Tiêu Phàm cười nói:
- Pháp khí là thật, cũng là vật Minh Thế Tông ngự dụng. Tuy nhiên vẫn phải mời Lưu tổng kiểm nghiệm hàng.
Nghe Tiêu Phàm nói như thế, Lưu bát gia cũng cảm thấy kinh ngạc, lại lần nữa thưởng thức mặt gương đồng bát quái nho nhỏ kia. Hai ngón tay cái, chậm rãi ở trên mặt kính vuốt lên xuống, hai mắt khép hờ, dụng tâm cảm thụ nó.
Vừa rồi gã ta đã kiểm nghiệm qua, Tiêu Phàm cũng nói rõ ràng, đúng là pháp khí Minh Thế Tông Chu Hậu đã dùng qua. Tuy nhiên nghe ý tứ trong lời nói của Tiêu Phàm, gương đồng Bát Quái này dường như còn có chút huyền cơ. Lưu Mặc lại không thể khinh thường.
Giám định đồ cổ, Lưu Mặc đích thực là người trong ngành.
Vuốt vài cái, Lưu Mặc bỗng "A" một tiếng, sắc mặt trở nên vô cùng ngưng trọng, lại lần nữa lấy ngón tay cái ở trên mặt kính chậm rãi chuyển động.
Tiêu Phàm nâng chén trà lên, nhẹ nhàng uống một ngụm, cũng không thúc giục.
Ước chừng thời gian uống nửa chén trà, Lưu Mặc rốt cục thở phào một cái, mở mắt ra, vui mừng nói:
- Thiếu gia, đây, đây là một món pháp khí sống?
Tiêu Phàm mỉm cười gật đầu.
Mặt gương đồng bát quái mà Minh Thế Tông ngự dụng này, đúng là gã ta nhiều năm trước trong đống đồ rơi vãi nhặt được, cùng rất nhiều đồ giả ở cùng một chỗ, bị Tiêu Phàm từ trong chọn lấy đi. Mặt gương đồng bát quái loại nhỏ này, thật ra là một vật trang sức, đeo ở trên người, được sử dụng để trừ tà đuổi ma. Sau khi Tiêu Phàm lấy đi, đặt ở căn phòng bí mật trong Chỉ Thủy Quan chậm rãi bồi dưỡng. Mấy chục năm trôi qua, gương đồng này sớm đã bị kích hoạt, trở thành một món "Pháp khí sống". Bên trong ẩn chứa nguyên lực đạo gia cực kỳ tinh thuần, có hiệu quả kỳ diệu về trừ tà đuổi ma, ngưng thần hộ thể.
Người bình thường là kiểm nghiệm không ra, cũng chỉ có đại gia như Lưu Mặc, mới có thể cảm giác được.
- Thiếu gia, đây...... vật này, ngài thật sự nhường cho ta sao?
Lưu Mặc có chút kinh nghi bất định hỏi han.
"Pháp khí sống" như vậy, ở trong mắt người lành nghề chân chính, đó chính là bảo bối có thể gặp được mà không thể cầu được, cực kỳ trân quý, hơn xa trân báu đồ cổ bình thường. Thường nói như vậy, mặc cho ai có bảo bối như vậy, đều sẽ trịnh trọng đeo ở trên người mình để trừ tà hộ thể, nào có đạo lý nhượng lại?
Tiêu Phàm cười nói:
- Lưu tổng, tôi hiện tại đang cần dùng tiền, ông ra giá đi.
Mặt gương đồng này ở trong mắt người bình thường, tự nhiên là cực kỳ quý hiếm. Đối với Tiêu Phàm mà nói, cũng chỉ là tầm thường. Thân là đại đạo sĩ, "Pháp khí" cấp bậc này đối với hắn mà nói, cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Lưu Mặc lập tức mừng rỡ, cũng không dám nói các câu khách khí như "Thiếu gia muốn dùng tiền chỉ việc mở miệng", những lời như vậy ở trước mặt Tiêu Phàm nói ra, quả thực chính là tự đánh vào mặt mình, Lưu Bát gia không thể không có mắt như vậy.
- Thiếu gia, ngài là người trong nghề, cũng biết về bảo bối này. Kỳ thật là bảo vật vô giá, có tiền cũng không mua được. Nếu thiếu gia đã có tâm muốn thành toàn cho ta lão Lưu, ta đây liền chiếm cái đại tiện nghi này.
- Ba triệu! Thiếu gia nếu như cảm thấy không thích hợp, cứ mở miệng.
Tiêu Phàm gật gật đầu, nói:
- Được, thỏa thuận xong.
Lưu Mặc là người thông minh, ra giá cũng vô cùng công bằng. Giống như Lưu Mặc đã nói • "Pháp khí sống" như vậy thời khắc mấu chốt có thể cứu mạng, nhưng mạng của mỗi người, ở trong lòng mỗi người "Giá cả" lại cũng không giống nhau. Phú hào bạc tỉ giống như Lưu bát gia, ra bao nhiêu tiền để bảo mệnh cho bản thân mình đều sẽ không cảm thấy quá đắt. Mà ở vùng núi mỏ đen xa xôi, một thợ mỏ hạ thân, có lẽ chỉ có vài nghìn đồng tiền liền có thể an bài hậu sự.
Thấy Tiêu Phàm gật đầu, Lưu Mặc lập tức lấy từ trong túi ra tập chi phiếu mỏng, ký tên lên một tờ chi phiếu tiền mặt ba triệu, hai tay đưa cho Tiêu Phàm, vẻ mặt tươi cười nói:
- Thiếu gia, thật ngại quá thật ngại quá, tôi chiếm đại tiện nghi rồi.
Tiêu Phàm tiếp nhận chi phiếu, giao cho Tân Lâm.
Tiền đổi Mercedes Benz có rồi.
Nếu phải qua đại kiếp nạn hồng trần, biến thân làm con ông cháu cha, vậy thì không thể thiếu tiền. Cũng may Vô Cực Môn của cải giàu có, Tiêu Phàm có thể tận lực gây sức ép, • tạm thời cũng không thể ép đổ được.
Lưu Mặc vuốt ve mặt gương đồng Bát Quái vừa mới tới tay kia, yêu thích không buông tay.
"Pháp khí sống" cùng loại, Lưu bát gia cũng không phải chỉ có một món, nhưng báu vật như vậy, ai cũng sẽ không ngại nhiều. Lưu bát gia cho dù bản thân mình tạm thời không dùng đến, người nhà cũng có thể dùng đến.
Cũng giống như đại đa số kẻ có tiền, Lưu Mặc ở trên phương diện quan hệ nam nữ, yêu cầu đối với bản thân mình cũng không cao. Nữ nhân thân mật không ít, trong đó có mấy người đều sinh con dưỡng cái cho gã, xem như một đại gia tộc. Đương nhiên, cái này không thể công khai, chỉ có thể tự mình vui mừng.
Đúng lúc này, một nữ tử hai mươi mấy tuổi dáng người yểu điệu, diện mạo mỹ lệ, chân thành đi vào, có vẻ cực kỳ giỏi giang, mỉm cười gật đầu ra hiệu với Tiêu Phàm và Tân Lâm, sau đó mới nói với Lưu Mặc:
- Bát gia, có khách nhân đến thăm.
Lưu Mặc hai hàng lông mày nhăn lại, nói:
- Để cho bọn họ chờ.
Cũng không hỏi là khách nhân nào.
Nếu địa vị quý khách thật sự là không thua kém Thiếu gia, thư ký sẽ có nhắc nhở đặc biệt. Đương nhiên, nếu khách nhân tại thời điểm gã ta và Tiêu thiếu gia uống trà nói chuyện phiếm có thể tiến vào thông báo, cũng sẽ không quá bình thường. Nếu không, thư ký căn bản cũng không dám tiến tới quấy rầy gã ta.
Tiêu Phàm mỉm cười nói:
- Lưu tổng, nếu đều là khách nhân, vậy thì mời tiến vào cùng nhau nói chuyện đi.
Nói ra, đây cũng là một yêu cầu quá đáng rồi.
Người tới là khách nhân của Lưu Bát gia, không phải là khách nhân của Tiêu thiếu gia. Tiêu thiếu gia muốn cùng khách nhân của Lưu Bát gia gặp mặt, về lý là không hợp.
Nhưng nếu Tiêu Phàm đã nói như thế rồi, Lưu Mặc tự nhiên không thể cự tuyệt, thể diện của Tiêu thiếu gia, không phải dễ mất như vậy.
Lưu Mặc lập tức quay đầu phân phó nói:
- Mời bọn họ tiến vào.
- Vâng!
Thư ký dịu dàng đáp một tiếng, xoay người đi !
- Ha ha, Bát gia, xin chào, ông vẫn tốt chứ?
Chỉ chốc lát, một thanh âm hào phóng vang lên, tiếng bước chân trầm trọng, chấn động, tựa hồ như toàn bộ "Mặc Hiên" cũng nhẹ nhàng rung động, có thể thấy khách nhân tới này, là một đại hán hùng dũng oai vệ.
Rất nhanh, trước cửa tối sầm lại, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy đứng ở cửa lớn "Mặc Hiên" là một nam tử người Hán giống như ngọn núi nhỏ sừng sững. Thân cao 1m9, vai rộng eo thon, khôi ngô cường tráng, nhìn qua, so với thủ hạ "Đại Lực Thần" A Cổ Lạp của Lang Vương thảo nguyên Bột Nhi Thiếp Xích cũng không khác nhau mấy.
- Ha hả, là Vương đại ca.
Nhìn thấy nam nhân người Hán như ngọn núi này, Lưu Mặc cũng phải đứng dậy, hướng y ôm quyền làm lễ, trên mặt mang theo một nụ cười chuyên nghiệp. Theo như lễ tiết của Lưu Mặc cũng có thể nhìn ra được, vị Vương đại ca này cũng là một khách nhân tương đối trọng yếu. Nhưng rõ ràng rất có ưu thế ở trong lòng Lưu Mặc .
Vương đại ca bước nhanh vào cửa, ôm quyền đáp lễ, ánh mắt vừa quét, lập tức hơi có chút ngạc nhiên.
Như thế nào còn có khách nhân khác ở đây?
Chẳng lẽ là chuyên gia gần đây Lưu Bát gia mời tới giám định và thưởng thức?
Lưu Bát gia kinh doanh là càng làm càng lớn, mấy cửa hàng ở bên kia nhà máy Lưu Ly đều vô cùng thịnh vượng, số lượng đồ cổ báu vật mỗi ngày ra vào cũng không ít. Lưu Bát gia không thể nào mỗi việc đều tự làm được, thế thì mệt chết. Dưới tình huống như thế, dùng lương cao mời một ít chuyên gia đảm nhiệm giám định và thưởng thức đến hỗ trợ kinh doanh, là vô cùng cần thiết.
Đối với chuyên gia giám định và thưởng thức như thế này, Lưu Bát gia bình thường đều rất khách khí, lấy lễ đãi ngộ.
Đây cũng không phải là xí nghiệp bình thường mời nhân viên quản lý, ông chủ có thể cao cao tại thượng, lên mặt nạt người.
Mời quốc sĩ làm việc, đương nhiên phải lấy quốc sĩ chi lễ để đối đãi.
Nhưng ngay sau đó, Vương đại ca đã biết tự mình nghĩ sai rồi.
- Tiêu thiếu gia, giới thiệu một chút cho ngài, vị này chính là Vương Nhạn Vương đại ca, là khách quen của ta, chúng ta có mua bán qua lại. Vương đại ca, vị này chính là Tiêu thiếu gia.
Theo thứ tự giới thiệu trước sau của Lưu Bát gia, Vương Nhạn lập tức liền hiểu được, địa vị của vị Tiêu thiếu gia này ở trong suy nghĩ của Lưu bát là ở trên chính mình. Hơn nữa chỉ giới thiệu mỗi cách xưng hô, đến tên đều không có, lại càng không nhắc đến bất cứ nội dung nào khác, thí dụ như ở nơi nào phát tài các loại. Chỉ có khách nhân cực kỳ tôn quý, mới có thể có được lễ tiết đãi ngộ như vậy.
Quốc gia của ta từ xưa đã chú trọng "Người tôn quý đáng được coi trọng".
- Tiêu thiếu gia, xin chào!
Vương Nhạn lại hướng Tiêu Phàm ôm quyền, thô thanh đại khí nói.
Nghe giọng nói, dường như là người đến từ Đông Bắc.
Xem tuổi, Vương Nhạn hẳn là so với Lưu Mặc còn nhỏ hơn vài tuổi. Lưu Mặc gọi y là Vương đại ca, chỉ là mang tính lễ tiết.
- Xin chào Vương đại ca.
Tiêu Phàm cũng đứng dậy đáp lễ, khách khách khí khí nói.
Vương Nhạn không phải là một người tới, đi theo phía sau còn có hai tùy tùng. Vóc dáng so sánh với Vương nhạn, liền kém xa. Một người trong tay mang theo một cái valy mật mã màu đen, chừng ba mươi tuổi. Người còn lại trực tiếp kéo một cái túi có tay cầm loại lớn, vóc dáng không cao, dáng người đơn bạc, cái túi có tay cầm này có lẽ rất nặng, vóc dáng nhỏ gầy kéo đến thở hổn hển, không ngừng giơ tay lau mồ hôi. Tuy nhiên nhìn kỹ lại, nam nhân vóc dáng nhỏ này cũng là mi thanh mục tú, bộ dạng vô cùng đoan chính. Chỉ có điều cách ăn mặc khá là quê mùa, nếu đổi lại một thân trang phục khác, nói không chừng sẽ là mẫu đàn ông bảnh bao được nhiều cô gái yêu thích.
- Vương đại ca, lại đem đến đây vật gì tốt vậy?
Không đợi Lưu Mặc mở miệng, Tiêu Phàm lại cười nói.
Lưu Mặc thầm kinh ngạc, không biết Tiêu Phàm có dụng ý gì, hôm nay lại muốn đảo khách thành chủ. Càng không rõ là hắn làm sao biết được Vương Nhạn tới đây để "đưa hàng".
Vương Nhạn không rõ tình hình, thấy Tiêu Phàm ngồi ở "Mặc Hiên" cùng Lưu Bát gia thưởng thức trà, Lưu Bát gia lại đối với hắn vô cùng khách khí, còn tưởng rằng Tiêu Phàm và Lưu Bát gia là "một phe", lập tức cười ha hả nói:
- Thứ tốt chưa nói tới, chỉ có một vài cổ vật mới mẻ, hai vị nói không chừng sẽ thích.
- Cổ vật mới mẻ.
Lời này nghe có chút kỳ lạ.
Nhưng trong giới giám định và thưởng thức đồ cổ, văn vật cổ đổng được gọi là “cổ vật”.
Cái gọi là "mới mẻ", thì chính là trước kia chưa từng xuất hiện qua.
Vương Nhạn dáng người khôi ngô cường tráng, vô cùng khỏe mạnh. Nhưng y vừa vào cửa, Tiêu Phàm lập tức liền cảm nhận được cực kỳ rõ ràng trên người y có một cỗ "khí tức hủ bại". Cỗ khí tức này, chỉ có người thường xuyên tiếp xúc với cổ mộ, mới có thể nhiễm phải.
Vương Nhạn có lẽ có thể dấu diếm được cảm giác người thường, nhưng ở trước mặt thầy tướng số lớn như Tiêu Phàm, gần như hiện ra trần trụi.
Nói trắng ra là, Vương Nhạn chính là tên đào trộm mộ.
Đương nhiên, nói khách khí một chút, y là một thương nhân văn vật, hoặc là người buôn lậu văn vật, chỉ có điều không thể công khai bên ngoài.
Ở trong nhà Lưu bát gia nhìn thấy một tên trộm mộ tới cửa "thủ tiêu tang vật", thật sự quá bình thường rồi. Chỉ cần ngươi có loại hàng tốt, những cái khác đều không trọng yếu.
Lưu Bát gia có biện pháp đem những vật lai lịch bất chính này đổi thành những vật có nguồn gốc vô cùng sạch sẽ.
Tiêu Phàm mỉm cười gật đầu.
- Vương đại ca, lấy đồ vật ra xem xem.
Trong lúc này, Lưu Bát gia cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể ngay trước mặt Tiêu Phàm làm giao dịch này.
Bằng không, chính là đắc tội với Tiêu Phàm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...