Thứ nhất, Chương Cừu Kiêm Quỳnh là thượng quan, hơn nữa mơ hồ có tư thế đứng đầu Kiếm Nan đạo. Thứ hai, Tiên Vu gia là quan thương, được coi là đại thương nhân đất Thục, có thể làm thông gia với Chương Cừu gia, có tác dụng rất lớn đến việc buôn bán của Tiên Vu gia.
Nhưng hôm nay thấy Chương Cừu lão thái thái và Chương Cừu Liên Nhi chủ động đi xuống, rõ ràng có ý ưu ái Tiêu Duệ. Tiên Vu Trọng Thông lăn lộn quan trường đã lâu, lòng dạ thâm tram, bất mãn trong long tự nhiên biết cách kiềm chế, không phát tác. Nhưng Tiên Vu Cảnh thằng con bảo bối được nuông chiều từ bé của hắn lại không có tâm địa và sự nhẫn nại như hắn. Cậu ấm trẻ tuổi, cho đến bây giờ mắt đều cao hơn trán, tự xưng là phong lưu, tài giỏi. Bây giờ bị Tiêu Duệ đoạt lấy quang mang, hơn nữa nữ tử mà mình ái mộ như có dấu hiệu tiến vào lòng người này, điều này làm hắn sao còn có thể kiềm chế được chứ?
Nhìn vẻ mặt Chương Cừu lão thái thái, lại thấy vẻ lạnh như băng của Chương Cừu Liên Nhi đã biến mất, không ngừng liếc nhìn Tiêu Duệ, đố kị trong long hắn càng lúc càng dày đặc. Không một ai ngờ được, hắn không ngờ rời khỏi bữa tiệc, chen vào giữa Tiêu Duệ và mẹ con Tôn thị, cúi người thi lễ, xen miệng vào nói:
Lão phu nhân, tại hạ Tiên Vu Cảnh, chúc lão phu nhân phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.
Tiên Vu Cảnh thấp hơn Tiêu Duệ một ít. Hắn vừa đứng vào giữa, Tiêu Duệ nhân cơ hội lui lại phía sau vài bước.
Tôn thị nhìn Tiêu Duệ, trong lòng rất cao hứng, đột nhiên có người ngắt lời mình, trong lòng có vài phần không vui. Tuy nhiên tính tình bà hiền lành, ôn hòa đối xử với người. Thấy là công tử của Tiên Vu Trọng Thông, cũng coi như cho hắn vài phần mặt mũi, mỉm cười:
Thì ra là Tiêu Vu công tử, lão thân ở đây đa tạ.
Tiên Vu Cảnh cười cười, lấy một hộp nhỏ màu đỏ trong ngực ra. Chiếc hộp này được làm từ gỗ đàn, trên hộp được trạm trổ hoa văn tinh xảo, bên trên còn khảm vào những tơ vàng chói mắt. Không nói đến bên trong có vật gì, chỉ riêng cái hộp này đã rất giá trị.
Lão phu nhân, đây là một hộp hương phấn Yên La, Tiên Vu Cảnh đặc ý mua làm lễ mừng lão phu nhân.
Ánh mắt cuồng nhiệt của Tiên Vu Cảnh lướt qua đầu vai Tôn thị, dừng lại trên người Chương Cừu Liên Nhi. Vẻ mặt Chương Cừu Liên Nhi trở nên lạnh lung, khuôn mặt đang vui vẻ, tươi rói trong nháy mắt biến thành sương lạnh đầy trời.
Ồ?
Tôn thị cười cười, nhưng không nhận lấy hộp trong tay Tiên Vu Cảnh, chỉ lạnh nhạt nhìn thoáng qua:
Tiêu Vu công tử, lão thân tuổi đã cao, không cần mấy thứ đồ nữ trang như hương phấn, công tử tốt nhất là mang về đi. Ha ha.
Tặng hương phấn mừng thọ cho lão thái thái, Tiên Vu Cảnh này thể hiện quá rõ ràng “ý không ở trong lời nói” rõ ràng hắn muốn tặng cho Chương Cừu Liên Nhi, tân khách trong đại sảnh đều nở nụ cười. Chương Cừu Kiêm Quỳnh cũng hơi mỉm cười. Nhưng ánh mắt hắn nhìn lướt qua khuôn mặt âm trầm của Tiên Vu Trọng Thông, nên chỉ cười cười không nói gì.
Tiêu Duệ cũng cảm thấy buồn cười, miệng hơi nhếch lên.
Tiên Vu Cảnh đang xấu hổ cầm hộp đứng đó, tiến thoái lưỡng nan, chợt thấy Tiêu Duệ hơi nhếch miệng, không khỏi tức giận, “thù mới hận cũ” đều dấy lên trong lòng. Tiên Vu Cảnh đột nhiên xoay người quát:
Ngươi cười cái gì?
Tiêu Duệ tức giận, nhưng trên mặt vẫn rất bình tĩnh, hắn cười cười:
Tiêu Vu công tử, tại hạ cười lúc nào nhỉ? Mà mặc dù có cười thì sao chứ? Hôm nay là ngày mừng thọ của Chương Cừu lão phu nhân, chẳng lẽ tại hạ không được cười mà phải khóc sao?
Tiên Vu Cảnh bị nghẹn đến độ đỏ mặt tía tai, thẹn quá hóa giận, đột nhiên nghe thấy Tiên Vu Trọng Thông tức giận mắng một câu:
Súc sinh, mau lui xuống, đừng có làm mất mặt trước Chương Cừu đại nhân.
Thấy phụ thân nổi giận, Tiên Vu Cảnh rụt rụt cổ, kiềm chế cơn tức giận và xấu hổ, cúi đầu mà đi, không quay về chỗ ngồi, mà phất tay áo đi thẳng ra khỏi đại sảnh bày yến tiệc.
Tôn thị nhiều lần dặn dò Tiêu Duệ đến Chương Cừu phủ làm khách, sau đó ở lại trong sảnh mời mọi người mấy chén rượu, sau đó mang Chương Cừu Liên Nhi và đám thị nữ lên trên lầu.
Thấy thời cơ đã đến, Tiêu Duệ vội vàng nháy mắt ra hiệu cho Vệ Giáo. Vệ Giáo lặng lẽ ôm một vò rượu đi lên, nhẹ nhàng giao cho Tiêu Duệ. Tiêu Duệ khom người cười nói:
Chương Cừu đại nhân, tại hạ đến hơi gấp gáp, cũng không kịp chuẩn bị hậu lễ. Vò rượu này là tại hạ tự tay nấu ra ở Thục, nhân yến hội này, đặc biệt dâng lên mời Chương Cừu đại nhân và chư vị đại nhân thưởng thức.
Thanh Hương Ngọc Dịch là loại rượu có mùi thơm nhẹ. Mà Ngũ Lương Ngọc Dịch lại là loại rượu có mùi thơm nồng, đương nhiên mỗi loại đều có ưu điểm riêng, đều thuộc loại rượu cực phẩm đương thời. Nhưng nếu dựa theo quan điểm thẩm mỹ của người đời Đường mà nhìn, nếu phải so sánh, Ngũ Lương Ngọc Dịch cao hơn Thanh Hương Ngọc Dịch một bậc. Thứ nhất là mùi hương nồng hơn, dư vị lâu hơn; thứ hai rượu cũng mạnh hơn một chút. Nếu nói Thanh Hương Ngọc Dịch là u lan, như vậy Ngũ Lương Ngọc Dịch chính là hoa mẫu đơn nở rộ. Đối với sĩ tử đời Đường mà nói, Ngũ Lương Ngọc Dịch, bọn họ càng thích thưởng thức hơn.
Trương Húc nâng chén rượu lên miệng, ngửi một hơi thật sâu, trên mặt lộ ra vẻ si mê. Thật lâu sau, hắn mới ngẩn đầu lên cảm thán nói:
Quả nhiên là Tửu Đồ được xưng là truyền nhân của Tửu Thần, thơm mà không đặc, thấm tận phế phủ, vào miệng hương thơm thật nồng, dư vị vẫn vương vấn đâu đây, đúng là đã gọi tỉnh con sâu rượu trong bụng mỗ. Theo mỗ thấy, rượu này còn tốt hơn Thanh Hương Ngọc Dịch, đúng là cực phẩm trong cực phẩm.
Tiêu Duệ cười cười không nói.
Chương Cừu Kiêm Quỳnh vẫn như cũ đưa chén lên miệng, nhắm mắt cẩn thận thưởng thức. Tiêu Vu Trọng Thông ở bên cạnh nghi hoặc bưng chén lên, thử nhấm nháp một chút. Hắn vốn không thích uống rượu, nhưng ngửi thấy mùi hương của rượu này nồng như vậy, lại nghe người ta kinh ngạc tán thán, cũng có chút tò mò.
Ở một bàn khác, Gia Cát Liên tiếc nuối nhìn chén rượu trước mặt mình, lại nghiêng người nhìn đại ca mình. Gia Cát Khổng Phương mặt ngoài tuy rằng đang trấn định, nhưng đã đứng dậy, từ từ đi đến bên cạnh Tiêu Duệ, chắp tay cười nói:
Tại hạ Gia Cát Khổng Phương, kính chào Tiêu công tử.
Tiêu Duệ biết hắn là gia chủ của Gia Cát gia tộc, một trong tứ đại thương nhân thế gia, liền không dám chậm trễ, đứng lên thi lễ. Mình đang định nói gì đó, Tiên Vu Trọng Thông ngồi cùng bàn đã nói:
Tiêu công tử, loại mỹ tửu này không biết có thể nấu ra để cho bách tính Đại Đường cùng thưởng thức không?
Tiêu Duệ cười cười trả lời:
Lời Tiên Vu đại nhân, tại hạ đã sai người mở chi nhánh của tửu phường Tửu Đồ ở Thục Châu, chuyên môn nấu rượu này. Như vậy tháng tới sẽ đưa ra thị trường Ích Châu?
Ồ, thần kỹ nhưỡng rượu của Tiêu công tử làm mọi người bội phục.
Tiên Vu Trọng Thông giống như không hề bị ảnh hưởng bởi chuyện của Tiên Vu Cảnh lúc nãy, mỉm cười đông một câu, tây một câu xách mé Tiêu Duệ. Hắn dù sao cũng đang là quan thương, hơn nữa có căn cơ rất sâu trong quan trường Kiếm Nam đạo, nghe nói còn có một vị quý nhân trong triều làm chỗ dựa. Hắn ngắt ngang lời, Gia Cát Khổng Phương đành phải im lặng ngồi bên.
Thực ra Tiêu Duệ hiểu rõ ý đồ của Tiên Vu Trọng Thông và Gia Cát Khổng Phương. Thấy mình muốn mượn thọ yến của Chương Cừu gia nhằm mục đích tiêu thụ, mục đích đã đạt được. Qua buổi yến tiệc này, Ngũ Lương Ngọc Dịch đã bắt đầu có danh tiếng trong giới thượng lưu Ích Châu. Như vậy thời gian tới đưa ra thị trường Ích Châu sẽ không có vấn đề quá lớn. Cho nên Tiêu Duệ cũng không việc gì phải đấu khẩu với Tiên Vu Trọng Thông, ứng phó vài câu rồi đứng dậy cáo từ Chương Cừu Kiêm Quỳnh, rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...