Chương 11: Uống trước rồi nói
"Có chút đắng, mùi vị là lạ...!oái, để tở lòng thành, ta liền uống trước rồi nói..." Tô Thê Thê uống xong rượu trong chung liếm môi một cái, thấy Lục Phương Đình nhìn nàng chằm chằm, đến cả động tác thở hổn hển trước ngực cũng dừng lại, bộ dạng ngây người như vậy, rất dễ nhìn, cộng thêm bộ dạng ốm yếu, có một kiểu mỹ nhu nhược, Tô Thê Thê ầm thầm thất tiếc, cảm giác mình không cẩn thận nói ra lời trong lòng chắc là khiến người ta bối rối, vội vàng giải thích một câu.
Kiếp trước Tô Thê Thê thực sự thích uống rượu, bình thường không có việc gì cũng uống chút rượu đỏ cho mỹ dung, loại thích nhất chính là BAILEYS.
Ở Tô gia cũng không có cơ hội được uống, lúc này ngửi thấy mùi rượu ngón trỏ khẽ nhích, có chút thèm, đem rượu trong chung uống sạch.
Đây cũng vì Tô Thê Thê tin "người sắp chết, kỳ nhân dã thiện (một mình cũng hữu nghị)" (?), không có bí mật gì phải dấu diếm, ngược lại sẽ nhanh vào quan tài.
Nếu đã kết hôn rồi, thì chính là đứng trên một sợi dây, bình thường cùng một chỗ, không cần thiết phải câu nệ, lúc này chỉ còn hai người, cho nên Tô Thê Thê cũng không diễn, quyết định cùng Lục Phương Đình thẳng thắn.
"Ngươi là người bệnh, không cần làm, môi dính một chút là được rồi..." Tô Thê Thê thấy Lục Phương Đình lo lắng, ý nói hắn không cần uống, nhưng lại không cẩn thận đụng phải tay Lục Phương Đình, liền cảm thấy lạnh lẽo.
Lục Phương Đình vừa mới phát bệnh một lần, sắc mặt đã không tốt, tay lại lạnh lẽo, Tô Thê Thê nhìn hắn, chỉ cảm thấy hắn cứ như đang kỳ kinh nguyệt, bụng thiếu máu nên vậy, khụ khụ...!
Ánh mắt Lục Phương Đình tập trung trên mặt Tô Thê Thê, theo như lời Tô Thê Thê khẽ nhấp một chút, Tô Thê Thê liền đem mấy thứ này để lên bàn, đem mũ phượng như lạc đà sắp đè chết mình lấy xuống.
"Haiz...!nặng muốn chết....!rốt cuộc cũng thoải mái...!cảm giác cái đầu muốn bay a..." Tô Thê Thê xoa bóp làn da đến mép váy trước mặt Lục Phương Đình.
"Cây hồng huynh?" Tô Thê Thê mò tới, thấy Lục Phương Đình nhìn nàng, ánh mắt có chút ngây người, liền đưa tay trước mắt quơ quơ.
"Gọi Phương Đình là được..." Lục Phương Đình hơi chớp mắt chậm rãi nói, mang theo khí tức yếu ớt.
"Ta đây cũng không khách khí...!Phương Đình huynh, ngươi cùng ta đã bái đường thành thân, sau này sẽ là người một nhà, ta trước cũng không cần khách khí với ngươi, ở Hầu phủ đẹo mặt nạ, khi chỉ còn ta và người thì ta sẽ lấy xuống...!nếu còn mang, thực sự mệt mỏi...!Phương Đình huynh, ngươi ở trước mặt ta cũng không cần khách khí, muốn khóc cứ khóc, muốn cười cứ cười....!ngươi cảm thấy thế nào?" Tô Thê Thê kéo cái ghế đến trước mặt hắn ngồi xuống vỗ vai hắn như hai huynh đệ tốt.
Nàng biết mình nói có chút 'siêu thoát' bất quá lúc này chỉ mới tiếp xúc, đúng lúc thử xem miễn cho sau này bị quản giáo, nói đến sau này nàng muốn ra ngoài, thê vi phu cương, xuất giá tùng phu luân lý cương thường trung thành, nàng muốn ra ngoài phải để phu quân đồng ý a, cho nên trước phải giữ gìn mối quan hệ rồi hãy nói...
Lục Phương Đình nhìn Tô Thê Thê ánh mắt lộ vẻ khó hiểu, nghi hoặc, hiếu kỳ.
"Chắc ngươi còn chưa hiểu hết, không sao...!sau này chúng ta ở lâu thì sẽ là bằng hữu thôi...!con người ta rất dễ chung sống...!ngươi cảm thấy thế nào? nếu không được, ta cùng ngươi khôi phục lại dáng vẻ trước đó..." Tô Thê Thê nói, kính cẩn hành lễ với Lục Phương Đình.
Nghe người già nói Trấn Nam Vương thế tử có bệnh không tiện nói ra, bất lực, Tô Thê Thê đã cam chịu hắn là vô hại, lại có thể làm nam khuê mật nhân.
Nàng cũng không hoài nghi lời truyền Lục Phương Đình bất lực, nam nhân hay để ý có người nói mình không được, nếu bên ngoài tung tin giả, sao lại không nhanh bãi bỏ tin đồn, còn để truyền lâu như vậy, cũng không thấy Trấn Nam Vương phủ có hành động nào làm sáng tỏ...!
"Có thể..." Lục Phương Đình nhìn Tô Thê Thê nói.
"Người ngươi nhìn cũng không tệ...!dáng vẻ cũng xinh đẹp, làn da cảm giác ta cũng không sánh bằng, thực sự vượt qua tưởng tượng của ta, nam nữ là do dáng vẻ....!đáng tiếc..." Tô Thê Thê nghe Lục Phương Đình nói có thể, trên mặt cũng lộ nụ cười, vốn định nói đáng tiếc là nhất nam, đúng lúc dừng lại sửa lời nói, "đáng tiếc, có bệnh trong người...!nghĩ lại cũng thật đáng thương...!ngươi từ nhỏ thể nhược nhiều bệnh, thật ra là bệnh gì, hiện tại ngươi còn cảm giác khó chịu lắm sao?"
"Mang bệnh trong thai, cũng tốt, quen rồi..." Lục Phương Đình nói.
"Ta cũng không phải đại phu, không giúp được ngươi, nếu cần nhờ ta thì ngươi nhất định phải nói, đừng khách khí....!được rồi, ngươi biết nha hoàn hồi môn cùng Lý ma ma ở đâu không? chờ chút nữa rửa mặt thay y phục, làm sao đây? đồ của ta cũng không biết ở đâu?" Tô Thê Thê có chút mệt, lấy đồ trên đầu còn có trên người, nặng mấy chục cân, nói với thế tử xong, xác định một việc, nàng liền muốn tắm nước ấm, tốt nhất có thể được ăn thêm chút gì đó.
"Bà vú biết, nàng là ma ma quản sự chỗ ta....!ngươi cho người vào hết đi..." Lục Phương Đình nói.
Tô Thê Thê nghe Lục Phương Đình nói như vậy, gật đầu, chỉnh lại tóc, biểu tình đoan chính, hiền thục ưu nhã đi gọi người.
Lục Phương Đình dựa vào đệm nhìn về hướng Tô Thê Thê, tròng mắt mang theo hứng thú.
"Trinh thê huyện chủ an, nô tỳ là quản sự trong nhà này của thế tử tên là Mạc Tuệ Thục....!huyện chủ có thể gọi nô tỳ là ma ma...!nô tỳ đã cho người gọi Lý ma ma qua đây....!huyện chủ đừng vội..." một phụ nữ trung niên dáng vẻ phúc hậu đến thỉnh an Tô Thê Thê nói.
"Được, phiền Mạc ma ma....!Mạc ma ma, cái này mong ngài nhận lấy...." Tô Thê Thê nhìn Mạc ma ma gật đầu, lấy trong tay áo ra một cái hà bao đưa cho Mạc ma ma.
Không biết chỗ này có phong tục gì, thành thân đối phương còn phải phát hồng bao cho hạ nhân, trước đó đã chuẩn bị xong, may mắn nàng hiện tại còn có chút tích góp...Mạc ma ma nói cám ơn, kêu hai nha hoàn qua đây thỉnh an Tô Thê Thê.
"Nô tỳ Lan Tú thỉnh an huyện chủ..." một nữ tử trong đó thân cao chuẩn tướng mạo xinh đẹp hào phóng thỉnh an Tô Thê Thê, chính là nha hoàn trước đó nói với Tô Thê Thê "người bên cạnh thế tử không thể rời đi được."
Tô Thê Thê cười cho Lan Tú một cái hà bao, một nha hoàn khác đến trước mặt Tô Thê Thê chỉ bái một cái nhưng không nói gì.
Tô Thê Thê trước không chú ý, nha hoàn này tiến đến nàng mới chú ý đến nàng.
Nha hoàn này nhìn qua 14 15 tuổi, còn chưa đến tuổi gả đi, tóc búi hai bên, đôi mắt đặc biệt to, cực kỳ hữu thần, lộ ra sự thuần khiết ngây thơ, trên mặt còn mũm mĩm, quai hàm căng thịt trắng trẻo, môi mím nhìn qua 10 phần tính trẻ con.
Nàng hành lễ với Tô Thê Thê, mắt nhìn Lục Phương Đình, mang theo sốt ruột.
"Huyện chủ xin đừng trách tội, đây là nha hoàn thân cận của thế tử tên Thanh Chỉ...!nàng không nói được, vì bị câm, tai cũng không nghe được..." Mạc ma ma kéo nha hoàn kia lại đến xin lỗi Tô Thê Thê.
"Không sao, nàng hình như muốn gặp phu quân, ngươi đi đi..." Tô Thê Thê cẩn thận đưa cho Thanh Chỉ một cái hà bao, sau đó ra dấu báo cho nàng biết, Thanh Chỉ nhìn Tô Thê Thê cảm kích gật đầu, bước chân nhanh đến trước mặt Lục Phương Đình, nắm tay Lục Phương Đình, sờ soạng trán hắn, sau đó lại ra dấu không biết hỏi Lục Phương Đình chuyện gì, Lục Phương Đình đối với Thanh Chỉ rất hiền hậu, như là đang an ủi nàng, vỗ vỗ đầu nàng.
Tô Thê Thê không ngờ có tiểu nha hoàn dáng vẻ nhìn mềm manh khả ái như vậy, lại là một người câm điếc, cũng không nghĩ đến đường đường là Trấn Nam Vương thế tử lại có nha hoàn vừa câm vừa điếc.
Thấy bộ dạng Lục Phương Đình đối với Thanh Chỉ đầy ôn nhu, ấn tượng Tô Thê Thê đối với hắn cũng có thích vài phần, có thể đối đãi với người hầu như vậy, rất hiếm thấy.
Lại không khỏi thấy đáng tiếc thay Lục Phương Đình một hồi, nha hoàn tốt biết bao a...
"Ta đi rửa mặt trước, Thanh Chỉ hầu hạ là được..." Lục Phương Đình được Thanh Chỉ đỡ dậy, nói với Tô Thê Thê.
"Ân, phu quân đi đi..." Tô Thê Thê cho Lục Phương Đình một nụ cười hiền huệ.
"Thế tử quá sủng ái Thanh Chỉ rồi, mỗi lần đều là nàng...!hừ." Lan Tú bất mãn lầm bầm một câu.
"Lan Tú, đừng nói bậy." Mạc ma ma nghe Lan Tú nói nhìn về phía Tô Thê Thê nói, "huyện chủ, thế tử bình thường quen Thanh Chỉ hầu hạ, những người khác đều không hợp tâm ý hắn..."
"Ân, ta biết rồi..." Tô Thê Thê gật đầu, không có phản ứng gì.
Tô Thê Thê nghĩ, người ta là thế tử có bạn thân là nha hoàn, cũng bình thường thôi, thân thể không khỏe....!ít nhất....!tâm cũng chưa chết....!
Mạc ma ma không khỏi nhìn Tô Thê Thê thêm một cái, muốn thấy được gì đó, nhưng cái gì cũng nhìn không ra, không khỏi cảm thán, người này giáo dưỡng thật tốt, khoan dung rộng lượng, không chút ghen tỵ nào.
"Lan Tú, ngươi hầu hạ huyện chủ trước, chờ huyện chủ phân phó, ta đi xem Lý ma ma bọn họ..." Mạc ma ma nói.
Tô Thê Thê đối với ai hầu hạ cũng không có ý kiến, Lan Tú giúp nàng tháo trang sức trên đầu xuống, thả tóc xuống, dùng lược chải, da đầu được thả lỏng hoàn toàn, giá y phức tạp cũng được cởi ra.
Trong lúc Tô Thê Thê được Lan Tú hầu hạ liền phát hiện, Lan Tú này dường như chân không ổn, bước đi không được bình thường, có chút khập khễnh.
Điều này càng khiến Tô Thê Thê có chút ngạc nhiên, Trấn Nam Vương phủ này thật sự chẳng lẽ nghèo đến như vậy sao?
Lần trước Trấn Nam vương phi mang đến chính là nha hoàn kia, màu da ảm đạm, trên mặt còn có tàn nhang, đem bộ dạng so với Tô Thê Thê kiếp trước, còn có vẻ mốt, đúng là hình thái siêu mẫu quốc tế a, bất quá ở Đại Sở, thì không giống gì.
Người Đại Sở, mặc dù giá trị dung nhan quyết định tất cả, thẩm mỹ so với kiếp trước Tô Thê Thê ở cũng không khác là bao, muốn nha hoàn nào đó, chọn một người tướng mạo đoan chính, cũng không cần mốt như vậy, người càng có quyền thế, càng muốn thể hiện, muốn nha hoàn "siêu mẫu quốc tế" còn phải có cá tính.
Tô Thê Thê hỏi Lan Tú chuyện Trấn Nam Vương thế tử một chút, Lý ma ma bọn họ đã đến rồi, giúp đỡ Tô Thê thu dọn, đi đến một phòng khác rửa mặt.
Bên kia, Lục Phương Đình được Thanh Chỉ dìu vào, vốn thân thể hầu như đều dựa vào người
Thanh Chỉ, thần sắc gượng mặt đang có bệnh cũng trở nên sinh động hơn, có vẻ tinh thần tăng nhiều hơn, khiến cho ngũ quan tinh xảo càng thêm đẹp hơn.
"Có mệt không?..." Lục Phương Đình đi một khoảng nhìn về phía Thanh Chỉ ra dấu với nàng.
"Ta không phiền, ta giúp ngươi..." Thanh Chỉ dùng động tác tay trả lời lại, đối với chuyện này không có gì là ngoài ý muốn.
"Không sao, ta tự mình đến, ngươi giúp ta lấy ít đồ, không phải độc phát, mà là bằng hữu cũ đáng ghét đến..." Lục Phương Đình hơi nhíu mày, ra dấu nói.
Thanh Chỉ nhìn Lục Phương Đình chân mày hơi nhíu lại, so với Lục Phương Đình còn gấp hơn, nước mắt lóng lánh.
"Nha đầu ngốc, đi thôi, thuận tiện mang chút thức ăn lên đây, cả ngày cũng không ăn gì rồi, đói..." Lục Phương Đình dùng ngôn ngữ của người câm điếc nói.
Thanh Chỉ gật đầu, chân ngắn nhỏ bế từ phòng rửa mặt một mình ra ngoài.
Lục Phương Đình chờ Thanh Chỉ đi, ngón trở sờ cằm một cái, mắt phượng hẹp dài lộ ra sự suy tư.Chỉ là khoảnh khắc, đôi mắt lại hồi phục sự lạnh lùng trong trẻo, đi đến mộc dũng có nước đang bốc hơi cởi y phục ra, cởi áo bào rộng thùng thình xuống, lộ ra thân hình thon dài, vùng ngực có chút nhô lên.
Lục Phương Đình tiếp tục cởi đồ, cho đến khi rút sạch trung y, lộ ra vùng eo thon trên ngược quấn vải trắng, vải trắng được Lục Phương Đình từng vòng tháo xuống, vốn là hơi nhô lên như nam nhân thịt ngực như bị đè ép lại bung ra, khi lớp vải cuối cùng tháo xuống, liền lộ ra một cặp ngực của nữ nhân...!
Nếu Tô Thê Thê đứng đây nhìn thấy, nhất định sẽ ngây dại, đường đường Trấn Nam Vương thế tử, không ngờ lại là nữ tử, hơn nữa nhìn bộ ngực cũng biết là cup C a!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Lục Phương Đình: Cup C, có phải nhỏ quá không?
Tác giả mẹ ruột: chê nhỏ vậy để lão bà ngươi ngực bự hơn đi...!
Tô Thê Thê: mẹ, ta muốn xem thân thể cây hồng (☆_☆)...
Tác giả mẹ ruột: hư không tịch mịch lạnh lẽo, nhu cầu cấp bách hoa hoa muốn ấm áp, ngươi tiêu chút bạc, cho các thiên sứ nhỏ đến mang ấm áp, rải hoa cho ta, ta sẽ....!
Tô Thê Thê: được rồi, ra đại chiêu, các bạn bình luận nhắn lại rải hoa đều có tiền lì xì, còn không mau dùng ngón tay động thủ, vì thân thể cây hồng, cố gắng lên a!!!
Tác giả mẹ ruột: còn có, chuyên mục theo dõi, nữ cũng phải thành khẩn (☆_☆)
Tác giả quân đột nhiên chết, sắp 5 giờ rồi còn chưa ngủ, lệ nhãn.
* Đề cừ tiểu điềm văn tác giả mẹ ruột vừa xong [Mạn Thảo Phương Linh GL (trọng sinh)] [ 蔓草芳苓GL(重生)
Tên đặt lại bộ này là [Trọng sinh hậu ám luyến đối tượng bả ngã đương muội muội thũng ma phá] [di nguyện thành chân]
Lục Phương Linh cùng Tô Mạn Hòa trọng sinh trở về 10 năm trước, Tô Mạn Hòa vẫn là Tô Mạn Hòa, Lục Phương Linh lại trở thành tiểu khả ái lớn lên làm chướng ngại.
Lục Phương Linh nỗ lực cao lên nghiêm túc cường điệu: Ta là cường công ≥﹏≤
Tô Mạn Hòa ung dung lở lửng ôm lấy Lục Phương Linh sủng nịch nói: hảo hảo hảo, ngươi là ngươi là.....!người đáng yêu nhất...!
Lục Phương Linh: thả ta xuống >o<
Cao lãnh cấm dục tiểu tỷ tỷ x nhuyễn manh bạch điềm tiểu ô nữ..