Đại Gia

Sau lần cùng đi siêu thị, tinh thần Đại Hữu sa sút một buổi tối, nhưng ngày thứ hai lại khôi phục thái độ hi hi ha ha như bình thường. Điều này làm cho Vân Khai không khỏi hoài nghi, Đại Hữu ngày ấy có phải do mình đoán nhầm không, giác quan thứ sáu của anh nói cho anh trên người thiếu niên mười bảy tuổi này cất giấu tổn thương rất lớn. Mà loại tổn thương này cũng không phải người khác có khả năng bình phục…

Cuộc sống ở chung cơ bản làm cho Vân Khai hài lòng, Đại Hữu rất tuân thủ hiệp nghị giữa bọn họ, cũng là một học sinh vô cùng thông minh. Nhưng có một chút tương đối làm cho Vân Khai đau đầu…

Thì đó là cậu ta luôn quấy nhiễu tình dục anh.

“… Cậu dừng tay lại cho tôi, a…”

Cả người Vân Khai bị đặt ở trên mặt bàn, sách vở rơi đầy trên đất, anh cố gắng duy trì lý trí muốn hung hăng cho Đại Hữu một cái giáo huấn, nhưng bất đắc dĩ nửa người dưới đang ở trong tay Đại Hữu, đầu dây thần kinh truyền đến khoái cảm mãnh liệt làm cho anh chỉ có thể vô lực thở dốc.

“Không cần.”

A a… Tại sao có thể như vậy, vừa rồi còn đang chính chính quy quy học phụ đạo… Vì sao…


“Cậu… Cậu… Dừng tay… A, còn phải học phụ đạo…”

“Tôi tự biết.”

“Gạt người… A… Tần… A… Thủy vương thống nhất đất nước… Là năm nào?”

Vân Khai liều mạng muốn dẫn rời đi lực chú ý của đối phương, nhưng Đại Hữu lại không theo ý anh, dứt khoát dùng môi che cái miệng nhỏ nhắn đang lải nhải của anh lại. Tay trái không hài lòng với việc phải chạm đến đặc thù nam tính qua lớp quần bò, cậu chậm rãi kéo khóa quần, lấy ra bảo bối của Vân Khai, đùa bỡn hai quả cầu nhỏ phía dưới. Tay phải lặng lẽ lẻn vào khe hở giữa hai cánh mông, ngón tay nhẹ nhàng cắm vào tiểu huyệt đang nhắm chặt.

“Kính coong kính coong!”

Tiếng chuông cửa đúng lúc cứ vớt hậu đình sắp rơi vào tay giặc của Vân Khai. Đại Hữu tiếc nuối rời khỏi thân thể của Vân Khai.


Vân Khai từ trong cơn kích tình tỉnh táo lại, phát hiện quần tính cả quần lót không biết khi nào đã rơi xuống đất, hai chân mở thật to làm nơi riêng tư bại lộ rõ dưới ban ngày, dương v*t dựng thẳng đứng, phía trước không ngừng chảy ra quỳnh tương, tiểu huyệt bị khuếch trương đầy đủ theo nhịp thở dốc cứ mở ra khép lại, một bộ tư thái thỉnh người đi vào.

Mặc kệ người gõ cửa là ai, Vân Khai đều quyết định viết tên của hắn lên bài vị trường sinh ngày đêm cung phụng. Đối với việc bản thân sa vào trong đó anh cảm thấy vô cùng xấu hổ, giống như gió xoáy vọt về phòng của mình, khóa cửa.

Bắt đầu từ ngày ở chung, Đại Hữu chỉ cần có cơ hội sẽ làm ra hành vi tương tự như quấy nhiễu tình dục với mình. Vừa mới bắt đầu là sờ sờ mặt, sờ qua bên người rồi sờ đến mông của mình, tiến tới phát triển nụ hôn trộm thành một nụ hôn nồng nhiệt đúng chuẩn vô cùng nóng bỏng, hiện tại thiếu chút nữa liền…

Nói ra cũng làm cho người ta khó có thể tin, thiếu niên mười bảy tuổi dâm loạn đại thúc đã đến tuổi ba mươi?

Bản thân mình làm sao vậy… Vì sao không kháng cực, lại còn giống như thói quen? Chẳng những không chán ghét, ngược lại còn đỏ mặt tim đập, thậm chí dục tiên dục tử? Chẳng lẽ là bởi vì quan hệ thân thể lúc trước?

Có nói thế nào thì đối phương cũng là nam tính a, cho dù nguyên nhân là do đàn ông là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới cho nên đối với dục vọng không thể kháng cự, nhưng cũng nên có hạn độ… Đối với đàn ông động dục…

Vân Khai xấu hổ nhìn nửa người dưới đang sinh lực dồi dào, nhận mệnh đưa tay cầm bắt đầu mạnh mẽ ma xát.

“Cậu đồ con rùa này.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui