Sau khi về nhà, Đại Hữu nhìn không chớp mắt đi thẳng đến giường, coi Vân Khai như hàng hóa mà ném lên trên, tách hai chân của anh ra, lôi quả dưa chuột ra, tận dụng chỗ dịch còn sót lại lúc hoan ái trong rừng cây, bắt đầu hiệp tiếp theo.
Hành vi lăn lộn trên giường rốt cuộc chấm dứt, hai người vẫn duy trì tư thế kết hợp. Tay chân dây dưa cùng một chỗ.
Toàn thân Vân Khai mềm nhũn, ngay cả một đầu ngón tay cũng không nhúc nhích được, ghé vào lòng ngực dày rộng của Đại Hữu, im lặng nghe nhịp tim bình thản của cậu.
Đại Hữu khẽ khàng hôn lên mái tóc của Vân Khai, tay dịu dàng mát xa phần eo bủn rủn của Vân Khai. Nửa người dưới cảm thụ được ấm áp trong cơ thể Vân Khai.
“Cậu còn thích anh ta không?” Vân Khai rầu rĩ hỏi.
“Không, em và anh ta, nên nói từ chỗ nào đây?” Đại Hữu tự hỏi một chút.
“Trong nhà của em có ba người, em là con trai độc nhất. Năm ấy em mười ba tuổi, trong một đêm khuya, em trùng hợp gặp được anh rể họ và chị họ làm tình, nhưng mà thứ hấp dẫn em không phải thân thể nữ tính, mà là tính khí ra vào của đàn ông, từ lúc đó em đã biết mình không giống người thường. Năm mười bốn tuổi em vào gay bar lần đầu tiên, may mắn quen được anh Ngụy, anh ấy giới thiệu Mục Hạo Thiên cho em. Chúng em nhất kiến chung tình, vì anh ta, em cùng người nhà ngả bài, cha em tức giận đến mức đánh gãy chân em, rồi đuổi em ra khỏi nhà. Từ đó về sau thế giới của em chỉ còn có anh ta, học cũng không đi, mỗi ngày ở nhà chờ anh ta trở về. Từng nghĩ đến sẽ cứ như vậy vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, ai ngờ chỉ là hoàng lương nhất mộng.”
Vân Khai nghe rất chăm chú, nắm chặt bàn tay đan vào nhau, cho cậu an ủi, cổ vũ cậu nói tiếp.
“Có một ngày, anh ta nói với em, anh ta muốn kết hôn, cùng kết hôn với một người phụ nữ có trợ giúp cho sự nghiệp của anh ta. Em đương nhiên không thuận theo, hai chúng em bắt đầu cãi nhau, anh ta nói rất nhiều lời nói nặng, em cũng tức đến hồ đồ, uy hiếp anh ta là sẽ chia tay, anh ta cười nhạo em, nói toàn thân em từ trên xuống dưới chỗ hữu dụng nhất chính là khuôn mặt kia, cũng chắc chắn em không dám rời khỏi anh ta, liền ném cho em một số tiền, bảo em cút ngay. Em chết tâm, tựa như người chết sống qua ngày. Anh Ngụy rất áy náy nên giúp em an bài cuộc sống mới, em phẫu thuật lại mặt, nghĩ muốn một lần nữa bắt đầu làm con người mới, sau đó em gặp thiên sứ được Chúa phái tới cứu rỗi em. Tuy rằng vị thiên sứ đó say khướt, nhưng em vẫn yêu.”
Đại Hữu cúi đầu khẽ hôn lên trán Vân Khai.
“Mục Hạo Thiên thích chính là khuôn mặt của em, cũng không yêu con người này của em, hiện tại liều mạng tìm em cũng là vì tự tôn cao quý của anh ta thôi.”
“… Tôi giống như cũng thế, tôi yêu cảm giác làm tình với cậu.” Vân Khai thì thào tự nói.
“Thật sự là thừa nhận rất lớn nha… Em sớm hay muộn cũng phải nhận được lòng của anh, thiên sứ của em.”
“Dù sao có thể thỏa mãn được anh cũng chỉ có con người tuổi trẻ lực tráng như em thôi.”
Đại Hữu tỏ vẻ kiêu ngạo. Vân Khai ước gì có thể tiêu diệt vẻ tươi cười ghê tởm trên khuôn mặt Đại Hữu, bất đắc dĩ thân thể không nghe sai bảo, đành phải trổ tài võ miệng cực nhanh.
“Cậu đồ dâm ma này!”
“Anh a, bình thường là một giáo viên nhân dân mũ áo chỉnh tề, nhưng khi mở hai chân ra liền biến thành dâm phụ, tao đến mức làm cho xương cốt người ta đều nhũn. Cái miệng nhỏ nhắn phía dưới kia đút thế nào cũng ăn không no. Người ta nói tuổi gần ba mươi như lang như hổ, chính là như vậy đi.” Đại Hữu khiêu khích vuốt ve tấm lưng trơn nhẵn của Vân Khai, ám chỉ của mình lại cứng.
“Cậu…” Vân Khai vừa thẹn vừa giận, bàn tay với ra sau muốn lôi dương v*t của Đại Hữu ra, Đại Hữu liền túm lấy tay anh, ác ý chuyển động phân thân đang ở trong cơ thể Vân Khai, thành công mang đến từng đợt dục vọng.
“Đừng nghĩ trốn…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...