- Thiếu gia…
Tú Nhi rốt cục chịu không nổi ánh mắt của Thiếu chủ nhân, nhịn xấu hổ nhỏ giọng nói,
- Thiếu gia, nô tì sai rồi…
- ….ngươi sai lầm, sai lầm chỗ nào?
Tiêu Duệ thu hồi ánh mắt, nhìn gốc hòe cổ thụ cách đó không xa.
- Thiếu gia….Năm nô tì 4 tuổi, cha mẹ đã mất, lưu lạc đầu đường xó chợ, là do Tôn lão gia cứu nô tì một mạng…Ngày hôm qua, nô tì trong lúc vô ý nghe thấy thiếu gia cùng Ngụy gia chủ của Sơn Nam….liền….Thiếu gia thứ lỗi cho nô tì, nô tì về sau không dám….nữa..
Tú Nhi quỳ rạp xuống đất, nghẹn ngào cúi đầu.
- Tôn Công Nhượng có ân với ngươi, ngươi nhớ tới tình nghĩa của chủ nhân, có thể lý giải. Chẳng qua, trước kia ngươi mặc dù là người Tôn gia, nhưng hiện tại là thị nữ của Tiêu gia, nếu ngươi không quên chủ cũ, ta nghĩ, ngươi trở về đi, ngày mai ta sẽ nói với Công Nhượng huynh
Tiêu Duệ thở dài
Ngụy Anh Kiệt hôm qua vừa tới, Tôn Công Nhượng đã nhận được tin, hiển nhiên là Tiêu gia có người mật báo, nghĩ một hồi, nhận ra một điều, toàn bộ người hầu của Tiêu gia là Tôn gia tặng, nghĩ lại hành động khác thường hôm qua của Tú Nhi, tự nhiên hiểu rõ. Mặc dù ngoài miệng không nói rõ, nhưng Tú Nhi trong lòng có “quỷ”, chủ động thừa nhận việc này.
Lẽ ra, việc này cũng không phải việc lớn. Hơn nữa, Tiêu Duệ cũng vô tình không hợp tác cùng Ngụy gia, tự nhiên sẽ không sợ hành động này của Tú Nhi. Chỉ là nghĩ tới tất cả người trong phủ đều do Tôn gia bố trí, như “cái đinh” cắm trên người mình khiến hắn rất khó chịu
Lúc này hắn quyết định, phải đuổi Tú Nhi, sau đó từ từ giải quyết lũ người hầu còn lại.
Tú Nhi nghe vậy, mặt mày thảm đạm như hoa lê gặp mưa, vai co rúm, quỳ trên mặt đất khóc rống lên. Một lời lạnh lùng, bâng quơ của Tiêu Duệ, đuổi Tú Nhi trở về, nên biết rằng nàng vừa mới vào Tiêu gia đã bị đuổi về Tôn gia, kết cục của nàng có thể đoán được.
- Tử Trường, đệ làm gì vậy?
Tiêu Nguyệt bước vào nội viện, thấy Tú Nhi quỳ gối trước mặt đệ đệ mình khóc lóc, không khỏi chạnh lòng, liền tiến tới an ủi Tú Nhi
- Tú Nhi, sao lại khóc? Có gì ủy khuất nói với ta…
Tiêu Nguyệt thường xuyên nói chuyện, rất quen thuộc với Tú Nhi. Cô bé này mặc dù nhỏ tuổi, nhưng thông minh, cẩn thận, nàng rất yêu thích. Nhưng dù nàng cố gắng an ủi, Tú Nhi lại càng khóc lớn. Tiêu Nguyệt không khỏi nhíu mày
- Tử Trường, Tú Nhi tuy là nha đầu, nhưng đệ cũng không thể ức hiếp nàng.
Tiêu Duệ cười khổ:
- Tỷ, sao đệ lại ức hiếp nàng …..
... ....
... ....
Chuyện của Tú Nhi, coi là nhỏ hay lớn đều là tâm ý của Tiêu Duệ. Nếu hắn chỉ lơ đễnh răn dạy vài câu, có lẽ cũng được, nhưng hắn muốn sử dụng biện pháp đuổi Tú Nhi khỏi gia môn, thậm chí có thể cho nha môn xử lý.
Tiêu Nguyệt không ngừng khuyên giải, an ủi, Tú Nhi rốt cục cũng trấn định tâm thần một chút, tiếng khóc thê thảm cũng dừng, mà Tiêu Duệ chỉ cười khổ nhún vai:
- Tú Nhi, việc lần này bỏ qua.
Đôi mắt Tú Nhi đã sưng đỏ, dập đầu, sợ hãi nói
- Cảm ơn thiếu gia nhiều.
Tiêu Duệ cười cười, đi vào phòng. Tiêu Nguyệt thương xót vỗ vỗ bả vai của Tú Nhi, dịu dàng nói:
- Tú Nhi, đừng khóc, Tử Trường không phải loại người thâm độc…Đúng rồi, về sau ngươi phải chú ý, hiện giờ ngươi là người của Tiêu gia, phải biết rõ giới hạn của ngươi với Tôn gia, rõ chưa?
Tú Nhi biết mình phạm sai lầm lớn, mặc dù có tỷ tỷ của thiếu gia dịu dàng ngăn cản khiến nàng không bị đuổi cổ ra khỏi phủ, nhưng trong lòng vẫn sợ hãi, khuôn mặt ngây ngô cười trắng bệch, quỳ gối nói với Tiêu Nguyệt:
- Nô tì không dám, nô tì không dám….
Tiêu Duệ ngồi trong thư phòng, nghe tiếng khóc thê lương của Tú Nhi, thầm thở dài. Hắn biết, việc này không quan hệ tới Tôn Công Nhượng, Tú Nhi chỉ vì chịu ân đức của Tôn gia mà tự tiện chạy tới Tôn gia thông báo cho Tôn Công Nhượng. Với sự hiểu biết của hắn về Tôn Công Nhượng, Tôn Công Nhượng còn chưa ngu xuẩn đến mức phải sắp xếp gián điệp “nằm vùng” trong phủ của mình.
Hắn là một người từ xã hội hiện đại tới đây, ở thời đại này quan niệm cấp bậc rất lớn, việc này dù vậy hắn cũng không coi là việc lớn, hơn nữa hắn không muốn vì vậy mà phá hủy quan hệ hợp tác và tình cảm vừa mới xây dựng nên giữa hắn và Tôn Công Nhượng.
Đương nhiên, nếu Tú Nhi vẫn suy nghĩ và tâm niệm về Tôn gia như cũ, tiếp tục “chân ngoài dài hơn chân trong”, hắn tự nhiên sẽ không hạ thủ lưu tình. Tạm thời không đề cập tiếp tới việc này.
Tiêu Nguyệt ở bên ngoài dọn dẹp, Tú Nhi thì đi theo sau nàng, dựa theo sự phân phó của nàng mà làm việc. Kỳ thật, cũng không cần vội vã, trong nhà vốn rất sạch sẽ, y phục Tiêu Duệ thay ra có Tú Nhi và nha hoàn khác đã giặt sạch nhưng Tiêu Nguyệt luôn như vậy, mỗi ngày đều làm việc như không biết mệt. Tiêu Duệ khuyên nàng nhiều lần, nhưng nàng không nghe, chỉ đành để nàng tùy ý.
Không bao lâu, Ngọc Hoàn cũng tới. Bước chân nhẹ nhàng của nàng bước vào truyền tới tai Tiêu Duệ, Tiêu Duệ mở cửa thư phòng, cười nói, tiếp đón:
- Ngọc Hoàn!!!
... ....
... ....
Một hồ nước chè xanh, ba người ngồi xung quanh chiếc bàn nhỏ, tinh xảo. Ngọc Hoàn và Tiêu Nguyệt cười nói làm việc, vừa nghe Tiêu Duệ kể truyện thần phật bay đầy trời trong “Tây Du Truyền Kỳ”
Tiêu Duệ ít khi hứng trí như vậy, từ lúc bắt đầu đã kể những đoạn phấn khích của thầy trò Đường Tam Tạng. Từ truyện xuất thân của đại sư Huyền Trang, đến sự quảng đại thu phục hầu tử, sự trung hậu của Sa hòa thượng, sự tham ăn, háo sắc của Trư Bát Giới. Tất cả mọi việc qua miệng Tiêu Duệ đều trở nên sống động, khiến nhị nữ bên cạnh nghe đến mê mẩn.
Huyền Trang pháp sư đến Tây Thiên thỉnh kinh, trên phố cũng có lưu truyền, nhưng chỉ là truyền thuyết, sao có thể so sánh được với cảnh giới kỳ diệu, cảnh tượng sâu sắc từ miệng Tiêu Duệ. Cuối cùng ngay cả Tú Nhi cũng bị hấp dẫn tới đây, si ngốc đứng nghe, không rời chân.
Tiêu Duệ nói đến nước miếng văng khắp nơi, thỉnh thoảng đứng dậy múa may, âm thanh cũng lớn hơn. Ngọc Hoàn vui sướng nói:
- Tiêu lang, lão hòa thượng kia thật hồ đồ, luôn bị yêu quái lừa bịp….
Tiêu Duệ cười ha hả
- Không hẳn như vậy, Huyền Trang đại sư có đại đức, ý chí phổ độ chúng sinh
Kỳ thật, sáng tác “Tây Du Ký” của hậu thế sau này, xen giữa những câu truyện luôn có ám chỉ, trào phúng Đường Tăng, nhưng Tiêu Duệ biết rõ sự ảnh hưởng của Huyền Trang, đây là một nhân vật mà bất kể dân gian, hay là phía chính phủ cũng không cho phép chê bai, cho nên, Tiêu Duệ chỉ có thể nói như vậy. Cũng may, lúc này tiểu thuyết này chỉ mới là đề tài truyền tụng, sự ám chỉ, trào phúng tại thời này cũng chưa “ngộ” được hết, Tiêu Duệ nói như vậy, hai nàng lập tức chấp nhận, quay sang khen đại sư Huyền Trang không ngừng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...