Sáng sớm hôm sau, không thể cưỡng lại thói quen, Snape cho Harry đang cười tủm tỉm vươn cổ chờ đợi một nụ hôn buổi sớm, lại được người ta vuốt ve đầu hắn, thưởng cho mấy từ ‘ừ ~ ngoan’ giống như dỗ dành trẻ nhỏ!
Ngồi chỉnh tề, nhu thuận để mặc Harry tùy ý tết mái tóc dài tới mông của mình thành một bím tóc, Snape cố gắng đè nén ý muốn tháo tung cái bím tóc buồn cười này ra. Hắn bị cái kẻ vừa lòng tới cực điểm kia kéo đi cùng nhau dùng bữa. Chết tiệt! Chờ Harry đi rồi, hắn nhất định sẽ cắt phăng mái tóc dài của mình! Từ sau khi khôi phục trí nhớ, Snape đã tự nói như vậy với mình n lần…
Đợi cho Harry dặn dò xong cả một đống chuyện, đến mức Snape nghe nhàm hết cả tai rồi mới đi làm, Snape ngồi trên ghế sa lông, một tay đưa lên cái kéo Mimi đưa tới. Chẳng qua, ôi chao, gia tinh thực là thông minh, chỉ cần tay hắn vừa động, nó đã túm lấy bím tóc của hắn. Snape hung tợn trừng mắt với gia tinh đang nắm tóc hắn và trương ra vẻ mặt đáng thương, tay cầm kéo làm sao cũng không nhúc nhích nổi.
Cuối cùng, hắn thất bại néo kéo xuống, nhìn gia tinh trong nháy mắt làm thứ nó coi là ‘hung khí’ kia biến mất vô tung vô ảnh. Snape thở phì phì đứng lên, đi nhanh qua khu chế tác ma dược, bắt đầu hoài nghi có phải mình đã thực sự thanh tỉnh lại từ trong hỗn loạn hay không mà quyết định của mình lại cứ không chính xác như vậy, nếu không, vì sao lại có cái loại tình huống này… Ôi chết tiệt!
Vừa lòng cầm trong tay bình dược màu lam rực rỡ, Snape định khua đũa thần dọn dẹp bàn pha chế bừa bộn, chợt khóe miệng hơi cong lên của hắn trong nháy mắt cứng đơ… A… Làm thế nào được chứ, pháp lực hiện tại của hắn ngoài để duy trì pha chế ma dược, cũng chỉ gần đủ để thi triển một lần phép Lumos…
Lẳng lặng bắt tay vào làm, từ từ lau sạch bàn pha chế, sau đó, Snape nhìn đồng hồ, Harry rời nhà mới được một nửa thời gian, còn một nửa thời gian nữa mới có thể trở về… Ngẫm nghĩ một hồi, Snape nhớ ra dược liệu ở nhà kính, vội vã chạy ra, vừa lòng thấy Mimi đã chăm sóc đám bảo bối của hắn rất tốt.
Sung sướng bận rộn một hồi, đến lúc Snape nghĩ đã phải hai tiếng đồng hồ trôi qua, hắn mới phát hiện thực ra mới chỉ có 30 phút, Harry phải hơn tiếng nữa mới trở về.
Trong lòng có điểm phiền não, Snape ngồi trên ghế lớn, rầu rĩ uống trà Mimi đưa tới, ừm, có cho thêm chút sữa và nửa thìa mật ong… Không đúng! Giống như đột nhiên tỉnh táo, Snape ngây người nhìn tách trà trong tay, hắn đang chờ mong cái gì vậy? Hắn đang chờ mong Harry về nhà! Lại còn tự nhiên như thế!
Về nhà… Một từ bình thường tới cực điểm, lại khiến Snape như bị sét đánh. Hắn ngây ngẩn ngồi một chỗ, thật lâu, mãi tới khi nghe thấy tiếng Mimi bất an hỏi, “Chủ nhân Severus? Cái này, đây là bánh xốp sô cô la chủ nhân bảo Mimi chuẩn bị cho ngài, theo khẩu vị ngài thích…”
Nhìn chiếc bánh xốp nhỏ bốc lên hơi nóng, một hồi lâu sau, Snape mới chậm rãi cầm lấy, bỏ vào miệng, sô cô la đen nguyên chất, tản ra vị ngọt dịu…
Sau khi ăn xong bánh, uống xong trà, Snape thở dài, trầm mình vào đệm dựa trên ghế mây, cảm giác mềm mại làm thân thể hắn bắt đầu tưởng niệm sự ôm ấp của người kia, hơn nữa ngày càng mãnh liệt, thậm chí tới mức khiến hắn cảm thấy ẩn ẩn đau đớn! Ôi, thật là chết tiệt! Tuy rằng đã quyết định, nhưng ngoài điều đó, Snape không biết mình còn có thể nguyền rủa cái gì nữa!
Đến thư phòng đọc sách, lại tới phòng chế tác ma dược, tới lúc Snape bắt đầu nguyền rủa chính mình, đi tới đi lui trong phòng khác như một con mèo rừng nôn nóng, cửa lớn mở ra. Hắn kinh ngạc ngẩng đầu, trong tay còn đang cầm một tờ tạp chí Kẻ Ngụy Biện…
Harry buồn cười nhìn Snape lần đầu tiên biểu lộ ra vẻ sững sờ xấu hổ, đồng thời trong lòng thấy vui sướng vì người đàn ông này càng ngày càng thể hiện nhiều biểu cảm. Anh đi nhanh đến, cho người đang gắng trừng mắt nhìn mình một cái ôm, “Buổi trưa tốt lành, Sev ~ tôi về rồi này ~” Sau đó, cảm nhận hắn thả lỏng thân thể, anh kéo hắn về phía nhà ăn tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, “A a ~ thịt hầm à? Ô, còn có cả bánh bao nhân gà nữa! Chà, đồ ăn Mimi chuẩn bị cho chúng ta hôm nay, đúng là tuyệt vời!”
Ngồi bên bàn ăn, Snape vừa yên lặng ăn phần cơm trưa Harry lấy cho hắn, vừa nhìn Harry ăn ngốn ăn ngấu, cứ như thể chưa từng nếm qua những món mĩ vị như thế. Khóe miệng cong lên nho nhỏ, nho nhỏ, sau đó lại bị hắn cưỡng chế bản thân mím lại thành đường.
Buổi chiều, Harry lại rời nhà đi làm. Snape không còn biểu hiện hỗn loạn như buổi sáng, dường như bữa trưa và giấc ngủ ngắn đã hoàn toàn trấn an sự lo lắng và căng thẳng của hắn. Hắn bắt đầu thử hoạt động giống như trước khi khôi phục trí nhớ, thong thả tự sắp xếp thời gian cho mình, pha chế một lọ dược tương đối trân quý, đi cào đất, tưới nước cho những cây dược liệu sắp có thể thu hoạch, tận hưởng buổi trà chiều ngon tuyệt. Sau đó, theo thời gian trong trí nhớ, hai mươi phút trước khi Harry trở về, thấy phòng bếp đã phả ra mùi thức ăn, hắn cầm lấy sách ma dược Draco mang tới, ngồi trên ghế sa lông trong phòng khách chậm rãi lật xem…
Trừng mắt nhìn bồn tắm lớn đầy ắp nước ấm, thoạt nhìn vô cùng thoải mái, lại nhìn vòi hoa sen đơn độc trên tường, sợ hãi cùng phiền não xé toạc tâm trạng Snape. Đấng cứu thế chết tiệt, vì sao hôm nay lại nghe lời thế chứ? Để hắn tắm rửa một mình, thậm chí còn hảo tâm đóng hộ cái cửa! Ánh mắt chuyển hướng về phía cánh cửa đóng chặt, ‘bản năng’ sợ nước quay cuồng đấu tranh với lý trí hắn. Ngay lúc hắn cắn răng định dùng vòi hoa sen, cửa phòng tắm bật mở, giọng nói lo lắng và hối hận của Harry truyền vào.
“Sev? Sev? Thầy không sao chứ? Chết tiệt…” Cực lực trừng mắt với Harry đang vội vã đi vào phòng tắm, Snape không phát hiện biểu tình của mình còn mang theo một chút ủy khuất, sau đó, thân thể được bao lấy trong một chiếc khăn tắm lớn, “Ôi, Sev, được rồi, tôi sai. Tôi cứ tưởng thầy có thể tự tắm. Mà cũng tại mấy ngày nay thầy cứ ra sức kháng cự không cho tôi giúp thầy tắm rửa đó…”
Harry đợi cho thân thể ôm trong lòng mình đã thả lỏng, mới kéo Snape tới trước vòi hoa sen, vén tay áo lên, gỡ vòi hoa sen xuống, bắt đầu công việc anh đã duy trì hơn một năm, thoạt nhìn thì có vẻ sẽ còn phải tiếp tục lâu nữa…
Sau khi đã đẩy Severus Snape Potter thơm ngào ngạt trong áo ngủ ra khỏi phòng tắm, Harry mới sung sướng tiến vào bồn tắm lớn được phóng phép thuật giữ ấm. Được rồi, ít nhất hiện tại anh có thể hưởng thụ lạc thú tắm rửa một chút, chứ không phải giống như một năm trước, mỗi lần tắm rửa đều không thể dùng quá 5 phút.
Khăn mặt thoải mái phủ trên đầu, thấy Snape lập tức quan sát anh sau khi anh rời khỏi phòng tắm, Harry tới bên giường ngồi xuống. Đợi một lúc, không thấy hắn có động tác, anh hơi nghi hoặc, lo lắng quay đầu. Một chớp mắt sau, bàn tay ai đó đoạt lấy khăn mặt bắt đầu lau tóc cho anh, điều này khiến Harry cười toe toét.
Ôm Snape trước ngực, Harry không buồn ngủ, vì thế, lần đầu tiên anh bắt đầu đàm luận về công việc của mình ở Bộ Pháp Thuật, “Ôi, Sev, thầy biết không? Đám văn kiện chết tiệt… Làm người ta khó chịu nổi còn hơn cả bài tập ma dược của thầy!” “Mấy nữ phù thủy này, chẳng lẽ đầu họ chỉ toàn không khí? Sao ngày nào cũng chằm chằm nhìn ngó cuộc sống của tôi chứ!” “Thật ra đội trưởng Kingsley…”….
‘Hừ! Bài tập ma dược của tôi, có lần nào anh làm mà không chắp vá lung tung đâu!’ ‘Đấng cứu thế! Nam nhân độc thân! Cực nhiều tài sản! Thực lực cường đại! Anh chính là một lọ mật ong để mở, tản ra mùi ngọt ngấy hấp dẫn đấy!’ ‘Kingsley? Là ai đó? Hắn kỳ quái như vậy sao?’… Nhắm mắt lại, Snape thầm khinh thường sự lải nhải than phiền của Harry, gương mặt cọ cọ tìm kiếm sự thoải mái trong hõm vai Harry, sau đó, vừa lắng nghe thanh âm trầm thấp quen thuộc kia, vừa dần dần chìm vào giấc ngủ, còn những nỗ lực ban đêm của mấy ngày trước – được rồi, hắn bỏ cuộc…
Harry đang lảm nhảm, chợt cảm nhận được hơi thở đều đều nhè nhẹ phả lên cổ mình. Anh ngậm miệng lại, vuốt ve những sợi tóc dài tán loạn trên ngực anh, nhìn người đàn ông đang dần dần chuyển biến tốt đẹp này, thở dài, “Ngủ ngon, Sev!” Anh chậm rãi nhắm mắt lại, một lát sau, Harry cau mày trong giấc ngủ, thần tình không tình nguyện, ôm chặt Snape hơn, thì thào nói mơ, “A! Chết tiệt! Sev… ôi… giáo sư Snape… Thầy không thể bắt em pha chế cái loại ma dược này…” Có Merlin mới biết được anh mơ thấy chuyện gì!
Hết ngày này lại ngày khác trôi qua, Snape dần dần biểu lộ ra càng nhiều động tác và thói quen cũ trước đây. Harry nhìn người đàn ông dường như đã khôi phục toàn bộ năng lực tư duy, cũng như một chút ký ức, cảm thấy cực kỳ vui vẻ. Không có sự châm chọc như trong dự đoán, không có sự oán hận, thậm chí không có lửa giận, thứ có, chính là sự dựa dẫm vào anh như trước, như thể những chuyện gần hai năm nay chưa từng trôi qua. Thế nhưng thái độ của hắn với anh dường như êm dịu hơn, lại thêm thời gian hạn chế của khế ước được kéo dài thêm một chút.
Chẳng qua, điều duy nhất làm Harry buồn rầu là Snape vẫn cự tuyệt trao đổi với anh bằng bất cứ cách nào khác ngoài bằng ánh mắt hoặc bằng động tác. Sau nhiều lần thất bại thử dùng giấy bút hoặc các phương thức khác để ‘giao tiếp’ với Snape, Harry uể oải nhìn hắn mím chặt môi, đôi mắt đen như đang yên lặng ‘chỉ trích’ anh, quyết định đầu hàng.
Mà từ sau khi bị Snape làm kích động, Sirius không còn tức giận ở chỗ con đỡ đầu của mình nữa, tia hy vọng trong lòng hắn bắt đầu lớn dần lên, càng thêm chờ mong Snape khôi phục lại. Hắn chú ý tới những biến hóa nhỏ bé nhất của Snape, tính toán thời gian Harry có thể được hoàn toàn ‘tự do’, đương nhiên, không loại bỏ một ít ‘động tác nhỏ’ ~
Nhưng tới sinh nhật lần thứ 25 của Harry, hắn lại chịu kích thích, ngay cả mấy người Hermione cũng không thoát. Ngoài Draco tỏ vẻ không quá tán đồng và George, sau khi suýt nói ra một đề nghị, vì ‘vợ là trên hết’ mà không mở miệng nữa, mấy người Hermione bắt đầu thảo luật một kết hoạch!
Về phần bạn bè Harry và cha đỡ đầu của anh vì sao lại chịu kích thích trong sinh nhật 25 tuổi của anh? Được rồi, hãy thử nhìn xem…
Bưng một ly bia bơ, Harry vui vẻ tán gẫu cùng Hermione, Draco và George. Chà, sinh nhật lần thứ 25, anh nhận được rất nhiều quà, không nhắc tới bạn bè, ông bà Molly và Arthur còn nhờ Hermione và Ron mang tới bảng viết mới đã được cải biến. Được rồi, Harry rất có khuynh hướng sẽ đem thứ này cho Snape, nhưng mà, anh còn cần cố gắng…
Narcissa vẫn ở tại nước Pháp, theo lời Draco, vì dây dưa với một tên quý tộc nhạt nhẽo. Bà gửi tới cho Harry rất nhiều rượu quý, đương nhiêu, Harry cũng chẳng phải là mê uống rượu, nhưng cũng không ngại thỉnh thoảng nhấp môi. Rượu họ uống đêm nay cũng nằm trong số rượu Narcissa gửi tặng, ừ, rất ngon ~
McGonagall gửi tới rất nhiều kẹo của tiệm Huân tước Mật. Harry phát hiện, trong đó hơn một nửa là theo những gì mà anh kể với nữ hiệu trưởng về khẩu vị của Snape…
Anh cười khoái trá, cũng không bận tâm rằng một nửa số quà của bạn bè là dành cho Snape. Với chuyện này, anh không cảm thấy có gì không đúng, chỉ thấy cảm kích trước sự quan tâm của bạn bè anh dành cho Snape, nhưng lúc anh vô tình quay đầu, thấy Ron, Sirius và Remus ngồi vây quay Snape, Harry nhảy dựng khỏi ghế sa lông, kêu to.
“Ối! Chết tiệt! Chú Sirius! Ron! Hai người để Sev uống rượu sao!!!” Anh vội vội vàng vàng lao qua, giật lấy ly rượu tản ra mùi hoa quả thơm mát chỉ còn một nửa trong tay Snape, sau đó, đen mặt nhìn Snape, kẻ thoạt nhìn thì chẳng điểm gì lạ, nhưng đôi mắt thì mê mang mông lung. Anh nâng cằm Snape lên, “Sev?” Sau đó, Snape biểu cảm không thay đổi, nhưng hai tay nắm lấy má anh ra sức kéo. Anh cố sức quay đầu, ê ê a a ‘gầm khẽ’ với Ron và Sirius đang ôm bụng cười to, “Cái đám… đầu… đất này… dám cho thầy… uống rượu…”
Cười đến lạc cả giọng, Ron ôm bụng, “Ha ha… Ha ha ha ha… ha ha, Harry, không sao đâu… chỉ nửa ly thôi mà ~” Sirius cười điên cuồng, gật đầu, còn Remus xoa thái dương, nhún vai với Harry, “Chú cũng đã cố ngăn cản, nhưng mà có vẻ lại càng khích họ hơn…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...