Hít sâu một hơi, Harry quỳ trên thảm, tận lực hạ giọng xuống, bình tĩnh mà nhu hòa, “Sna… Severus… Nào, thả lỏng… Tôi sẽ không làm thầy bị thương…” Đồng thời anh cẩn thận vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trần hơi hơi run, từng chút từng chút, tới lúc anh dường như không kiên trì nổi nữa, muốn cho người không ngừng run rẩy một phép choáng, thân thể dưới tay anh dần dần bình tĩnh lại.
Thở phào, Harry tự khích lệ mình ‘Tốt lắm, thầy ấy đã bình tĩnh lại rồi. Harry Potter, cứ làm như vậy, tiếp tục nào!’. Anh chậm rãi đặt hai tay lên vai Snape, thật từ từ giúp con người đang ôm chặt lấy mình kia mở thân thể ra, nhẹ nhàng nâng cằm hắn lên, buộc đôi mắt đen nhìn vào mình. “Tôi là Harry, Harry Potter. Thầy còn nhớ tôi không?”
Đôi mắt đen nhìn anh không chớp, cả nửa ngày sau, ngay lúc Harry định bỏ cuộc, hắn chậm rãi, nhẹ nhàng gật đầu, thậm chí môi còn hơi hé mở nhưng không phát ra thanh âm gì.
Hung hăng cắn môi, Harry lấy sự đau đớn buộc mình tỉnh táo, không để tâm tình của anh làm ảnh hưởng tới người vất vả lắm mới bình tĩnh lại. “Được rồi, như vậy hãy nhớ kỹ nhé. Tôi sẽ không làm thầy bị thương, thầy không cần để ý đến cái khế ước chết tiệt đó. Hiện tại,” Lấy ra thuốc giảm đau bác sĩ cho, đưa tới bên đôi môi mỏng manh, “Uống xong thứ này, thầy sẽ thấy thoải mái hơn…”
Nhìn Harry hơn nửa ngày, Snape mới hơi hơi hé miệng, cực kỳ nhu thuận để Harry rót thuốc vào miệng hắn rồi nuốt xuống, không hề phản ứng gì trước hương vị cổ quái đến cực điểm của thứ thuốc kia.
Tập trung tinh thần nhìn Snape uống xong thuốc giảm đau, Harry cố gắng tìm kiếm dấu hiệu thuốc đã có tác dụng từ biểu cảm trên gương mặt của đối phương, rồi thất bại sụp vai xuống, anh sớm đã biết mà…
Buông bình thuốc, Harry nhìn băng vải đẫm máu trên tay Snape cùng với thạch cao nứt nẻ trên chân và cánh tay, thở dài, một tuần sau tới tái khám à? Chỉ mới trôi qua có vài giờ mà họ đã cần phải tái ngộ vị bác sĩ kia rồi. Bưng mặt, Harry xác định chính mình rồi sẽ lại trải qua một trận ‘giáo dục’!”
Định đứng bật dậy, rồi nhìn thấy Snape phản xạ có điều kiện co rúm lại, Harry khống chế động tác của mình, tận lực từ từ đứng lên, rời khỏi giường, lấy từ tủ quần áo ra một bộ áo ngủ, trở lại bên giường, nói với Snape, người vẫn đang chăm chú dõi theo mọi hành động của anh, “Được rồi, giờ chúng ta phải đi ra ngoài, thầy cần mặc cái này vào!”
Thật chậm rãi cầm lấy cổ tay Snape, Harry giúp con người hơi cứng ngắc nhưng rõ ràng sợ hãi này luồn tay vào tay áo, cài khuy, điều chỉnh lại dây treo cánh tay, bất đắc dĩ nhìn chiếc áo ngủ theo size của mình có đai lưng vốn vừa đủ, hiện giờ cái đai ấy lại quấn quanh thắt lưng hắn tới gần hai vòng.
Anh giúp Snape chậm rãi khép chân lại, sau đó một cánh tay luồn dưới khớp gối, một cánh tay đỡ lấy bờ vai đơn bạc. Trước khi cử động, Harry nhẹ nhàng thì thầm bên tai Snape khi thấy hắn lại hơi run lên. “Được rồi, giờ tôi sẽ bế thầy, thả lỏng nào, không có việc gì đâu!”
Từng chút ôm con người quá nhẹ này lên, Harry cố gắng trong cả quá trình đều chăm chú nhìn vào mắt hắn và mỉm cười, tuy rằng nụ cười của anh còn khó coi hơn là khóc. “Tốt lắm, tốt lắm, Severus, như vậy chúng ta có thể xuất phát rồi!”
Nhưng thời điểm Harry bế Snape xuất hiện ở phòng khám, anh không thể không nhanh chóng ôm chặt người chỉ bởi vì bác sĩ đang chau mày tới gần mà bắt đầu run lẩy bẩy kia vào lòng, đồng thời rất xấu hổ chào hỏi. “Hì hì, bác sĩ, chúng tôi lại tới rồi…”
Vì ngại tình trạng của Snape, bác sĩ cũng không rít gào như trước, đảo ánh mắt sắc bén qua vải băng sũng máu cùng với thạch cao nứt nẻ lộ ra dưới áo ngủ, cuối cùng chỉ hung hăng hít sâu hai hơi, liền phất tay, ý bảo Harry đặt người đang ôm xuống giường bệnh. “Thế đó! Merlin, tôi sớm nên biết trong thời gian ngắn anh nhất định sẽ lại đến đây!” Hạ giọng than thở, bác sĩ tức giận xoay người đi chuẩn bị dụng cụ.
Thành thành thật thật ôm Snape đi đến bên giường, lúc định đặt người xuống, Harry phát hiện người trong ngực mình đã hoảng sợ tới không thể tả xiết, trong mắt tràn ngập kinh hãi bất an, hai tay quấn đầy băng vải nhúc nhích muốn bắt lấy vạt áo anh, dường như không muốn anh rời đi.
Sửng sốt, một hồi lâu sau, ngay khi bác sĩ mang dụng cụ tới thúc giục anh, Harry cắn răng, ôm Snape ngồi trên giường bệnh, hướng về phía bác sĩ đang nhướn mày, gật đầu. “Cứ như thế này được chứ? Tôi nghĩ như vậy thầy sẽ an tĩnh một chút, ách, bác sĩ cũng càng dễ làm việc.”
Quan sát thấy Snape hơi cúi đầu, cầm chặt vạt áo Harry, bác sĩ nhún vai. “Tôi nghĩ chúng ta cũng chẳng có biện pháp khác, đúng không? Nếu không lại cho ông ấy phép hóa thạch hoặc phép choáng vậy? Tuy rằng tôi không khuyến khích điều đó!”
Harry hơi sửng sốt, còn đang cân nhắc có nên nghe theo lời đề nghị của bác sĩ không, người trong lòng đã kịch liệt run rẩy, tay trên vạt áo dùng sức khiến máu càng trào ra. Anh lập tức đánh mất ý tưởng muốn đồng ý với lời đề nghị đó. Snape rõ ràng rất sợ hãi lần trị liệu trước. Làm như vậy có thể khiến hắn khắc ghi ấn tượng xấu, sau này càng chán ghét trị liệu. Không bằng cứ như thế này thôi.
Lắc đầu, Harry cự tuyệt lời đề nghị của bác sĩ. “Không, tôi nghĩ như vậy là có thể…” Sau đó, thấy bác sĩ nhẹ nhàng gật đầu, anh chậm rãi thì thầm bên tai Snape. “Được rồi, thả lỏng, Severus, chúng ta chỉ đổi dược, lần này sẽ không đau đâu, ách, sẽ không đau nhiều lắm đâu…”
Mắt trợn trắng, bác sĩ tỏ vẻ khinh bỉ đối với trình độ trấn an của Harry, chỉ tay Snape đang nắm lấy vạt áo Harry. “Anh Potter, nếu vậy chúng ta bắt đầu thôi. Đầu tiên làm ông ấy bỏ tay khỏi y phục của anh, nếu ông ấy cứ tiếp tục dùng lực, việc trị liệu khỏi cần nhắc đến!”
Cười gượng, Harry cầm lấy cổ tay khẳng khiu của Snape, nhẹ nhàng vừa nói chuyện, vừa tách bàn tay kia ra khỏi vạt áo mình, “Nào, Severus, buông tay ra, đúng, cứ như vậy, chúng ta phải đổi dược cho thầy, nghe lời, nào…”
Mấy lời giống như dỗ trẻ con này khiến Harry hơi bị lắp bắp, nhưng rõ ràng rất có ảnh hưởng lên Snape. Hắn nhẹ nhàng ngẩng đầu, ngoan ngoãn theo lực đạo của Harry mà buông lỏng hai tay, chẳng qua ánh mắt vẫn trân trối nhìn Harry không hề chớp.
Chỉ là làm Snape buông tay ra thôi cũng đủ để trán Harry vã mồ hôi. Anh thề, anh tình nguyện thà đi chiến đấu với cả bang tội phạm cực kỳ hung ác còn hơn ở đây và bị người đàn ông này dựa dẫm vào như vậy. Cũng không phải do chán nghét gì đó, anh chỉ là không thể thừa nhận những biểu hiện này của Snape, trong đầu hỗn loạn cứ như thể có hai đám phù thủy đang hỗn chiến.
Hơi hơi quay đầu né tránh ánh mắt hắc bạch phân minh kia, Harry ‘chuyên chú’ ngắm bác sĩ một lần nữa lưu loát bôi thuốc, băng bó hai bàn tay, rồi cánh tay trái, rồi đến chân. Đến lúc xong hết, bác sĩ và Snape đều không bị ảnh hưởng nhiều, một người vì đã là thói quen, một người vì tiếp nhận ‘mệnh lệnh’. Chỉ có mình Harry mồ hôi đầy đầu đầy mặt, hổn hển giống như vừa trải qua một hồi chiến đấu kịch liệt.
Thu thập xong dụng cụ, bác sĩ giễu cợt nhìn Harry đang thắt lại đai áo ngủ cho Snape. “Potter, lần đầu tiên tôi thấy anh khẩn trương như vậy đấy. Dù lần trước xương sườn anh suýt nữa lòi ra hết, cũng không thấy anh trưng cái bộ dạng này!”
Mắt trợn trắng, Harry than thở. “Ôi trời, thôi đi! Bác sĩ, nếu đổi lại là ông, tôi không cho ông sẽ khá hơn tôi ở điểm nào đâu!”
Bác sĩ khoát tay đuổi khách. “Được rồi, đã xong, hy vọng hôm nay tôi sẽ không lại phải nhìn thấy các người! Nhớ kỹ những lời dặn dò của tôi đấy!”
Mất tự nhiên nhếch môi, Harry ôm người đang im lặng, cuối cùng cũng ngừng run rẩy, chuyển ánh mắt khỏi mặt anh sang chăm chú ‘nghiên cứu’ hai tay băng bó. Anh cáo từ, “Tôi cũng không muốn tới nơi này lần nữa đâu, bác sĩ, đương nhiên, một tuần sau chúng tôi sẽ quay lại gặp ông!”
Nhưng cách thời điểm Harry nói ra những lời này chưa đến ba giờ, khóe miệng run rẩy, bác sĩ nhìn cứu thế chủ ôm ‘nô lệ’ của mình lại một lần nữa xuất hiện trước mặt ông. Lần này càng thảm thiết hơn, băng vải trên tay Snape gần như bị tróc toàn bộ. Tuy ngón tay không đổ máu quá nhiều, nhưng tơ máu ẩn ẩn ở vùng thịt mềm trên đầu ngón tay chưa mọc lại móng.
Một đầu tóc đen dài hỗn độn rối tung trên cổ, trên vai. Thạch cao trên cánh tay trái và chân trái nứt ra hơn nửa, để lộ cánh tay và bắp chân sưng lên. Mà tóc và nửa trên thân thể Harry dính đầy bột mì, trứng và một ít gia vị linh tinh gì đó khác, trên quần áo dính đầy vệt nước và dầu mỡ, thậm chí còn dính cả một miếng cà chua…
Bác sĩ vò đầu, không ngừng hít sâu để mình có thể trấn tĩnh lại mà không dọa đến bệnh nhân đang run bần bật trong ngực cứu thế chủ, một hồi lâu sau mới cắn răng, đi lấy dụng cụ. Đến lúc ông trở lại, Harry đã giống như lúc trước ôm Snape ngồi trên giường bệnh, cười cười xấu hổ nhìn ông, khiến ông không thể không hung tợn muốn đem ánh mắt mưu sát vị cứu thế chủ mới hơn hai giờ trước còn thề son thề sắt cam đoan với mình.
Hoàn thành công việc xong, Merlin, bác sĩ thề rằng ông lúc này nhắm mắt cũng có thể đổi dược cho Snape, nghiến răng với Harry, người đang sửa sang áo ngủ cho bệnh nhân đã bình tĩnh lại trong lòng mình. “Được rồi, ngài Potter tôn kính! Lần! Này! Lại! Là! Vì! Sao?!”
Ôi, thề với trời, anh nghe bác sĩ lắm lời mãi, cũng đã tích đủ nhiều ‘kinh nghiệm’. Harry cẩn thận mở những ngón tay rảnh rỗi, cầm lấy tay Snape lại muốn đặt lên áo anh, cũng nghiến răng nghiến lợi. “Merlin! Tôi thật sự chẳng làm gì hết! Chẳng qua tôi chỉ để thầy ấy nằm trên giường rồi đi chuẩn bị đồ ăn thôi! Chết tiệt! Chờ đến lúc tôi nghe thấy âm thanh khiến tôi rối tung lên, tình huống cũng đã là như thế này rồi!”
Sờ sờ cằm, bác sĩ cũng thấy lạ. “Ông ấy làm gì?”
Thở dài, Harry vô ý thức vuốt vuốt tóc Snape, phủi đi bột mì dính vào người hắn. “Tôi đang ở dưới bếp, vốn tất cả đều tốt đẹp, lúc tôi đang nấu nướng, trời ạ, không thể tin nổi, phòng ngủ giống như bị ném cả tá bùa nổ…” Liếc liếc mắt nhìn bác sĩ đang nghẹn cười, Harry thở dài mệt mỏi. “Lúc tôi đi lên, thầy nằm trên mặt đất, không lên tiếng cũng không cử động, chỉ không ngừng run rẩy, và chết tiệt, dùng đôi mắt đen tràn ngập sợ hãi mà chằm chằm nhìn tôi!” Nói xong, nắm lấy cái cằm gầy guộc của Snape, nhẹ nhàng đẩy mặt hắn hướng sang bên kia, lảng tránh cặp mắt đã lại bắt đầu dõi theo anh, khiến anh vừa cảm thấy trầm trọng, vừa cảm thấy bất an…
Như có điều suy nghĩ, bác sĩ nhìn Harry mắt to mắt nhỏ trừng trợn nhìn người ‘nô lệ’ lại bắt đầu phát run đối diện, một hồi lâu sau chậm rãi mở miệng… “Anh Potter, lúc anh ở phòng bếp, ông Snape ở đâu?” Harry tức giận trừng mắt liếc ông. “Phòng ngủ! Trên giường! Còn có thể ở đâu khác??”
“À… Như vậy phòng bếp của anh ở đâu?” Lấy ngón tay gãi gãi cằm, bác sĩ tiếp tục nói.
“Ở tầng một, phòng ngủ ở tầng hai, chuyện này thực bình thường, không phải sao?!” Harry không nghĩ ra điểm gì lạ.
Gật đầu, bác sĩ bắt đầu nói ra phân tích của mình. “Tôi nghĩ đây là vấn đề đó, anh Potter. Rất có thể là do ‘khế ước’ giữa anh và ông Snape. ‘Khế ước’ này xem ra rất kỳ lạ, có điểm khác nhau rất lớn so với ‘khế ước nô lệ’ có ghi trong sách vở. Đúng vậy, quan sát thái độ của ông Snape đối với anh, có thể thấy ông ấy cực kỳ ỷ lại vào anh, tuy rằng vẫn sợ hãi khi anh có hành động thân cận. Chết tiệt, nhất định là hậu quả do đám người kia gây ra!”
Phẫn nộ hạ giọng mắng xong đám vô lại đã tiếp nhận nụ hôn của Giám ngục Azkaban, bác sĩ nói tiếp. “Dường như ông ấy cực độ sợ hãi anh không ở trong tầm mắt của ông ấy, tuy rằng cũng sợ anh tới gần như vậy. Nhưng hiện tại xem ra anh đã có thể tiếp cận với ông ấy rất tốt ~ tuy còn phát run, nhưng ông ấy không còn kháng cự mạnh mẽ như tối qua! Có lẽ là do trước đây hai người đã biết nhau?”
Mắt trợn trắng, Harry lẩm bẩm, “Được rồi, bác sĩ, để lại gần được thầy ấy và xuất môn, tôi tiêu phí cả nửa giờ!” Tạm dừng một chút, Harry tổng kết lại lời của bác sĩ. “Vậy cũng có nghĩa là, nhất cử nhất động của tôi sau này đều phải ở trong tầm mắt của thầy??? Merlin!!! Đừng nói với tôi lúc đang giải quyết nỗi buồn cũng phải mở cửa ra cho thầy ‘xem xét’?!?
Cố nén ý cười, y sư gật đầu. “Chỉ sợ trong một thời gian rất dài thì đúng là như vậy. Cho tới khi anh đạt được sự tín nhiệm của ông ấy, khiến ông ấy tin rằng mình sẽ không bị ‘vứt bỏ’, hoặc nếu hai người có thể giải trừ ‘khế ước nô lệ’, như vậy có lẽ tất cả sẽ khôi phục bình thường ~ À, tiện cũng nhắc anh, nhớ rõ tôi từng nói chứ? Hiện tại ông ấy có lối tư duy không khác một đứa bé, anh cũng không thể dựa theo tiêu chuẩn của người bình thường mà đòi hỏi ông ấy.”
Một hơi nghẹn ứ, Harry khép khép mở mở miệng cả nửa ngày, cuối cùng suy sụp thở dài, “Chết tiệt, cái ‘khế ước nô lệ’ gì mà quỷ quái vậy chứ?!”
Bác sĩ nhún vai tỏ vẻ lực bất tòng tâm. Ông hành nghề y chứ không phải một chuyên gia thành thạo về nguyền rủa và khế ước. Điều duy nhất ông có thể làm là tận sức cung cấp hỗ trợ ở thời điểm cứu thế chủ lại cần mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...