Đại Gia

Về đến nhà, Vân Khai lén lút tắm sạch thân thể của mình xong, tất cả quần áo lưu lại dấu vết ngày hôm qua đều bị anh đóng gói ném vào túi rác.

“Tiểu Vân, cả đêm cũng không thấy cậu về, đi đâu vui vẻ vậy?”

Vân Khai xoay người đối mặt với người ở chung đang cười xấu xa, nghĩ nên dùng cớ gì để tống cổ đối phương.

“Trọng Sơn, oa…”

“Oa, tiểu tử cậu phung phí của trời a, đây không phải quần áo cậu mặc để đi hẹn hò ngày hôm qua sao, tôi nhớ rõ cũng phải đến trăm tệ, cứ như vậy ném đi sao?” Trọng Sơn hoàn toàn không để ý đến vẻ không bình thường của anh, hô to với cái túi tác giống như phát hiện được đại lục mới vậy.

Vân Khai hối hận muốn đánh ngất mình luôn, vì cái gì không nhanh chóng tiêu diệt chứng cớ làm hại nhân gian chứ?

“Tôi, tôi rơi vào vũng nước bẩn… Vị thối trên quần áo không giặt sạch được… Cho nên…”

“Chậc chậc, sao lại không cẩn thận như vậy…”

“Đúng rồi, buổi chiều hôm nay tôi phải chuyển ra ngoài.”

“Nhanh như vậy…?”

“Đúng, vốn đang nghĩ đợi lâu một chút, chính là ngày mai người ở mới đã đến rồi, không đến trước tiếp đón cũng không tốt.”


Trọng Sơn nhún nhún vai tiếc nuối nói,

“Còn cậu nữa, chị dâu còn đang ở Mĩ chờ cậu qua kết hôn đấy, cậu cũng đừng làm cho cô ấy nóng nảy.”

Vân Khai trêu chọc nói,

“Đó là ác nhân bức hôn nha.” Đối phương quay lại ném cho anh một cái mặt quỷ.

Cùng ở hai năm tuy không nhìn thấy mặt của bạn gái Trọng Sơn, nhưng cứ nhìn vào số lần gọi điện cách ba ngày một lần của hai người, một tuần một lá thư dài mười trang, là có thể biết hai người yêu nhau cỡ nào… Khó có tình nhân sẽ thành người nhà.

Vân Khai nhớ tới bạn gái yêu nhau bảy năm của mình, tình yêu của hai người sao lại hôi phi yên diệt (tan thành tro bụi) chứ… Bạn gái có mới nới cũ, chuyển sang ôm ấp của người khác, mà chính mình cư nhiên cam chịu chạy lên giường với đàn ông!

Hai mắt Vân Khai bắt đầu ửng đỏ, rất có xu thế chảy nước.

“Thật hâm mộ cậu…”

Vân Khai, mày tuyệt đối không thể tiếp tục như vậy, chuyện tối hôm qua coi như bụi phấn tự biến mất đi, mày phải tỉnh lại, một lần nữa tìm một tình yêu không thay đổi!

Nước mắt giống như đê bị vỡ, chảy xuống không ngừng. Trọng Sơn phát hiện không thích hợp vội vàng chạy lại an ủi.

“Ai, cậu như thế nào lại…”

“Ngày mai là ngày mùng một tháng năm bắt đầu kì nghỉ dài hạn, đương nhiên đối với lớp sắp tốt nghiệp chúng ta mà nói, căn bản không có liên quan đến nghỉ dài hạn lần này. Nghỉ hai ngày, ngày thứ ba bắt đầu trở về học phụ đạo.”

“Thầy ơi, sao có thể nhẫn tâm như vậy chứ!” Dưới bục giảng tiếng kêu than dậy khắp trời đất, oán khí tận trời.

Vân Khai bất đắc dĩ cười, liếc mắt nhìn đám học trò phía dưới, đáng thương đích xác đáng thương, mỗi ngày phải ứng phó với đống sách vở càng ngày càng nhiều trên bàn cùng bài tập khó nhằn của giáo viên, đến ngay cả thời gian nghỉ duy nhất cũng bị cướp đoạt… Đáng tiếc bản thân cũng không thể giúp được, không thể bảo bộ giáo dục quốc gia hủy bỏ cuộc thi đại học.

“Không trải qua mưa gió sao có thể gặp cầu vồng, các em đừng quên, cuộc thi đại học chỉ còn một tháng bảy ngày nữa.”

Vân Khai không lương tâm bỏ lại một viên đạn cuối cùng, phất tay một cách tao nhã, nhanh nhẹn rời phòng học.

“Tiểu Lí a, người ở cùng đã đến, cậu ta là thân thích của bạn học của tôi, mới mười bảy tuổi, phiền cậu chiếu cố một chút.”

Còn chưa kịp lên lầu đã bị chủ nhà gọi lại, cẩn thận dặn dò một lần. Vân Khai xách theo đồ ăn vừa mua bị chặn lại ở ngay chân cầu thang.

“Mười bảy? Cha mẹ cậu ta đâu, sao lại cho phép cậu ta ra ngoài ở?”


“Không rõ lắm, nghe nói là vì thi đại học, đứa nhỏ kia muốn thay đổi môi trường sống.” Chủ nhà lắc cái đầu to, tỏ vẻ hắn biết rất ít về chuyện này.

“A, chú yên tâm, tôi sẽ chiếu cố cậu ta.”

Dù sao cũng là giáo viên lớp 12, loại chuyện này Vân Khai cũng từng nghe thấy, giai đoạn trước khi thi đại học cái gì muốn chuyển chỗ ở, muốn làm hộ tịch, muốn ở khách sạn đều có, huống chỉ là việc muốn ra ngoài thuê một căn phòng nho nhỏ để ở.

Nói ngắn gọn, lại là một thí sinh đáng thương thi đại học, hàng năm thiên quân vạn mã chen chúc nhau trên cái cầu độc mộc này, thủ đoạn mánh khóe chồng chất, kẻ khác xem thế là đủ rồi.

Vừa vào cửa, liền thấy thân ảnh cao lớn của một người đang sửa soạn lại đồ dùng, ít nhất cũng phải trên dưới 1m90. Tiểu hài tử ngày nay, cũng không biết ăn thức ăn của nhãn hiệu nào, một đứa hai đứa lớn lên giống y như cái cột treo quốc kỳ mỗi sáng thứ hai, Vân Khai nhiều lần nhìn thân cao 1m68 của mình, cực không cam lòng.

“Xin chào, tôi là Lí Vân Khai người ở cùng cậu, có gì cần giúp đỡ không?” Vân Khai bày ra nụ cười lừa gạt cừu non chuyên nghiệp, thân thiết nhiệt tâm hỏi.

“A, cảm ơn, nhưng mà tôi dọn sắp xong rồi.”

Từ lúc thân ảnh cao lớn chậm rãi xoay lại, ý cười trên mặt Vân Khai trong phút chốc bay tới chín tầng mây, cả người giống như đang ở trong hầm băng, cằm đáp lại định luật vạn vật hấp dẫn rơi thẳng xuống mặt đất.

“… Cậu… Cậu… Cậu…”

Anh run lên nửa ngày, vẫn không nói được một câu đầy đủ, sắc mặt tựa như đèn neon hồng trắng vàng xanh thay đổi liên tục.

Người đàn ông trước mặt rõ ràng chính là người cùng anh mây mưa đêm đó.

Đối phương sửng sốt một chút, lập tức nhoẻn miệng cười lộ ra hàm răng trắng bóng, đĩnh đạc nói thế giới này thật nhỏ.

Thế giới thật sự quá nhỏ, hiện tại Vân Khai sâu sắc cảm nhận được cái gì là tự làm bậy không thể sống, cái gì là lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt.

Từ từ, chủ nhà không phải nói đưa đến một đứa nhỏ mười bảy tuổi sao? Vậy đứa nhỏ kia đâu?


Vân Khai chuyển động cái cổ cứng ngắc, nhìn khắp mọi nơi, thực rõ ràng cả gian phòng chỉ có hai sinh vật biết hô hấp.

“… Người mới dọn đến đâu?”

Anh cầu nguyện dự cảm trong lòng đừng trở thành sự thật.

“Chính là tôi a, bảo tôi Đại Hữu đi.”

“Mười bảy!! Bộ dáng cậu nào giống mười bảy tuổi!”

Ầm một tiếng, thế giới của Vân Khai hoàn toàn sụp đổ, người trước mặt thấy thế nào cũng không hề giống với những thiếu niên hoa quý mình hay tiếp xúc khi đứng trong lớp học, người trước khờ dại hoạt bát, cá tính đường hoàng không hề mất thuần khiết. Người sau thành thục lão luyện, trong lõi đời còn mang theo điểm giả dối. Nói hai người là cùng tuổi thì thật sự trăm triệu không thể tin tưởng.

“Tôi đây giống bao nhiểu tuổi?” Đại Hữu rất có hứng thú hỏi.

“Hai mươi bảy, tuyệt đối không thể mười bảy!!”

Vân Khai thét chói tai, thủ vững quan điểm của mình. Một vật thể không xác định bay tới trước mặt, thành công ngăn chặn lời nói kế tiếp của anh. Đây là văn kiện chứng minh thân phận công dân do Bộ Công an của nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa chính thức ban hành — chứng minh thư, phía trên ghi rõ ràng rành mạch: Ngày tháng năm sinh: 25/04/1988.

Hai mắt Vân Khai khẽ đảo, miệng sùi bọt mép, hôn mê…

Mười bảy… Mình cư nhiên dụ dỗ gian dâm thiếu nam vị thành niên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui