Đại Giới – Ái Nô

Trừng mắt đối diện chú gia tinh bướng bỉnh, Snape giơ bảng viết trong tay lên: ‘Ta nói ta là ta muốn dùng phòng bếp!’ Gia tinh mở to mắt đọc, lắc đầu mạnh, túm lấy tai, hét ầm lên: “Mimi là một gia tinh hư hỏng! Mimi không thể thỏa mãn yêu cầu đồ ăn của chủ nhân Severus!”

Đen mặt, Snape buộc phải phát ra thanh âm. Merlin chết tiệt! Trải qua sự ‘vất vả’ của đêm qua, cổ họng của hắn vốn phát âm thôi cũng đã rất gian nan, giờ cơ hồ không thể nói ra một từ! Con gia tinh ngu ngốc! “Ta… chỉ… dùng… một… chút… Ngậm… miệng… lại… ngay!”

Nước mắt lưng tròng, Mimi nhìn Snape nghiêm mặt, một hồi lâu sau, nó mới thét chói tai biến mất. Được rồi, có rất nhiều địa phương có thể cho nó phát tiết đến thống khoái, chỉ cần nó không ở trước mặt chủ nhân Severus!

Hít sâu, Snape thả lỏng hơn, sau đó nhíu mày khi nhìn đến đống bát bát đĩa đĩa trước mặt. Thế đấy, sáng sớm tinh mơ mà hắn đã rời khỏi giấc ngủ ấm áp… chỉ là vì muốn làm gì đó để người thanh niên quá mức bất an kia có thể yên tâm hơn một chút! Chết tiệt! Thắt lưng hắn vẫn còn đau ê ẩm mà!

Vừa mới giật giật ngón tay, còn chưa kịp chạm đến rổ trứng bên cạnh, bên ngoài phòng bếp, từ phòng ngủ tầng hai truyền đến tiếng rầm rầm ồn ào, một gã đàn ông cực kỳ hoảng sợ hỗn loạn gầm rú: “Sev! Sev! Em ở đâu rồi!!”

Sửng sốt, Snape xoay người, trân trối nhìn Đấng cứu thế vọt từ lầu hai xuống, chỉ mặc một cái quần cộc. Anh tìm loạn trong phòng khách với thần sắc kinh hãi, sau đó chạy thẳng ra khỏi cửa về phía vườn cây, hoàn toàn không để ý thấy hắn đứng ở dưới bếp ngay bên kia phòng khách….

Merlin! Cho dù đồ chết tiệt nhà anh là một gã Thần Sáng có thể nói là khí lực cường kiện đi nữa! Đồ chết dẫm! Bây giờ mới là tháng Ba! Tim đập mạnh, Snape vội vã đi về hướng phòng khách, nhưng đáng tiếc thay, thắt lưng và chân đều bủn rủn, cùng với sự đau đớn truyền đến từ địa phương bí ẩn kia khiến hành động của hắn không được thuận lợi như dự kiến.

Cũng may, Snape vừa mới tới cửa, Harry liền lao trở về. Vừa nhìn thấy hắn, trong nháy mắt anh sững sờ đứng khựng lại, sau đó tiến vội lên, ôm lấy con người cũng hơi ngẩn ra như anh vào lòng, thân thể không ngừng run rẩy.


Sửng sốt một lát, trầm mặc, nhẫn nại nhận vòng ôm chặt đến đau đớn và khó thở, Snape đưa cánh tay lên, chậm rãi đặt trên vai Harry, nhẹ nhàng chạm vào làn da vẫn còn vương hơi lạnh ngoài trời. Hắn ngả đầu lên bờ vai run run ấy, nhìn dấu vết lưu lại của mình – dấu răng mờ nhạt, cũng không ngay ngắn, một hồi lâu sau, môi mới mấp máy phát ra thanh âm: “Đồ… ngốc… Tôi… ở đây… mà…” Giọng hắn mang theo một thoáng áy náy và chua xót.

Harry chỉ càng siết mạnh tay, tựa hồ muốn đem người trước ngực mình hòa nhập vào thân thể, hòa nhập vào máu thịt. Mãi cho tới khi cuối cùng cũng xác định hắn thực sự tồn tại, anh mới thở thật sâu, buông lỏng cánh tay, nhẹ nhàng mát xa trên tấm lưng rất có thể đã bị anh làm đau đớn: “Thật xin lỗi… Sev, tôi thức dậy… Em không ở đó… Ôi, thật xin lỗi… Tôi không thể khống chế…”

Mím môi, Snape kéo tay Harry, quay đầu đi về phía tầng hai, nhưng anh phát hiện hắn đi lại không thuận tiện, liền ôm lấy hắn, bên tai hắn truyền đến tiếng giải thích không ngừng: “Có lỗi quá… Thật xin lỗi… Sev, tối hôm qua tôi quá hưng phấn, Merlin, em ngọt ngào như vậy, mềm mại như vậy, còn giọng của em nữa! Ôi! Tôi không thể… ôi chao!”

Mặt nhanh chóng nóng bừng lên khiến Snape vội vàng lấy tay bưng kín miệng anh, không muốn nghe thêm từ miêu tả nào chỉ khiến hắn muốn chui xuống đất. Merlin chết tiệt! Từ khi nào thì Đấng cứu thế chẳng có da mặt như vậy! Được rồi! Một tên Potter, muốn có da mặt, chuyện đó so với làm Voldemort hồi sinh còn khó khăn hơn!

Rốt cuộc, trải qua một phen ‘giãy giụa’, Snape bị giúp mặc chỉnh chỉnh tề tề, chậc, thực ra chỉ là mặc vào một bộ áo ngủ dày, được Đấng cứu thế ôm về tới phòng bếp, khoa chân múa tay một hồi, cuối cùng được anh buông ra một cách không tình nguyện. Phụng phịu, Snape đi tới bên những đồ làm bếp, tiếp tục công việc mà hắn còn chưa kịp bắt đầu.

Mở to mắt nhìn, Harry thấy vị giáo sư môn Độc dược trước đây của anh, người đàn ông mà anh từng coi như một đứa bé để chăm sóc che chở, làm một phần bữa sáng đơn giản mà ngon lành với những động tác chuyển dần từ trúc trắc đến vô cùng trôi chảy. Ôi Merlin! Anh căn bản không tưởng tượng nổi hai bàn tay có thể chế tạo ra vô số ma dược kỳ diệu ấy lại vẫn còn có sở trường khác!

Anh nhìn trứng rán chín vàng bốc khói cùng với rau xà lách tươi ngon và cà chua đỏ mọng, ngửi mùi hương tản mát ra của thịt xông khói, nhìn Snape kẹp những đồ ăn ngon lành này vào giữa hai lát bánh mỳ nóng hổi, sau đó đều đặt cắt thành hai tam giác, món sandwich hoàn mỹ!

Ngẩn người chăm chăm nhìn người đàn ông trong bộ áo ngủ xanh đen bưng bữa sáng ngon lành về phía bàn ăn, Harry ngây ngốc theo bản năng phục tùng ‘mệnh lệnh’ mà ‘nô lệ’ của anh đưa ra: “Đi… tắm… đi! Rồi… ăn… sáng!”


Mãi cho tới khi ngồi ở bên bàn ăn, nhìn chiếc chén trước mặt được rót đầy trà sữa thơm ngon, Harry mới hồi phục tinh thần, chăm chú nhìn Snape đang có chút cứng đơ ngồi bên cạnh anh, rồi lại quay đầu nhìn bữa sáng nóng hổi. Sự thỏa mãn và sung sướng cực độ khiến anh không thể không mỉm cười, a, gia đình của anh, người anh yêu, Merlin, đây chính là cuộc sống hoàn hảo mà anh từng nghĩ chỉ có thể đạt được ở trong giấc mơ!

Ôm lấy con người không chịu nhìn anh, rõ ràng có chút khẩn trương luống cuống, Harry hôn lung tung lên tất cả những nơi có thể hôn, thì thầm lộn xộn: “Cảm ơn! Sev! A! Hay quá! Tôi yêu em! Buổi sớm tốt lành! A a! Ý tôi là… ôi!”

Vẫn trong tư thế được ôm, Snape cầm lấy bữa sáng của mình, không nhìn gã đàn ông ngu ngốc bị hắn dùng bánh sandwich nhét vào miệng, hơi hơi cong khóe môi, bắt đầu thong thả tận hưởng bữa sáng.

Vừa ăn bánh sandwich, vừa nhìn người nào đó đang ăn như hổ đói, Snape hưởng thụ cử chỉ săn sóc của anh, uống trà sữa được đưa đến bên môi, sau đó, lúc dạ dày bắt đầu kháng nghị, hắn nhíu mày, nhìn bữa sáng trong tay vẫn còn đến một phần ba, chết tiệt! Một giây sau, đầu anh ghé sát vào theo một góc độ quỷ dị, hé miệng, một ngụm táp mất hơn phân nửa miếng bánh còn thừa trong tay hắn.

Ngây ngẩn nhìn miếng sandwich chỉ còn một chút trong tay mình, Snape đơ người quay đầu, thấy Harry thỏa mãn nhai nuốt. Hắn mím môi, nhìn nhìn đồ ăn trong tay, do dự, rồi đưa tới bên miệng anh, thế rồi thấy ngay cả ngón tay mình cũng suýt bị nuốt vào, hắn liền mỉm cười.

Bữa sáng suýt nữa thì diễn biến thành tình thế hắn không thể thích ứng vì sự nhiệt tình quá mức của Đấng cứu thế, nhưng sau đó, Snape rốt cuộc đạt được quyền lợi tự mình ngồi trên ghế sa lông, dĩ nhiên nếu như không tính đến cánh tay vẫn giam cầm thắt lưng hắn như trước. Snape thấy Harry sau chốc lát do dự, ném một chút bột Floo vào trong lò sưởi chéo bên họ: “Văn phòng Bộ trưởng Luther tại Bộ Pháp Thuật!”

Vài giây sau, gương mặt của Bộ trưởng Luther xuất hiện trong lửa. Ông thấy Harry, rõ ràng hơi sửng sốt một chút, sau đó lửa giận và sự bất đắc dĩ nhàn nhạt hiện lên trên mặt ông: “Harry  Potter! Anh vui chơi đủ chưa?! Cút trở về cho tôi!”

Rụt cổ, Harry ôm Snape vào ngực mình, ô, cảm giác có chút lành lạnh: “A… Bộ trưởng! Tôi muốn từ chức! Đúng lý hợp tình, Harry nói ra nguyện vọng của mình, nhưng rất nhanh, cằm vốn hơi hơi nâng lên, chậm rãi hạ thấp, thấp nữa, thấp mãi cho đến khi cơ hồ chạm tới cả ngực mình.


Trong ngọn lửa, Bộ trưởng nheo mắt lại, nhìn Đấng cứu thế ra vẻ lý do lý trấu: “Đội trưởng Harry Potter, anh nói cái gì đó nhỉ? Tôi thỏa mãn mọi yêu cầu của anh, cho anh ngày nghỉ thoải mái, ta thậm chí đem tất cả công việc của anh giao cho người không thích hợp, mà anh, sau khi huấn luyện ra đám ‘phi nhân loại’ kia, dám nói với tôi rằng anh muốn từ chức? Sau khi tôi tận lực trợ giúp anh hết khả năng?!!”

Một hồi lâu sau, Harry mới ngẩng đầu lên, khẩn thiết nhìn bộ mặt nổi giận đùng đùng của sếp trong ngọn lửa: “… Bộ trưởng, tôi thực sự rất biết ơn sự giúp đỡ của ông, nhưng mà, tôi… tôi không thể rời khỏi nơi này! Tôi không thể…” Không thể nói thêm điều gì, Harry chỉ ôm chặt Snape vào ngực mình, mà Snape chỉ yên lặng thở dài, nhu thuận để mình được sự ấm áp vây quanh trong vòng ôm ngọt ngào của người đàn ông tràn đầy bất an này.

Luther hung hăng trừng mắt nhìn Đấng cứu thế rõ ràng quá lo lắng bất an, cực độ căng thẳng: “Hừ! Đội trưởng Potther! Thân là một Thần Sáng lão luyện, thân là Đấng cứu thế của giới phù thủy, anh thật thất bại! Đừng nói với tôi là lời chú pháp lực truy tung mà anh đào từ chỗ tôi ra không có hiệu quả, còn cả mấy thứ đạo cụ đó nữa?! Anh đều dùng làm cái gì rồi! Xin lỗi đã nhiều lời, Potter, nhất nhất giam cầm chưa chắc sẽ mang tới cho anh kết quả mà anh kỳ vọng!”

Harry sửng sốt, sau đó xấu hổ gãi đầu. A, Merlin! Không ngờ anh lại quên mất mình đã cùng Sev ký kết khế ước pháp lực truy tung, được rồi, tìm kiếm hắn tựa hồ đã trở thành bản năng của anh! À, hễ người đàn ông này còn có một chút xíu ma lực, anh sẽ có thể theo dấu tìm được hắn! Ô… tiếp cận cực gần luôn…

Cúi đầu nhìn Snape yên lặng dựa vào mình, Harry thực sự suy nghĩ về lời của Bộ trưởng Luther, sau đó, nghe xong lời khẩn cầu có chút mệt mỏi của thủ trưởng Bộ Pháp Thuật, anh hạ quyết tâm.

“Harry, bất cứ việc gì hễ đã bắt đầu thì đều phải có chấm dứt, tôi đang nói đến phương pháp huấn luyện của anh đấy, Merlin! Anh học được từ chỗ nào thế chứ, tôi không cho là đám trẻ ranh kia còn có thể nghe theo sự chỉ huy của người khác! Thế đấy, chúng đã làm cho cả một phân đội tiến vào bệnh viện Thánh Mungo rồi! Pháp lực cạn kiệt! Chết tiệt! Anh sắp xếp xong việc nhà liền lập tức cút về cho tôi!”

“Ấy… ha, ha… Được rồi… Nhưng mà…. Một tuần nữa nhé?”

Ánh mắt sắc bén…

“… Năm ngày! Merlin! Bộ trưởng! Ba ngày nữa là cuối tuần rồi!”


“Được rồi! Thứ hai! Tôi hy vọng sẽ thấy anh trong phòng làm việc của tôi!”…

Thấy gương mặt mang theo vẻ vừa lòng của Bộ trưởng biến mất trong ngọn lửa, Harry thở phào, sau đó kéo người trong lòng, nhìn vào đôi mắt đen bình tĩnh, tìm kiếm sự cam đoan: “Sev… Em đã đáp ứng tôi… sẽ không bỏ đi nữa!”

Snape nghiêng đi, không thèm nhìn gương mặt tội nghiệp nhăn nhó như cái bánh bao, một hồi lâu sau, lúc người nào đó nhịn không được muốn làm gì đấy, hắn cúi đầu đáp: “Ừ.”

Hơi hơi an tâm hơn, Harry tựa cằm trên vai Snape, nhẹ nhàng cọ cọ, sau đó, nhớ lại ngày hôm qua, tên quý tộc trẻ chết tiệt kia mang đến tin tức về một người – cha đỡ đầu của anh, Sirius.

Nhíu mày, Harry không xác định hiện tại anh muốn gặp cha đỡ đầu và bạn bè mình. Dù sao đi nữa, cho dù là vì muốn tốt cho anh, những điều mà họ đã làm vẫn khiến Harry cảm thấy phẫn nộ và khổ sở như trước. Đương nhiên, làm cho anh phẫn nộ nhất chính là biểu hiện của bản thân. Ôi Merlin, sao anh có thể ngu xuẩn tới mức đó chứ!

Harry ảo não cọ tới cọ lui trên vai Snape, sao anh có thể nghĩ những biểu hiện của tình yêu giống như hiện tại mình đang làm là xuất phát từ cái ‘khế ước’ chết tiệt hay trách nhiệm gì gì đó chứ! Merlin! Đầu của anh tuyệt đối bị quái vật giẫm lên rồi! Không ngờ anh lại ngu ngốc đến mức đó! Anh khiến cho người anh yêu, Sev của anh, phải trải qua nhiều như vậy! Anh thậm chí còn suýt nữa mất đi người đàn ông này.

Harry chắc chắn rằng nếu không có bình rượu thuốc kia, nếu không phải vì Draco đã có hành động dự phòng, nếu vậy, người đàn ông giờ được ôm trong lòng anh hẳn sẽ phải trải qua càng nhiều nỗi thống khổ giày vò vốn hoàn toàn có thể tránh khỏi, mà tất cả, đều là vì sự dốt nát của cái đầu đất này cùng với sự khăng khăng cố chấp ngu xuẩn!

Cũng may, lúc này người anh yêu ở ngay trước ngực anh, lại không bao giờ còn rời xa anh nữa! A, đúng rồi! Còn mấy đạo cụ đó!

Harry vội vã đứng dậy, lôi kéo Snape đang hoang mang nhấc chân định lên phòng ngủ ở tầng hai. Thế nhưng tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, khiến anh kinh ngạc dừng bước. Vài giây sau, nhíu mi, đưa Snape bảo hộ vào trong lòng, đi qua mở cửa. Vừa nhìn thấy những người trước cửa, anh lập tức sững sờ…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui