Khi Sa đến bệnh viện, bác sĩ Vĩ đã chờ sẵn.
Bác sĩ Vĩ nhìn thấy Sa dẫn theo vị khách không mong đợi là Tùng Quân bèn sa sầm nét mặt lại.
Tùng Quân cũng không khác gì bác sĩ Vĩ, đối diện với tên bốn mắt khó ưa, mắt chuyển sang hình viên đạn, chỉ hận không phải là đạn thật, bắn mù đôi mắt lúc nào cũng nhìn Sa đầy vẻ thèm thuồng kia.
Sa đến bên giường bệnh, thấy Alberto vẫn còn bất tỉnh, trên đầu quấn băng trắng, liền hỏi bác sĩ Vĩ:
“Ông ấy sao rồi?”
Bác sĩ Vĩ nói:
“Hôm trước ông ấy bị tai nạn nên được đưa vào đây.
Sáng nay tỉnh lại liền nhờ tôi đi tìm cậu.
Vừa mới tiêm thuốc xong và ngủ rồi.”
“Ông ấy nhớ ra mọi chuyện rồi sao?”
“Có lẽ vậy…”
Tim cậu đánh thịch một cái.
Ông ấy nhớ ra mọi chuyện, đồng nghĩa với việc vướng mắc mấy năm trước sắp được giải đáp?
Sa nhìn bác sĩ Vĩ, nói:
“Cảm ơn anh.
Anh… công tác ở bệnh viện này à?”
Bác sĩ Vĩ gật đầu:
“Phải, tôi đã làm ở đây được hai năm rồi.
Tình cờ là bác sĩ chữa trị cho Alberto.
Ban đầu cũng tính liên lạc với cậu, nhưng chuyện lần trước xảy ra, tôi không biết là cậu có muốn gặp ông ấy không nên chần chừ mãi.
Ai ngờ chính ông ấy chủ động nhờ tôi tìm cậu.
Vậy, cậu cứ ở đây, tôi có việc phải đi.
Có gì cần thì gọi tôi.”
Nói rồi hắn bước ra khỏi phòng bệnh, không quên liếc nhìn Tùng Quân một cái.
Trong phòng bệnh chỉ còn ba người, Tùng Quân, Sa và Alberto đang bất tỉnh, thấy vẻ mặt bất an của cậu, hắn tiến đến an ủi:
“Ông ấy đã qua cơn nguy hiểm, không sao đâu.” – Rồi ngạc nhiên nhận ra người đàn ông nằm trên giường có chút quen mắt, chẳng phải là người mấy ngày trước hỏi đường hắn hay sao?
Sa gật đầu, mắt vẫn không rời khỏi người đàn ông mà cậu phải gọi là ba kia.
Đang lúc ấy, Alberto bỗng cử động các ngón tay, rồi mở bừng mắt ra.
Vừa nhìn thấy Sa, ánh mắt ông không giấu được nỗi xúc động, khó nhọc cất tiếng gọi:
“Sa…”
Sa nhìn ông đăm đăm, không thể đoán được là ông đã nhớ ra hay chưa, bèn nói:
“Alberto, ông thấy trong người thế nào? Có cần tôi liên lạc với Alexander?”
Nghe nhắc đến Alexander, Alberto đau đớn nhăn mặt, ông lắc đầu, khổ sở nói:
“Không… Đừng gọi ông ấy! Sa… ba đã nhớ ra tất cả rồi.
Nhớ ra mẹ con, nhớ ra bọn ta đã gặp gỡ, yêu nhau như thế nào, bị ngăn cấm ra sao…”
Sa nhìn Alberto, hỏi:
“Nhớ cả việc đã ruồng bỏ mẹ con tôi?”
Alberto lắc đầu, đau đớn nói:
“Ba không bỏ rơi hai người, thật đó, Sa à.
Ngày hôm đó, ba bị người ta đánh thuốc mê.
Tỉnh lại đã quay về Ý.
Rồi tai nạn xảy ra, ba quên đi tất cả, quên đến tận bây giờ...”
Sa bàng hoàng không tin vào tai mình, là ai, là ai đã nhẫn tâm đẩy gia đình cậu vào cảnh chia ly?
“Còn Alexander, chẳng phải ông đã tìm được cho mình tình yêu mới rồi sao?”
Alberto cau đôi mày lại, ánh mắt buồn rười rượi:
“Ba không hiểu vì sao ông ấy lại nói dối… Ba đã tin tưởng, đã yêu thương người đàn ông ấy.
Vậy mà tất cả đều là sự giả tạo…”
Nói rồi ông nhìn Sa, ánh mắt khẩn thiết nói:
“Sa, ba thực sự xin lỗi, đã để mẹ con con phải khổ sở như vậy…”
Sa cúi gằm mặt, nỗi buồn thương dâng trào trong mắt.
Vốn ra cậu phải hận người đàn ông đó, phải mắng ông ta vì đã bỏ rơi mẹ con cậu.
Nhưng nghe ông kể lại sự tình như vậy, thì cậu còn cớ gì mà hận nữa.
“Ba không có lỗi gì cả.
Lỗi ở những người đã ngăn cấm tình yêu của hai người.
Con không có lý do gì để hận ba nữa…”
Một sự vui mừng dâng trong ánh mắt Alberto, hai người ôm lấy nhau, mừng mừng tủi tủi.
Sau khi nói hết những tâm sự trong lòng, Sa và Tùng Quân quay về.
Trên đường về, Sa nói:
“Mấy ngày này có lẽ em sẽ thường xuyên tới bệnh viện chăm sóc ba.”
Tùng Quân đi bên cạnh, gật đầu.
“Có gì cần thì gọi anh.”
“Cảm ơn anh…”
“Sao lại cảm ơn anh?”
“Lúc nãy, khi nghe ông ấy bị tai nạn, đất trời như đổ sụp.
Em không biết phải làm gì, em sợ phải chứng kiến thêm một người thân yêu rời khỏi thế gian này.
Nhưng vì có anh bên cạnh, em cảm giác như mình được cứu rỗi… Đã bao nhiêu lần anh cứu em ra khỏi những cơn bão rồi, anh có biết hay không?”
Tùng Quân nhìn Sa, hắn không biết đã cứu cậu từ bao nhiêu cơn bão, dù ký ức chưa hoàn toàn quay lại, nhưng vẻ mặt cậu lúc này, khiến hắn bỗng có cảm giác muốn chở che.
Hắn nắm lấy đôi bàn tay thon thả của cậu:
“Dù cho em có lạc trong bao nhiêu cơn bão nữa, thì anh sẽ không từ nan, đuổi theo, chở che cho em.
Anh nhất định không đánh mất em nữa…”
—
Những ngày sau đó, Tùng Quân tiếp tục trị liệu tại nhà bác sĩ Văn.
Còn Sa thường xuyên lui tới chăm sóc cho Alberto, ít có thời gian gặp hắn, chỉ hẹn nhau cuối tuần sẽ đến đón Alberto xuất viện.
Hôm nay đã đến ngày hẹn mà vẫn không thấy Tùng Quân liên lạc, cậu cầm lấy điện thoại, gọi cho hắn.
Nhưng cậu không ngờ, trong điện thoại, người kia lại vô cùng lạnh nhạt bảo:
“Sao tôi phải đi cùng cậu?”
Sa như bị dội một gáo nước lạnh, hỏi lại lần nữa để mình không nghe lầm:
“Mấy ngày trước anh đã hứa với em là hôm nay sẽ cùng đi đến bệnh viện mà?”
Tùng Quân hừ một tiếng:
“Hứa? Tôi chưa từng hứa hẹn gì với cậu cả!”
Nói rồi người nọ cúp máy trước sự bàng hoàng của Sa.
Cậu không tin chỉ vài ngày mà hắn lại thay đổi nữa rồi.
Một cảm giác lo lắng, sợ hãi ập tới trong trong lòng, Sa vội vã tìm đến nhà hắn.
Vừa tới nơi, đất trời như đổ sụp trước mặt khi cậu thấy hắn đi ra cùng với cô gái lần trước gặp ở Ý.
Cô gái nhìn thấy cậu, đôi môi tô son đỏ chót thốt lên ngạc nhiên:
“Không ngờ là cậu biết luôn cả chỗ này, lại nhớ chồng sắp cưới của tôi rồi sao?”
Nói rồi, cô ta ôm chặt cánh tay Tùng Quân, ra vẻ nũng nịu.
Sa nghe ba chữ “chồng sắp cưới” giống như tiếng sét đổ sầm bên tai.
Mới mấy ngày trước hắn vừa mới ôm cậu trong vòng tay, âu yếm, yêu thương cậu.
Vì cớ gì hôm nay lại thay đổi? Ánh mắt nhìn cậu lạnh lùng giống hệt như những lần ở Ý.
Tùng Quân cười, trong ý cười hàm chứa sự khinh ghét:
“Cậu lì lợm thật đó! Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu tiếp tục tìm cách để tiếp cận tôi, tôi sẽ kiện cậu vì tội quấy rối!”
Sa nghe hắn nói vậy, toàn thân tê dại, cố giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn run run:
“Anh đang đùa với em phải không? Có phải… có phải ba anh đã uy hiếp, đe doạ anh? Ông ấy đã làm gì anh rồi?”
Một tia lạnh lẽo ánh lên trong mắt Tùng Quân, hắn gằn từng tiếng, mỗi tiếng như mỗi nhát dao đâm thẳng vào trái tim cậu:
“Cậu đừng ở đó ăn nói hàm hồ, đừng có cản trở tôi nữa! Mau tránh ra!”
Đôi tay Sa run rẩy, răng cắn chặt làm đôi môi rướm máu, không kiềm chế được lao về phía họ trong tiếng la thất thanh của cô gái kia.
Cậu đẩy cô ta ra, nắm lấy cổ áo Tùng Quân, nghẹn ngào hét lớn:
“Anh bị làm sao vậy? Mới đây thôi anh đang dần nhớ ra mọi chuyện.
Anh đã hứa là dù cho nhớ hay không, anh sẽ vẫn ở bên cạnh em.
Tại sao bây giờ lại thành ra thế này?”
Cuối cùng, Tùng Quân vô tình nói:
“Tôi chưa từng hứa như vậy.”
Đôi mắt xanh ngơ ngác nhìn người yêu từ quen thuộc bỗng trở nên xa lạ, mặt biển phẳng lặng êm ả bỗng chốc trào dâng sóng lớn, vỡ tan thành những giọt lệ bi ai:
“Anh… là đồ khốn! Đồ tàn nhẫn! Ích kỷ! Anh là ai? Tại sao lại cứ muốn cướp Tùng Quân của tôi? Anh trả anh ấy lại cho tôi! Làm ơn… trả anh ấy lại cho tôi…”
Vừa nói, cậu vừa đấm thình thịch vô ngực hắn.
Tùng Quân mất kiên nhẫn nắm lấy tay cậu, trong mắt loé lên tia hung ác.
Sa nhất thời bị ánh mắt ấy làm cho sợ hãi, vết thương lòng ứa máu, rách toạc.
Hắn dùng sức nắm cổ tay cậu thật chặt, bẻ mạnh rồi đẩy cậu ra khỏi người hắn:
“Tôi không muốn nhớ nữa! Tại sao tôi lại phải nhớ? Cuộc sống hiện tại quá tốt.
Tại sao phải từ bỏ để sống cùng cậu? Cậu hãy nhìn mình đi, sống bằng âm nhạc ư? Đúng là cuộc sống uỷ mị, buồn chán!”
Cảm giác đau đớn truyền từ cổ tay xuyên đến tận tim gan.
Sa ôm lấy bàn tay, dường như đã bị hắn bẻ gãy xương rồi.
Cậu tuyệt vọng nhìn người nọ, đây là lời nói thật lòng sao? Không lẽ những lần điều trị kia liền biến thành công cốc? Nếu đây là lời nói thật lòng, thì cậu đã thực sự hết hy vọng? Tùng Quân của cậu, lần này đã chết thật rồi…
“Cậu hãy từ bỏ đi.
Tháng sau bọn tôi kết hôn rồi.”
Cô gái đi đến trước mặt Sa, cho cậu một đòn kết liễu.
Cậu ngước mặt lên, một tia hy vọng mong manh nhìn Tùng Quân như van nài, mong hắn phủ nhận lời nói kia, chạy lại ôm lấy cậu như hôm nào.
Nhưng chẳng có phép màu nào xảy ra, hắn ném cho cậu cái nhìn khinh miệt, rồi lạnh lùng rời đi.
Cậu thẫn thờ như người mất hồn, ngồi trên mặt đất nhìn bóng lưng hai người xa dần.
Trái tim tê liệt không còn biết đau nữa, cậu bật cười như thằng điên, mặc kệ người qua kẻ lại nhìn mình bằng ánh mắt e ngại.
Sa không biết làm thế nào rời khỏi nhà Tùng Quân.
Chỉ biết khi định thần lại, cậu đã ở bệnh viện rồi.
Nhưng bi kịch dường như vẫn chưa chịu buông tha cho cậu.
Vừa đến nơi, đã nghe ầm ĩ ở bên ngoài lan can phòng bệnh.
Bác sĩ Vĩ nhìn thấy cậu, vội vàng chạy đến, vẻ mặt hết sức nghiêm trọng kéo cậu vào trong:
“Cậu đến rồi sao.
Alberto ông ấy…”
Linh cảm có chuyện chẳng lành, Sa vội hỏi:
“Ông ấy sao?”
Nói rồi cậu nhìn thấy bên ngoài phòng bệnh là Alexander, cùng với Alberto đang ngồi vắt vẻo trên lan can..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...