Những việc quá mất mặt, bản thân Tiêu Thiên cũng không thể làm được.
Trong đám huynh đệ, Tiểu Quế Tử cũng được xem là “tên hào phóng”.
Nhưng Tiểu Quế Tử lại rất hiểu luật, chưa bao giờ ở trước mặt Tiêu Thiên, Giang Vũ Thành bọn họ khoe khoang. “Phân biệt cấp bậc” ở trong đám dân chơi quyền quý, cũng rất là am hiểu, tuyệt đối không phải ai giàu có nhất là có địa vị nhất.
Căn bản là không có chuyện như vậy.
Tiểu Quế Tử cũng đã từng rủ Tiêu Thiên, Giang Vũ Thành bọn họ đi bãi mộc lan chơi chó, Tiêu Thiên hỏi về giá cả, sau đó cũng lắc đầu cự tuyệt. Tiểu Quế Tử cũng không có cách nào khác, chỉ đành dấu Tiêu Thiên, một mình chạy tới bãi mộc lan, cược tiền đấu chó để đỡ cơn nghiện.
Tiểu Quế Tử cũng thật tình rât muốn tự mình nuôi vàii con đấu khuyển thật lợi hại, đấu thử vài ván.
Khi Tề Bình xuất hiện, đã giúp Tiểu Quế Tử giải được vẫn đề khó khăn này.
Tiêu Nhị ca sẽ không tiêu tiền của anh em đi chơi đấu chó, nhưng tiêu tiền của Tề Bình thì lại không thành vấn đề. Đây cũng chính là luật bất thành văn của những tay chơi. Những tay giàu có này, đối với những tay chơi, chỉ được xem là một con dê béo bở. Con dê béo tự mình nộp thân, không thịt thì hơi tiếc. Tiêu Thiên cũng không phải là một lão thầy đồ cổ hủ.
Chỉ cần mấy anh công tử chơi vui vẻ, Tề Bình đương nhiên sẽ ra sức nịnh hót.
Chơi chó nói trắng ra chính là chơi tiền.
Tề Bình giàu có.
Người như Tiêu Thiên, là một nha nội trứ danh ở Tứ Cửu thành, một số người có giàu hơn đi chăng nữa, cũng không thể với tới được. Nếu Tề Bình không phải nhờ cơ duyên hảo hợp, cho dù có đem cả đống chi phiếu tới, cũng không có cửa mà vào.
Loại hảo hợp này, những tên thương nhân đến kinh thành tìm mối quan hệ trước đây, không có mấy ai gặp được.
Trăm mấy ngàn gần triệu tiền đút lót, một chút hoa hồng cũng không kiếm được, sau cùng mới nhận ra, cái gọi là công tử ca biển hiệu lớn, chẳng qua chỉ là một đám lừa gạt. Có một số người bị gạt, cũng không dám lên tiếng, sợ bị người khác cười chê, chỉ biết nuốt ấm ức xuống bụng.
Một tháng nay, đám người Tiêu Thiên, Giang Vũ Thành, Tiểu Quế Tử gần như tuần nào cũng phải đến bãi mộc lan một lần.
Chó đấu mà Tề Bình nuôi, không có đem từ phương nam tới đây, liền trực tiếp thuê chó của Nghiêm Bác để đấu. Đương nhiên đây cũng là thi thô lúc lâm thời mà thôi, cũng không thể chơi lớn quá.
Đấu chó là một hoạt động kỹ thuật.
Chó đấu của người khác nuôi, suy cho cùng cũng là của người khác, với chủ nhân không có ăn ý với nhau. Chó như vậy ra đấu, sức chiến đấu sẽ suy giảm. Chó đấu tốt, tuyệt đối sẽ hiểu tâm tư của chủ nhân, sau khi thi đấu, sẽ liều mạng đấu, cũng vì lấy tình cảm của chủ nhân, không làm cho chủ nhân mất mặt.
Dù cho là vậy, Tiêu Thiên cũng đã chơi rất vui vẻ.
Đối với đấu chó, y là một tên mới nhập môn, có thể đứng ngoài chơi như vậy, đã khiến y cảm thấy hết sức kích thích rồi. Còn việc thắng thua, lại là một việc khác. Cược bốn năm mươi ngàn, Tiêu Nhị ca cũng không bận tâm là mấy.
Nhưng lần này đến bãi mộc lan không giống với mọi khi.
Một chiếc xe thương vụ đã được tân trang, được lái vào trong trại nuôi chó của Nghiêm Bác.
Trại nuôi chó này cuả Nghiêm Bác, quy mô cực lớn, xung quanh là một miếng đất rấtt lớn, cách cửa vào không xa, có cả một văn phòng làm việc 5 tầng, trang hoàng hết sức xa sỉ, khí thế ngút trời.
“Cẩu Vương” cái danh hiệu này tuyệt đối không phải là một hư danh.
Mấy năm nay, nhờ vào việc nuối đấu khuyển mà túi tiền của Nghiêm Bác không ngừng to ra trông thấy.
Ở bãi mộc lan, chỉ cần nhắc tới “Cẩu Vương” Nghiêm Bác, ai cũng sẽ giơ ngón tay cái lên khen ngợi.
Xe thương vụ dừng lại ở trước cửa văn phòng làm việc, Tiêu Thiên, Giang Vũ Thành, Tiểu Quế Tử bọn họ lần lượt xuống xe, sau đó là Tề Bình. Nhưng Tề Bình không phải là người xuống xe cuối cùng, ở phía sau anh ta, từ từ bước ra một con đấu khuyển cao to uy mãnh.
Khắp người vàng óng, khắp mặt đầy nếp gấp.
Chính là đấu khuyển chi vương mà Tề Bình nuôi ở phương Nam, thổ tá Nhật Bản!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...