Tô Thê Thê theo ba tên thái giám đến Thanh Huy Cung mà bọn họ nói, chỗ đó đúng là có một cái hồ.
Chỗ này hình như là cái viện bỏ hoang trong cung, không có ai, cho nên bọn họ mới to gan như vậy.
"Qúa ác độc!" trong lòng Tô Thê Thê hận tam hoàng tử nghiến răng nghiến lợi, đến cả đứa nhỏ bị đần mà hắn cũng không tha.
Thấy ba tên thái giam cao to, Tô Thê Thê cũng thể đánh lại bọn họ, ném thuốc bột cũng cần có thời gian, đối phó một tên được, nhưng còn lại hai tên sẽ bắt được nàng.
Tô Thê Thê đành im lặng đi theo, khi ba tên thái giam cột người vài tảng đá rồi ném xuống hồ đi mất, thì mới vội chạy đến, cởi áo bông ngoài ra, nhảy vào hồ.
Nước mùa đông lạnh thấu xương, khiến Tô Thê Thê xém ngất, thực sự quá lạnh, cả người nhịn không được run rẩy, mạng người quan trọng, nàng bất chấp, dùng sức lặn xuống nước.
Thấy cái bóng đen giãy dụa trong nước, Tô Thê Thê bơi đến, người bị dây cột lại với tảng đá, Tô Thê Thê ném giận, trước cắt sợi dây ra, sau đó kéo người nổi lên mặt nước rồi bơi đến bờ.
Cung Hy Nguyên vốn giả đần, mấy tên thái giam đùa hắn, hắn cũng nhịn, nhưng lại không ngờ bọn họ muốn hắn chết, bịt miệng rồi ném xuống hồ, trói rất chặt, chìm xuống nước cố gắng giãy dụa cũng không được, hắn có chút tuyệt vọng, cảm giác mình sắp chết, không ngờ lại có người xuống nước cứu hắn.
Tô Thê Thê túm Cung Hy Nguyên kéo lên bờ, đã không xong rồi, cả người dính ướt, môi tím tái, trên người lạnh khớp xương cũng đau theo.
"Ngươi, ngươi không sao chứ? có thể đi không?" Tô Thê Thê nhìn Cung Hy Nguyên, run rẩy cầm báo bông khoác lên người hỏi.
"Biểu tẩu?" Cung Hy Nguyên phun ra mấy ngụm nước, thấy rõ người cứu mình kinh ngạc.
"Là ta, không sao là tốt rồi, có thể đi không? đi mau đi, lạnh muốn chết rồi." Tô Thê Thê nhìn Cung Hy Nguyên cũng ướt nhẹp lôi hắn chạy đi.
Cung Hy Nguyên bị Tô Thê Thê kéo, nhìn Tô Thê Thê tóc ướt sũng run rẩy, ánh mắt khó hiểu.
"Ngươi trước ở đây đi, đừng đi đâu cả, ta đi lấy y phục cho ngươi." Tô Thê Thê kéo Cung Hy Nguyên đến một căn phòng sát vườn ngự uyển, vội nói.
"Ta sẽ báo đáp ngươi." Cung Hy Nguyên nói với Tô Thê Thê.
"Được, ta chờ.
Ngươi ở đây đừng đi loạn." Tô Thê Thê miễn cưỡng cười một cái, không để ý, vỗ vai hắn, mặc chỉnh lại tiểu bào và tóc.
Cung Hy Nguyên hiện tại không tiện lộ diện, dù sao hắn coi như là người đã "chết", thấy Tô Thê Thê không có ý xấu, trước còn mạo hiểm cái lạnh cứu hắn, hắn cũng chỉ trốn một chỗ không đi.
Tô Thê Thê ra ngoài, trán đã ra mồ hôi lạnh, trên người càng thêm lạnh, nhưng cũng bất chấp, nàng cần phải đi lấy vài bộ quần áo mới được, nhưng lại không quen đường trong cung, không biết đi đâu trộm, thấy linh đường gần đó, Tô Thê Thê quyết định tìm Lục Chiêu Nghi.
Hiện tại chỉ có thể tin Lục Chiêu Nghi, Cung Hy Nguyên là con trai nàng, bọn họ có thể cũng nhau nghĩ cách.
Trong linh đường còn đang tế tự, Tô Thê Thê lặng lẽ đến gần cửa cung điện, nhìn xuống, tìm thấy vị trí Lục Chiêu Nghi, nàm úp sấp quỳ xuống, chuyển đến chỗ Lục Chiêu Nghi.
"Cô cô, là ta!" Tô Thê Thê đến trước mặt Lục Chiêu Nghi, kéo nàng lại nói.
Lục Chiêu Nghi và hoàng hậu ở trong điện tự nhiên không thể hợp hoan được, hai người cũng đã thương lượng xong mọi chuyện, rồi đi ra, Lục Chiêu Nghi còn phải ở ngoài đóng kích.
"Thê Thê? sao lại là ngươi?" Lục Chiêu Nghi thất kinh hỏi.
Lục Phương Đình nói hưu Tô Thê Thê rồi, tuy không nói nguyên nhân với Lục Chiêu Nghi, có vài việc không cần nói Lục Chiêu Nghi cũng đoán ra được, Lục Phương Đình sẽ không hưu Tô Thê Thê vì nàng là nữ thứ, còn trộm vặt cái gì, Lục Chiêu Nghi vẫn tin vào mắt mình hơn, Tô Thê Thê không có khả năng làm chuyện đó.
"Xảy ra chuyện lớn rồi, cô cô phải theo ra ngoài nói?" Tô Thê Thê nhỏ giọng nói, người xung quanh còn đang ở dây cúi đầu tụng niệm, nhưng không có ai chú ý bên này.
"Được, ngươi theo ta." Lục Chiêu Nghi nhìn xung quanh, rồi mang theo Tô Thê Thê vào chỗ hoàng hậu trong điện.
"..." Tô Thê Thê thấy mà trợn to hai mắt, bên trong là chỗ của hoàng đế, hoàng hậu cũng có a.
"Đừng sợ, bên trong an toàn." Lục Chiêu Nghi nói.
"Chuyện gì? sao ngươi lại ở trong cung? hoàng hậu nương nương là người một nhà, không sao đâu." Lục Chiêu Nghi kéo Tô Thê Thê đến cạnh hoàng hậu rồi hỏi, hoàng hậu đưa mắt nhìn Lục Chiêu Nghi, trong mắt lộ vui mừng, thấy Tô Thê Thê đứng bên cạnh thì nhíu mày.
"Bái kiến hoàng hậu nương nương, ta nói, cô cô, ta bị Sương Lộ quý phi mang vào cung, chuyện này chờ một chút mới nói rõ được, hiện tại có việc quan trọng hơn, vừa rồi ta muốn tìm cô cô, nào ngờ lại thấy....." Tô Thê Thê hành lễ với hoàng hậu, rồi đem mọi chuyện kể lại.
"Lẽ nào có lý đó, Cung Hy Triêu đúng là không có độ lượng gì cả.
hoàng tử thành niên hiện tại chỉ còn mỗi hắn, Nguyên nhi, còn có đại hoàng tử Cung Hy Nhận, hắn còn chưa lớn, lại muốn giết chết Nguyên nhi." hoàng hậu nghe thấy Tô Thê Thê nói nổi giận trước.
Đối với mình đồng lòng cũng Lục Chiêu Nghi lật đổ Cung Hy Triều dĩ nhiên là không do dự.
"Thê Thê, thực sự rất cảm ơn ngươi, không biết Nguyên nhi hiện tại ở chỗ nào?" Lục Chiêu Nghi kiềm lại hoàng hậu kéo Tô Thê Thê hỏi.
Nàng nghĩ đến cũng thấy sợ, mặc dù biết Cung Hy Nguyên có thể gặp chuyện không may, nhưng chỉ cần có cơ hội, ba người kia mà thực hiện được, nàng có lẽ đau lòng đến chết, Cung Hy Nguyên là con ruột của nàng.
"Ta nói hắn chờ trong phòng trống gần điện, hắn rơi xuống nước y phục trên người ướt hết, cần thay quần áo.
Không biết cô cô có người đáng tin không? cần đưa đến chăm sóc Nguyên nhi, bên này ta phải quay về chỗ Sương Lộ quý phi, nếu không nàng sẽ lục soát cả cunug, nếu bát được biểu đệ Nguyên nhi sẽ rất phiền." Tô Thê Thê nói.
"Chuyện này ta biết rồi, ta sẽ cho người đi tìm Nguyên nhi.
Lần nay đa tạ Thê Thê rồi, ngươi cùng cần thay y phục, nhiễm phong hàn sẽ không tốt, ta cho người dẫn ngươi đi thay quần áo trước," Lục Chiêu Nghi nói.
"Cô cô, còn có một việc rất quan trọng, Sương Lộ quý phi, thật ra không phải tên Vương Sương Lộ, mà là công chúa Triệu quốc, Triệu Kinh Hồng, là nàng giúp tam hoàng tử....." Lục Chiêu Nghi muốn tìm người mang Tô Thê Thê đi thay quần áo, Tô Thê Thê lại mang chuyện Vương Sương Lộ nói cho Lục Chiêu Nghi biết.
"Hồ mị tử kia không ngờ lại là công chúa Triệu quóc, lão già này trời sinh tính đa nghi, không ngờ lại chết vì tin hồ mị tử, còn là công chúa địch quốc." hoàng hậu nghe thấy Tô Thê Thê nói, liền châm chọc nhìn quan tài của tiên hoàng.
"Thê Thê, cám ơn ngươi nói những chuyện này cho ta biết, ngươi nhất định phải cẩn thận." Lục Chiêu Nghi nhíu mày căn dặn Tô Thê Thê nói.
Triệu Kinh Hòng đáng nghi, Lục Chiêu Nghi biết một ít qua lời Lục Phương Đình nói, nhưng không biết là ẩn sâu như vậy.
"Ừ, ta biết rồi, cô cô, ta còn có một vấn đề hỏi ngươi, ngươi biết Phương Đình đi đâu không? ta đến thiên lao tìm nàng, người ở đó không phải nàng...." Tô Thê Thê cuối cùng nhìn Lục Chiêu Nghi hỏi.
"Nàng đi tìm viện binh rồi, ngươi không cần lo lắng." Lục Chiêu Nghi nói với Tô Thê Thê.
"Đạ ta cô cô đã báo cho ta biết!" Tô Thê Thê nghe Lục Chiêu Nghi nói thì kích động, lo lắng trước giờ cũng buông xuống.
Tô Thê Thê vội vàng rời đi, Lục Chiêu Nghi cũng an bài cung nữ dẫn nàng đi thay đồ khô, nàng vội chạy đến chỗ giấu cung nữ kia thay đổi lại y phục của mình.
Một đường mạo hiểm, Tô Thê Thê vốn đang bị phong hàn, hiện tại ngâm nước lạnh, lại đi khắp nơi, cả người rất khó chịu, lúc lạnh lúc nóng, về tới điện nàng cả người khó chịu, phân phó cung nữ đi nấu thuốc cho mình, nàng chui vào trong chăn đắp kín run rẩy.
Biết Lục Phương Đình không sao, Tô Thê Thê cũng thoải mái hơn, sắc trời dần tối, Triệu Kinh Hồng vẫn không đến đây, Tô Thê Thê cũng không lo nữa, uống thuốc xong thì quấn chăn.
Bên kia, Triệu Kinh Hồng vẫn còn ở trong tẩm cung của Cung Lạc Vân.
Thì ra, Triệu Kinh Hồng cảm thấy thái độ Cung Lạc Vân đối với nàng có chút thả lỏng, nó như tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, liền muốn có được Cung Lạc Vân.
Sáng sớm, để Cung Hy Triều cùng nàng diễn một vỡ tuồng.
Cung Lạc Vân đi cầu Cung Hy Triều thả Lục Phương Đình, Cung Hy Triều không muốn Cung Lạc Vân lấy Lục Phương Đình nữa, muốn gả Cung Lạc Vân cho một tướng quân, tướng quân kia hơn 40, chính thê chết không lâu, con trai còn lớn hơn cả Cung Lạc Vân, vóc dáng xấu xí, Cung Lạc Vân tự nhiên không muốn.
Cung Hy Triều liền cường ép, với tính cách Cung Lạc Vân, cùng Cung Hy Triều cãi nhau, liền bị Cung Hy Triều sai người mang xuống cấm túc trong tẩm cung.
Bình thường Cung Hy Triều cũng sủng ái nữ nhi của hoàng hậu này, mọi chuyện đều nghe nàng, hiện tại đã như vậy rồi, Cung Lạc Vân vừa đau lòng vừa sợ hãi, sợ bị gả cho nam nhân thô lỗ bằng tuổi cha mình.
Triệu Kinh Hồng nhân cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân, Cung Lạc Vân vừa sợ vừa đau lòng, dĩ nhiên coi Triệu Kinh Hồng như cọng rơm cứu mạng.
Triệu Kinh Hồng càng thêm hăng hái, thu phục người hoàn toàn, ở trên giường âu yếm một ngày, đến tận đêm khuya, Triệu Kinh Hồng mới nhớ đến Tô Thê Thê, thì đã muộn liền ở lại chỗ Cung Lạc Vân.
"Qúy phi nương nương, thái tử điện hạ muốn gặp ngài." Triệu Kinh Hồng bên này đang hôn hít sờ mó Cung Lạc Vân thì có cung nữ vào bẩm báo, khiến Triệu Kinh Hồng có chút bất mãn, nhưng vẫn đứng dậy đi gặp Cung Hy Triều.
"Sương Lộ, mấy ngày rồi, ta rất muốn gặp ngươi, sao ngươi lại để ý Lạc Vân như vậy?" Cung Hy Triều thấy Triệu Kinh Hồng, liền kéo Triệu Hông Kinh vào chỗ vắng ôm ấp thân mật nói.
"Thái tử điện hạ, ngươi còn nhớ ta, hay là muốn thuốc này? nóng lòng như vậy, ta sẽ đưa ngươi vài viên." Triệu Kinh Hồng mỉm cười, lấy ra một bình ngọc nhỏ đưa cho Cung Hy Triều.
Cung Hy Triều bị Lục Phương Đình hạ độc, bất lực hơn một năm, Triệu Kinh Hồng từng học qua danh y, có thuốc đó, nên có thể vào cung làm phi, cũng đều nhờ thuốc đó.
"Sương Lộ, cô nương tốt, ngươi nói ta biết, làm sao có thể trị hết bệnh này?" Cung Hy Triều vội ăn thuốc vào, vẻ mặt vui mừng ôm Triệu Kinh Hồng nói.
"Cái gì cũng có quá trình, thái tử điện hạ không cần vội, ăn vài lần tự nhiên sẽ hồi phục thôi." Triệu Kinh Hồng nói.
"Mong là vậy, tiện nhân Tô Nhược Phượng này, ta đã hưu nàng, cả hầu phủ cũng đừng mong được lợi gì.
Sương Lộ, chúng ta vài ngày không gặp, hay là hôm nay...." ánh mắt Cung Hy Triều lộ ra độc ác nói, vuốt ve Triệu Kinh Hồng nói.
"Qua một ngày nữa là làm lễ lên ngồi rồi, thái tử điện hạ, ngươi cần chuẩn bị sẵn sàng, việc này về sau chúng ta còn nhiều thời gian.
Hôm nay ta có chút mệt." Triệu Kinh Hồng hơi nhíu mày, nói với Cung Hy Triều.
"Sương Lộ, nếu ta đăng cơ, đương nhiên sẽ không bạc đãi ngươi." Cung Hy Triều nói, hắn không dám cứng với Triệu Kinh Hồng, còn có vài phần sợ, vì trước người này trước đó giúp mình có được quân đội, có được nhất mạch của trấn quốc tướng quân, chính là nhờ Triệu Kinh Hồng giúp hắn mượn hơi có được, binh phù cấm vệ hoàng thành không nằm trong tay hắn, là mà trong tay Triệu Kinh Hồng.
Đám huynh đệ kia, không phải Cung Hy Triều muốn giết là giết, mọi thứ đều xuất phát từ âm mưu của Triệu Kinh Hồng, Cung Hy Triều đối với chuyện này cũng không đành lòng, nhưng cũng không ngăn cản, chỉ cần hắn có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế, hắn cũng không cần tính mạng những người kia.
"Ta chờ hoàng đế bệ hạ.
Được rồi, Cung Hy Nguyên xử lý chưa? đừng để lại mầm tai họa đó." Triệu Kinh Hồng nói.
"Mấy tên thái giám ném hắn vào hồ nước ở Thanh Huy Cung rồi, hôm nay muộn một chút hoặc đến ngày mai sẽ có người phát hiện." Cung Hy Triều nói.
"Được, trông kỹ người Lục gia, ta cảm thấy bọn họ không đơn giản như vậy.
Chuyện còn lại, có trấn quốc tướng quân lo rồi nên sẽ không sao đâu." Triệu Kinh Hồng nói thêm.
Hai người nói vài câu, Triệu Kinh Hồng chờ Cung Hi Triều đi rồi, quay người đi tìm Cung Lạc Vân.
"Một mình ngươi đang làm cái gì đó? sao trên người lại lạnh như vậy?" Triệu Kinh Hồng quay về ổ chăn ôm Cung Lạc Vân mới phát hiện nàng lạnh, thở dốc nói.
"Ta, ta đi ngoài rồi...." Cung Lạc Vân vâng dạ mở miệng, thân thể run rẩy, nàng không dám nói với Triệu Kinh Hồng, vừa rồi nàng ra ngoài nghe thấy Cung Hy Triều nói chuyện với.
"Chỗ này còn có lạnh, ta giúp ngươi làm ấm, ôm chặt ta." Triệu Kinh Hồng vuốt ve Cung Lạc Vân nói.
Hai mắt Cung Lạc Vân rũ xuống, không nói gì, chỉ run rẩy, Triệu Kinh Hồng nghĩ nàng chưa trải sự đời còn kích động, liền hứng thú.
Ngày thứ hai, Triệu Kinh Hồng đi tìm Tô Thê Thê, Tô Thê Thê còn nằm trên giường, cả người nóng hổi, mơ màng, Triệu Kinh Hồng bắt mạch cho Tô Thê Thê xong thì kê đơn, cho người đi nấu thuốc cho Tô Thê Thê.
Thất tiểu thư khi ở hầu phủ, thân thể cũng rất yếu, Triệu Kinh Hồng cũng không hoài nghi gì, chỉ thấy đaulòng, nàng trông một hồi, còn nhiều việc bận nên không lo Tô Thê Thê nữa.
Qua hôm sau là lễ đăng cơ của Cung Hy Triều rồi, trong cung mọi người đều bận rộn, cũng trong lúc này vào nửa đêm, cả thành rối loạn, cả hoàng thành bị hơn vạn đại quân bao vây.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cây hồng: Ta rốt cuộc là có phải hay không nhân vật chính! Xem ta 40m đại đao!
Tác giả quân: Dưới đao lưu người, chương kế tiếp liền tới ≥﹏≤.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...