Đại Đường Tửu Đồ

Dương tam tỷ khanh khách cười nhanh tránh ra, nhưng trong giây lát, ánh mắt lóe ra thần sắc phức tạp, vừa có hâm mộ, lại có vài phần hối tiếc ai oán.

Nàng buồn bã nói

- Muội tử ngoan, mấy năm không gặp, chẳng những trở thành đại cô nương mà còn có lang quân như ý. Đi thôi, đừng đứng ở đây nữa, cùng ta vào nhà nghỉ đi.

Tiêu Duệ ha hả cười, khoát tay áo với phu xe. Phu xe liền cùng với Tú nhi dỡ mấy bao lễ vật từ trên xe ngựa xuống. Vừa có Thanh Hương Ngọc Dịch của tửu phường Tửu Đồ Lạc Dương sản xuất, có cả tơ lụa tốt Giang Nam, còn có cả cực phẩm trà Long Tĩnh của phủ Hàng Châu. Đường xa tới thăm mẹ vợ, sao có thể không mang lễ vật chứ? Tất cả lễ vật này đều là do tỷ tỷ Tiêu Nguyệt một tay xử lý. Cụ thể là cái gì, Tiêu Duệ cũng không để ý.

Thấy muội tử cùng với muội phu tương lai (em rể tương lai) mang theo không ít lễ vật đến, Dương tam tỷ đầu tiên là hai mắt sáng ngời, nhưng nhìn từ xa thấy chỉ là một ít tơ lụa lá trà linh tinh, lại có chút thất vọng, không khỏi âm thầm thở dài một hơi. Giờ phút này, đối với Dương gia, thứ thiếu thốn nhất chính là lương thực để đầy bụng và tiền để chữa bệnh cho Dương mẫu. Mấy thứ tơ lụa rượu ngon lá trà này đó đều là xa xỉ phẩm, mặc dù không có thứ gì có thể sánh bằng, nhưng cũng không thể dùng để thay cơm được.

Nhưng tâm tình của Dương tam tỷ chuyển sang chiều hướng tốt rất nhanh. Chỉ cần nhìn Tiêu Duệ, thậm chí chỉ cần liếc qua hạ nhân của hắn một chút liền phán đoán ra Tiêu Duệ là một công tử nhà giàu. Nhớ tới mẹ phải nằm giương đã lâu mà không có tiền để mời thầy thuốc, nàng lại hưng phấn liếc Tiêu Duệ một cái.

Đoàn người vào sân. Mặc dù sớm có tâm lý chuẩn bị nhưng Tiêu Duệ vẫn giật mình kinh hãi. Cả một tiểu viện, không ngờ trừ một giếng nước, một cây hòe, hai căn phòng lụp xụp, không còn lại gì cả. Khắp sân trống là cỏ dại mọc đầy, trước cửa căn phòng trước mặt là một mảnh vải rèm nhẹ nhàng lay động theo ngọn gió xuân, từ trong phòng truyền ra mùi ẩm mốc khó chịu.

Dương tam tỷ xấu hổ ôm đứa con vào trong lòng, giọng hơi căng thẳng:

- Vào nhà đi, đã khiến muội phu phải chê cười.


Tiêu Duệ mỉm cười, quay lại nhìn. Thấy thiếu nữ si ngốc nhìn vào tấm vải rèm, mắt đục đỏ ngầu, đôi giọt lệ trong suốt sắp sửa rơi xuống, hắn vội vã tiến lên cầm bàn tay nhỏ bé trắng mịn như ngọc của nàng, nhẹ nhàng an ủi bên tai nàng:

- Ngọc Hoàn, hết thảy đều sẽ tốt lên thôi. Hãy tin tưởng ta!

... ....

... ....

Mẹ con gặp lại, ôm nhau khóc rống một trận. Dường như là Dương Ngọc Hoàn tới khiến tinh thần của Dương mẫu phấn chấn hẳn lên, không ngờ có thể dựa vào chăn đệm ngồi dậy. Mái tóc rối bù xõa sau đầu, khuôn mặt tái nhợt vàng như nến, dáng người gầy yếu, bàn tay run rẩy đầy gân xanh cố gắng nắm lấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn của thiếu nữ, mẹ con hai người ôm chặt lấy nhau, không hề có ý định tách nhau ra.

Thiếu nữ nức nở, Dương mẫu cũng khóc lóc sụt sùi.

Kỳ thật Dương mẫu cũng không tính là già, có vẻ mới chỉ hơn bốn mươi tuổi. Nếu ở xã hội hiện đại, đúng là thời điểm chín muồi, quyến rũ của phụ nữ. Đáng tiếc, đây là Đại Đường, cuộc sống của Dương gia lại kham khổ, Dương mẫu không chỉ bệnh nặng trong mình mà còn không đầy đủ dinh dưỡng, màu da và dung mạo đều chưa già đã lão.

Dương tam tỷ ở một bên cũng gạt nước mắt không ngừng. Chờ ba mẹ con bình tĩnh trở lại, thiếu nữ mới sâu kín hỏi:

- Tam tỷ, mẫu thân bị bệnh gì? Có mời thầy thuốc chưa?

Dương tam tỷ sụt sịt mũi, đặt đứa con đã say ngủ bên cạnh Dương mẫu, nhẹ nhàng cười khổ nói:

- Muội tử, mẫu thân bị bệnh đã nhiều năm, cũng uống không ít thuốc. Nhưng…

Dương mẫu mệt mỏi lắc đầu, liếc mắt, ý không muốn cho “con rể tương lai” vừa mới tới nhà là Tiêu Duệ nhìn thấy sự khổ sở, nghèo túng của mình, lén gạt nước mắt.

Tam tỷ vừa nói vừa liếc nhìn Tiêu Duệ. Thiếu nữ thông minh, lại đi lại ở phố phường Lạc Dương đã lâu, lập tức hiểu được ý tứ mà tam tỷ nhà mình ngắt câu nghĩa là gì. Hai mắt nàng lại đỏ bừng, quay đầu nhìn Tiêu Duệ phía sau lưng, trong mắt tràn ngập chua xót, ai oán, cho dù là Tiêu Duệ nhìn thấy cũng không kìm nổi run lên trong lòng.

Tiêu Duệ cười cười:

- Tam tỷ, để Tú Nhi cùng tỷ đi mời thầy thuốc đi.


***************

Tú Nhi đi theo Dương tam tỷ ra cửa, một lát sau liền mời một lão thầy thuốc đầu tóc bạc phơ, trên đường đi còn cùng với phu xe tiện thể mua một ít gạo và đồ dùng hằng ngày, cho cả lên xe ngựa mang về.

Chờ lão Trung y đất Thục châu tên là Trương Bác Cổ này bắt mạch, hỏi han bệnh tình rồi trầm tư xong thì đã hơn nửa ngày, lúc này Tiêu Duệ mới không kìm nổi hỏi:

- Lão tiên sinh, xin hỏi Dương lão phu nhân bị bệnh gì vậy?

- Lão phu nhân thân thể âm hư, ngũ tạng nhu nhược, là do ăn uống không điều độ, tình cảm mất cân đối, phiền muộn quá độ, làm cho thận âm mệt hư, phế vị khô nóng, âm hư cũng khô nóng… Mà bởi vì âm hư là chính, khô nóng khó tiêu, bị bệnh lâu ngày, ảnh hưởng đến dương khí, âm dương cùng hư, âm hư khô nóng, làm máu huyết không thông, trở thành ứ trệ, âm tổn tới dương, dương hư ngưng hàn, lại càng làm cho dương khí trong máu huyết…

Trương lão tiên sinh rung đùi đắc ý đọc một loạt lý luận Trung y, khiến Tiêu Duệ không hiểu chút nào.

Hắn khổ một tiếng nói:

- Lão tiên sinh, mời nói thẳng, lão phu nhân rốt cuộc là bệnh gì?

- Theo lão phu bắt mạch, lão phu nhân chính là bị tiêu khát chứng.

Trương lão tiên sinh nhíu nhíu mày

- Bệnh này chữa trị rất chậm, để lão phu khai phương thuốc, ngươi cứ ấn theo phương đó mà bốc thuốc, dùng đúng ngày giờ là được.


Chờ Trương lão tiên sinh khai phương thuốc xong, Tiêu Duệ bảo Tú Nhi tặng lão một xâu tiền chẩn bệnh, lại tự mình đưa lão ra cửa. Chờ khi trở vào trong nhà, Tiêu Duệ mới hiểu rõ, tiêu khát chứng này của Dương mẫu đại khái chính là bệnh tiểu đường điển hình. Ăn nhiều, đi tiểu nhiều, càng ăn nhiều càng yếu, đây chẳng phải là những biểu hiện điển hình của bệnh tiểu đường thì là gì?

Quay người lại, hắn chợt thấy trên chiếc bàn cạnh giường Dương mẫu có một cái bát đựng một ít đồ ăn có màu vàng, như là củ từ. Trên món ăn này còn trùm một lớp chất dịch mỏng, trông như là mật ong. Mặc dù không hiểu y thuật nhưng Tiêu Duệ cũng biết kiến thức cơ bản là người bị bệnh tiểu đường thì nghiêm cấm ăn đường, giờ thấy Dương mẫu bị bệnh tiểu đường, không ngờ còn lấy đồ ngọt thay cơm ăn, hắn không kìm nổi toát mồ hôi như tắm.

- Á, thứ này… lão phu nhân không thể ăn được.

Tiêu Duệ do dự nửa ngày, cũng không biết nên xưng hô như thế nào với Dương mẫu, cuối cùng đành gọi là lão phu nhân. Nhưng Dương tam tỷ ở một bên lại cười hì hì nói:

- Muội phu à, ngươi và muội tử đã đính hôn, dựa theo phong tục Thục châu, ngươi có thể gọi là nhạc mẫu đại nhân.

Khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ đỏ lên, nhẹ nhàng kéo vạt áo Tiêu Duệ:

- Tiêu lang, chàng nói không cho mẫu than ăn củ từ đó sao?

Tiêu Duệ ngẩn ra, nhưng thật ra hắn không biết nên giải thích như thế nào với thiếu nữ, cuối cùng đành phải hàm hồ ứng phó, rằng lão Trung y nói bệnh này của Dương mẫu nghiêm cấm ăn đồ ngọt, vân vân… Vừa nghe thấy hắn nói, Dương mẫu không kìm nổi thở dài, một giọt nước mắt đục ngầu không kìm nổi chảy xuống.

Làm sao mà bà lại thích thú ăn mấy thứ này? Nhưng bởi vì trong nhà đang khốn cùng không chịu nổi, chẳng thể nào mua được gạo nữa, đành phải để Dương tam tỷ đi tới nông thôn, gặp các nông dân mua loại củ từ rẻ tiền nhất này về luộc ăn thay cơm. Ăn thứ này nhiều tự nhiên rất khó nốt, Dương tam tỷ đành phải cho thêm ít mật vào để Dương mẫu dễ ăn hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui