-Editor: Tiểu Ma Bạc Hà-
Họa Nhi vất vả lắm mới thúc giục được hai lão nhân kia nấu cho công tử nhà
hắn chén thuốc để bưng lên, vừa vào đã thấy công tử nhà hắn ngồi ở đầu
giường ngây ngốc cầm trâm ngọc ngẩn người, hắn không nhịn được chua xót
trong lòng, tuy công tử nhà hắn không nói gì nhưng trái tim của người đã bị Lãnh tiểu thư kia lấy đi mất.
Cây trâm kia là hắn phát hiện
ra trong lúc dọn dẹp đệm giường cho công tử, công tử vừa thấy cây trâm
đã vội vàng cầm lấy, cẩn thận nâng niu trong tay, cuối cùng lại rơi lệ
thì hắn liền biết, đó nhất định là vật của Lãnh tiểu thư.
Chắc là hôm đó lúc mấy gã sai vặt kia đổi giường cho công tử không cẩn thận làm rơi cây trâm này lại. Từ khi công tử giữ lấy cây trâm kia, người luôn
đợi lúc hắn không có ở đây len lén lấy ra ngắm rồi lại nhớ nhung, hắn đã nhìn thấy từ lâu rồi!
Công tử thật đáng thương, yêu phải một nữ tử nhẫn tâm như vậy!
“Khụ khụ.” Họa Nhi đứng ở cửa cố tình ho khan vài tiếng, quả nhiên, bên trong phát ra âm thanh hỗn loạn.
Hắn đợi một lát mới nhấc chân đi vào, thấy hốc mắt công tử sưng tấy lên
nhưng trên mặt lại không có nước mắt trong lòng cũng hiểu được phần nào, hắn giả vờ thoải mái nói: “Công tử, người đến uống thuốc đi.”
Mộ Ly Thanh gật đầu nhận lấy chén thuốc, một hơi uống hết số thuốc trong chén.
Từ cái hôm đau lòng quá mức nên ngất đi rồi lại hôn mê hai ngày liền, đại
phu nói trong lòng hắn có tâm sự, một lần bệnh như vậy sẽ kéo theo tất
cả bệnh tật trong người, bệnh tới như núi ầm ầm đổ xuống, hắn nằm trên
giường, bệnh đã mấy ngày.
Mộ Ly Thanh nhìn Họa Nhi bị nhốt ở đây
cùng hắn nhiều ngày nay, hắn rất lo lắng, kéo lấy tay Họa Nhi nói: “Đều
tại ta làm liên lụy đến em, nếu không phải tại ta em cũng không phải ở
chỗ này.”
Họa Nhi vội vàng nói: “Sao công tử lại nói những lời
như vậy? Họa Nhi đi theo công tử từ nhỏ, công tử chính là người thân duy nhất của Họa Nhi, Họa Nhi không đi theo công tử thì người muốn Họa Nhi
phải đi đâu? Hơn nữa, ở đây em không phải làm bất kì cái gì, thoải mái
hơn trước kia rất nhiều!”
Mộ Ly Thanh tự giễu nói: “Em không cần
phải nói mấy lời dễ nghe này để an ủi ta, mặc dù ta nằm trên giường cả
ngày nhưng thức ăn mấy ngày nay khác với trước kia rất nhiều, hơn nữa
ngày hôm sau lại càng trễ hơn hôm trước, em còn phải nấu thuốc cho ta cả ngày, hẳn là em rất tức giận…”
Họa Nhi nghe Mộ Ly Thanh nói như
thế, hắn ấm ức rơi nước mắt, nhưng vẫn gượng cười nói: “Không có đâu,
công tử người đừng suy nghĩ nhiều, hai ngày nay phòng bếp đang dự trữ
thức ăn nên món ăn không bằng trước kia, chờ hai vị thúc thúc kia ra phủ mua thức ăn em nhất định sẽ nói họ mua thêm nhiều món mà người thích.”
Mộ Ly Thanh cười khổ nói: “Em không cần phải gạt ta, từ nhỏ ta đã phải dè
chừng ánh mắt phụ mẫu để lớn lên, tất cả đã rõ ràng như vậy làm sao ta
có thể không biết đây?”
Cuối cùng Họa Nhi cũng không nhịn được
nữa bật khóc lên: “Hai lão nhân kia khinh người quá đáng, thuốc của công tử người đã sắp hết, em nói thế nào bọn họ cũng không chịu ra ngoài mua thêm…”
Mộ Ly Thanh cười khẽ nói: “Hết thuốc thì cứ hết thuốc đi, cơ thể của mình ta là người hiểu rõ nhất, không sao đâu…”
Họa Nhi nhìn công tử nhà hắn, chỉ mới mấy ngày đã ốm đi một vòng, không nhịn được ôm lấy tay công tử khóc lớn.
Có ai tới đây cứu lấy công tử nhà hắn không?
Lại qua hai ngày nữa, thuốc của Mộ Ly Thanh đã bị cắt từ lâu, đến cả nước
ấm để tắm cũng là chủ tớ hai người họ tự ra sân sau nấu, sao Họa Nhi dám để công tử nhà hắn làm việc nặng, nhưng Mộ Ly Thanh lại nói: “Bây giờ
bên cạnh ta chỉ còn có em, ta với em lớn lên cùng nhau, đã bao giờ ta
đối xử với em như một hạ nhân chưa? Bây giờ em ở đây chịu tội cùng ta,
ta tới giúp em nhặt mấy cây củi thì có làm sao đâu?”
Họa Nhi
nghẹn ngào không nói nên lời, hắn đành phải để công tử nhặt củi cùng
mình, hắn giành lấy bó củi nặng hơn, để bó củi nhỏ nhỏ cho Mộ Ly Thanh.
Hai người đang bận rộn thì nghe thấy giọng nói đáng khinh của hai nữ nhân:
“Đại tỷ mau nhìn kia, bộ dạng tiểu công tử kia thật xinh đẹp nha, đến
hoa khôi ở quê chúng ta cũng không bằng đâu!”
“Ha ha, cũng phải, nhìn dáng người kia đi, chậc chậc chậc…”
Mộ Ly Thanh và Họa Nhi đều giật mình hoảng sợ, hai người quay đầu lại, là
hai tên thị vệ bọn họ vẫn chưa gặp lần nào đang dùng vẻ mặt bỉ ổi nhìn
Mộ Ly Thanh.
Mộ Ly Thanh hoảng sợ, củi đốt trong tay hắn rơi hết
xuống đất, hai tên thị vệ vội vàng hô: “A, tiểu mỹ nhân, sao chàng lại
phải làm những việc nặng nhọc này vậy, có cần tỷ tỷ đến giúp hay không!”
Mộ Ly Thanh tức đến phát run, từ trước đến giờ hắn chưa từng gặp một nữ
nhân nào lưu manh không biết xấu hổ như vậy, ánh mắt các nàng nhìn hắn
làm hắn cực kì không thoải mái.
Họa Nhi ném đống củi trong tay
ra, kéo Mộ Ly Thanh vào giấu sau cây cột xong mới nhìn hai tên thị vệ
kia mắng: “Mấy con chó các ngươi mau biến đi, không biết nhìn lại coi
thân phận của mình là gì mà lại dám nói chuyện với công tử nhà ta như
vậy!”
Một thị vệ trông lớn hơn bước tới cười nhạo nói: “Ngươi
cũng đừng quên mình chỉ là một chân sai vặt, đã bị nhốt ở đây mà còn giả vờ làm công tử cái gì chứ, vẫn còn đang ảo tưởng mình là nam nhân được
đại tiểu thư cưới hỏi đàng hoàng về sao? Đại tiểu thư đã chẳng thèm tới
đây nữa rồi! Hai mỹ nhân như hoa như ngọc các người còn trẻ như vậy đã
phải thủ tiết ở đây, hay là nhanh nhanh tới đây để mấy tỷ tỷ yêu thương
đi!”
Họa Nhi tức không nói nên lời, trước khi đi lại mắng hai nữ
nhân kia: “Hai con cóc ghẻ nhà ngươi, biến được đi đâu thì mau biến ngay đi!”
Nói xong liền vội vàng chạy ra sau cây cột tìm công tử nhà hắn, Mộ Ly Thanh đã sớm khóc sướt mướt ở đó.
Họa Nhi thấy vậy lại đau lòng ôm Mộ Ly Thanh khóc một trận, quay lại vẫn
thấy hai tên thị vệ mặt dày kia đứng đó không chịu đi, hắn đành phải nói với Mộ Ly Thanh: “Công tử, chúng ta chờ hai người bọn họ đi rồi quay
lại nhặt củi sau, bây giờ chúng ta tới phòng bếp ăn cơm trước đi.”
Mộ Ly Thanh lau khô nước mắt gật đầu, dắt tay Họa Nhi hai người cùng đi tới phòng bếp.
Vừa bước vào cửa đã thấy hai lão nhân ngồi trên ghế hút thuốc, lại nhìn qua bàn bếp, đến lửa cũng không nhóm lên.
Họa Nhi cố nén mấy lời mắng chửi trong lòng lại, không dám bộc phát mà chỉ
tươi cười nói với hai người kia: “Hôm nay đã đến trưa rồi, sao hai vị
đại thúc vẫn chưa nhóm lửa nấu cơm vậy?”
Hai lão nhân liếc mắt
nhìn Họa Nhi và Mộ Ly Thanh rồi lơ đãng nói: “Không thấy bọn ta đang bận sao? Muốn ăn cái gì thì tự đi mà nấu!”
Họa Nhi siết chặt tay,
hắn kéo Mộ Ly Thanh qua ngồi một bên rồi mới giả vờ tò mò hỏi: “Hai vị
đại thúc này, hình như thị vệ ở hậu viện vừa mới đổi thành người khác
sao?”
Đại thúc mặc bố y (quần áo may bằng vải bố) nói: “Hôm qua
vừa thay người! Sau này hai người các nàng sẽ trông coi hậu viên này!”
Nói xong còn dùng ánh mắt chẳng mấy tốt lành nhìn Mộ Ly Thanh rồi lại
nhìn [bạn] của ông ta bật cười.
Mộ Ly Thanh nhìn bọn họ tươi cười, hắn có cảm giác không thoải mái, hình như trận cười của bọn họ có ẩn ý gì đó.
Họa Nhi cũng cảm thấy khó chịu, hắn chạy tới bên Mộ Ly Thanh nói: “Công tử, người về phòng trước đi, em làm đồ ăn cho người rồi mang về sau.”
Mộ Ly Thanh cắn chặt răng nói: “Để ta giúp em.”
Họa Nhi thấy ánh mắt nghiêm túc của công tử nhà hắn nên không khuyên nữa,
hắn mang theo Mộ Ly Thanh đến kho chứa thức ăn, vừa vào đã thấy bên
trong chỉ còn có cái khay đựng mấy bó rau và mấy miếng thịt bốc mùi hôi
thối.
Họa Nhi kéo tay Mộ Ly Thanh thức giận đến run rẩy cả người, Mộ Ly Thanh thấy vậy ánh mắt cũng trở nên ảm đạm, hoàn cảnh bây giờ của hắn ở phủ đệ này người nào cũng thấy rất rõ, bây giờ Lãnh tiểu thư
không đến, sau này càng không thể đến, hắn chỉ có thể sống cô đơn ở đây
suốt quãng đời còn lại, thị vệ, đầu bếp, trong lòng người nào lại không
tự hiểu? Qua một thời gian nữa, sẽ còn ai quan tâm tới của hắn đây?
“Công tử, bọn họ khinh người quá đáng!” Họa Nhi đá lăn cái khay thức ăn oán
hận nói: “Hôm qua lúc em đến xem, rõ ràng nơi này vẫn còn rất nhiều thức ăn mới, sao đến hôm nay lại chẳng còn gì cả!”
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên một tràng cười to, hai đầu bếp kia không ngừng đùa giỡn bên ngoài.
Họa Nhi không thèm quan tâm việc phải cảm tình với hai người họ nữa, ba
bước biến thành hai bước xông ra ngoài, chỉ vào hai lão nhân kia mắng:
“Buồn cười! Ai cho các người lá gan lớn như vậy, đám bắt nạt công tử nhà ta!”
Hai đầu bếp cười to nói: “Đã phải sống ở đây nhiều ngày vậy rồi mà vẫn còn tưởng mình là công tử nhà giàu sao? Hai người các người ở đây ăn, mặc, ở đầu phải dựa vào huynh đệ bọn ta chuẩn bị, sao nào? Muốn làm mất mặt huynh đệ bọn ta hả?”
Họa Nhi tức giận nói không nên
lời, thấy Mộ Ly Thanh hoảng hốt đi ra bèn chạy tới đỡ hắn nói: “Công tử, Họa Nhi không tin hai lão thất phu này có thể làm gì hai người chúng
ta! Công tử, chúng ta đi!”
Hai lão nhân gia nghe Họa Nhi nói như vậy lại càng cười đến ngã ngửa như thể vừa nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời.
Họa Nhi lôi kéo Mộ Ly Thanh đi thẳng ra cửa lớn, Mộ Ly Thanh thấy cánh cửa
mình đã từng bước qua với thân phận chính phu bây giờ đang khóa kín, hắn cảm thấy mọi thứ trước mắt bắt đầu mờ đi.
Họa Nhi kéo Mộ Ly
Thanh ra cửa lớn đập thật mạnh la lên: “Có người không, ở ngoài có người không vậy, mau tới cứu chúng tôi với!”
Họa Nhi thấy vẻ mặt bi
thương của Mộ Ly Thanh, hắn gạt đi nước mắt trên mặt nói: “Công tử, Họa
Nhi không tin Lãnh gia có thể dùng một tay che trời, công tử người gả
qua đây nhiều ngày như vậy mà một lá thư gửi về cũng không có, em không
tin phu nhân lão gia ở nhà không lo lắng! Nhất định bọn họ sẽ nghĩ cách
tìm chúng ta!”
Mộ Ly Thanh cười ảm đạm: “Họa Nhi, em đừng tự lừa
mình dối người nữa, Lãnh gia đã nói sẽ giam ta ở đây cả đời thì chắc
chắn người ngoài sẽ không tìm được chúng ta dễ dàng như vậy đâu, em cứ
gõ cửa không ngừng như vậy có ý nghĩa gì chứ?”
“Nói không chừng
bên ngoài có thuộc hạ của Lãnh tiểu thư phái đến đây, chúng ta nhất định phải nói các nàng biết hai lão bất tử kia đối xử với chúng ta thế nào!”
Họa Nhi vẫn không chịu bỏ cuộc tiếp tục gõ cửa, mặt Mộ Ly Thanh vẫn không
thay đổi xoay người lại nói: “Em xem nơi này một đường đi thẳng tới, cả
phủ đệ trừ hậu viện ra không tìm được một cái cửa nhỏ nào, đến bức tường cũng xây cao như thế, nàng đã quyết tâm không muốn cho chúng ta ra
ngoài rồi.”
Họa Nhi cũng hết cách, nói: “Vậy hai người chúng ta cứ chờ chết đói ở đây như vậy sao?”
Mộ Ly Thanh nói: “Em theo ta về phòng trước đi, chúng ta cần phải bàn bạc một chút.”
Mộ Ly Thanh vừa về đến phòng đã mở hết những ngăn kéo và rương đồ trong
phòng, Họa Nhi hỏi: “Công tử, người đang muốn tìm cái gì vậy?”
Lúc này, Mộ Ly Thanh tìm được một viên dạ minh châu trong tủ quần áo, Họa
Nhi sửng sốt hô: “Đây không phải là hỉ châu được đính trên hỉ quan (nón
hỉ) của người sao?”
Mộ Ly Thanh nói: “Em mang hạt châu này đưa
cho hai đầu bếp kia đi, nói với bọn họ nếu sau này bọn họ lo đủ ba bữa
cơm canh cho chúng ta, ta sẽ không bạc đãi họ.”
“Công tử…” Họa Nhi nhận lấy dạ minh châu nức nở nói: “Đây là đồ cưới của người mà!”
Mộ Ly Thanh cười lạnh nói: “Ta chưa từng xuất giá, làm gì có đồ cưới?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...