Đại Đường Tửu Đồ

‎Rốt cục Tiêu Duệ cũng không có thực sự ăn A Đại ngay lúc này. Dù sao hiện tại cũng là đang ở ‎trên xe ngựa, ngay cả A Đại có chịu tiếp nhận, hắn cũng khó có thể làm chuyện đó thật. Chỉ là thời gian ‎này có quá nhiều chuyện phức tạp, hắn đã lâu không có làm chuyện chăn gối, nên mới có chút xao động, ‎hơn nữa hắn và A Đại cũng đã lâu không gặp, lại sắp phải chia tay, hắn nhất thời động tình, nên vuốt ve ‎một chút cho đỡ nghiện mà thôi.



Đương nhiên là hiện tại không thể ăn, không đại biểu là buổi tối cũng không thể ăn.



Chỉnh lý y phục, thì thầm mấy câu, sắc mặt A Đại càng lúc càng đỏ ửng. Nàng khẽ làu bàu vài tiếng, rồi ‎gần như là cam chịu đi.



Có lẽ hai ngày nữa nàng sẽ rời khỏi Trường An, cùng Tiêu Duệ phân ly, lần sau gặp lại không biết phải ‎chờ tới bao giờ. Trong thời gian ngắn ngủi còn lại, A Đại tự nhiên là muốn cùng nam nhân của mình triền ‎miên vui vẻ.



Chỉ là nàng chợt nhớ tới chuyện tình ngày hôm nay, không khỏi có chút phiền muộn, yếu ớt thở dài:



‎- Tiêu lang, chàng căn bản là không có để chúng ta ở trong lòng…



Tiêu Duệ lấy tay phủi phủi trên cái đầu xinh xắn của nàng, cúi đầu nói:



‎- Cô bé ngốc này, Ca Thư Hàn là một người thông minh. Hôm nay ta tự thân đem nàng tới nhà hắn bái ‎phỏng. Hắn sao có thể không hiểu? Những lời này không cần ta mở miệng.



‎- Hơn nữa nàng là nữ nhân của ta, thiên hạ đều biết, có nàng ở Tây Vực, Ca Thư Hàn sao có thể không ‎để cho ta vài phần mặt mũi chứ?



Tiêu Duệ nở nụ cười ha hả.

‎…

‎…



Về đến nhà, Tiêu Duệ vội vàng lôi kéo cánh tay của A Đại, đi tới phòng ngủ của nàng. Đi nửa đường thì ‎gặp phải Lý Đằng Không, thấy thần sắc trêu ghẹo trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, A Đại vừa thẹn lại ‎vừa có một chút bất an. Nhẹ nhàng giãy tay thoát khỏi bàn tay của Tiêu Duệ, cúi đầu đứng sang một ‎bên.




Lý Đằng không chậm rãi đi tới, cười hì hì nói bên tai A Đại:



‎- A Đại muội muội, đại sắc lang nhà chúng ta xem ra là không nhịn được nữa…Hì hì, muội cứ bồi tiếp ‎chàng đi, ta về thăm cha ta…



Lý Đằng Không cười bỏ đi. Đi được một đoạn lại quay đầu nói thầm:



‎- Tiêu lang, chàng phải ôn nhu một chút không được làm đau A Đại muội muội…



Cái này…không chỉ A Đại xấu hổ tới mức không dám ngẩng đầu lên, mà ngay như cả Tiêu Duệ cũng chỉ ‎có thể hăc hăc cười gượng hai tiếng rồi vội vàng lôi kéo A Đại về phòng.



Đây đang là giữa ban ngày, cái này gọi là xxx ban ngày sao? Nhìn bộ dạng "Mê đắm" của Tiêu Duệ đi ‎tới. A Đại có phần chờ mong, lại ẩn ẩn có chút bất an, điều này liệu có khiến người của Tiêu gia xem nhẹ ‎chính mình không?



Dường như nhìn ra lo lắng của A Đại. Tiêu Duệ cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng mà cực kỳ ôn nhu cởi ‎chiếc váy của A Đại xuống. Trái tim hắn đang loạn nhịp đã nói lên tất cả.



Thân thể A Đại mềm mại mà khỏe đẹp, cả người không hề có một vết sẹo nào. Vô luận là vòng eo nhỏ ‎nhắn, cùng cặp mông đầy hay là bộ ngực căng mọng đều cực kỳ cân xứng mà sung mãn, đàn hồi. Dục ‎vọng trong lòng Tiêu Duệ như hỏa thiêu, hắn cúi người xuống phía dưới, một tay xoa nắn cặp vú của ‎nàng, mà tay kia thì theo bộ ngực trượt xuống, lướt qua vùng bụng bằng phẳng, xâm nhập thẳng vào ‎vùng rừng rậm màu đen của nàng.



Thân thể A Đại khẽ vặn vẹo. Toàn bộ da thịt trên thân thể nàng phảng phất như đều được phủ lên một ‎tầng màu hồng. Khi nãy ở trên xe, nàng đã sớm bị Tiêu Duệ khiêu khích làm khởi phát dục vọng sâu ‎trong lòng, hiện tại lại bị Tiêu Duệ trêu chọc như vậy, sao có thể chịu được.



Cảm giác vô tận cùng mê hoặc mờ ảo khiến nàng không nhịn được mà rên rỉ một tiếng.



Hai chân thon dài mà khỏe đẹp đang muốn kẹp chặt vào nhau, lại bị một bàn tay tiến vào dò xét.



Thổ Phồn Tán Phổ Đô Tùng Mang Bố Kết bị Tiêu Duệ “mời” ở lại Trường An, bị quản thúc nghiêm ngặt, ‎cuộc sống vô cùng khiêm tốn. Tuy rằng hoàng đế Đại Đường ban cho hắn một khu trạch viện lớn, còn ‎có một số hạ nhân và thị nữ, bình thường ban thưởng cũng chỉ như vậy, nhưng cảm giác bị canh gác, ‎quản thúc nghiêm ngặt thật sự rất là khó chịu.




Thậm chí có thể nói là vô cùng bi ai.



Hắn đường đường là Thổ Phồn Tán Phổ, nhưng hiện tại bản thân lại không ở trong thành La Ta, mà lại ở ‎Trường An - đế đô của Đại Đường tại ngoài ngàn dặm gần như xa cách với nhân thế, chẳng phải là ‎chuyện cười cùng bi ai cực lớn sao?



Tuy rằng hoàng đế Đại Đường hứa hẹn sẽ bảo hộ để hắn trở về Thổ Phồn, lại giúp đỡ hắn loại trừ thế ‎lực gia tộc Đỗ Tán tại Thổ Phồn, nhưng đã lâu như vậy rồi, hoàng đế Đại Đường cũng không có đề cập ‎một chút nào tới chuyện này, không lẽ muốn hắn ở lại Trường An suốt đời sao?



Là một thanh niên, Thổ Phồn Tán Phổ hiển nhiên là không cam lòng. Hắn còn trẻ, hắn có hoài bão rộng ‎lớn. Đáng tiếc lúc này hắn đang ở tại Trường An xa xôi, thậm chí một chút tình hình ở cảnh nội Thổ Phồn ‎lúc này hắn cũng hoàn toàn không biết gì cả. Tuy rằng mấy ngày nay Đỗ Tán cũng đã phái sứ thần tới ‎Trường An, cũng đã đề xuất muốn đón Tán Phổ quay về Thổ Phồn, nhưng triều đình Đại Đường cũng ‎không đồng ý.



Bên người Đô Tùng Mang Bố Kết chỉ có một thuộc hạ kiêm hộ vệ người Thổ Phồn là Mang Bố Thố. ‎Không cam lòng bị giam lỏng tại Trường An như vậy, Thổ Phồn Tán Phổ mặc một thân trang phục Đại ‎Đường phổ thông, mang theo Mang Bố Thố đi tới trước cửa của Tiêu gia.



Cởi dây phải tìm người buộc dây, Tán Phổ Thổ Phiên trẻ tuổi nghĩ ngay đến Tiêu Duệ, định bám vào Tiêu ‎Duệ để tìm đường sống.



Nhưng khi đến ngoài cửa của Tiêu gia, Đồ Tùng Mang Bố Kết lại do dự, vào hay không vào? Gặp Tiêu ‎Duệ thì phải nói gì đây? Như vậy có thể khiến hoàng đế Đại Đường sinh lòng nghi kị khiến bản thân rơi ‎vào hiểm cảnh hay không?





Trong lúc nhất thời, Đô Tùng Mang Bố Kết tâm loạn như ma.



Một chiếc xe ngựa đi đến rồi dừng lại, sau một hồi công phu, một thiếu phụ quyến rũ mặc quần áo thanh ‎nhã từ trên xe ngựa đi xuống. Đô Tùng Mang Bố Kết nhất thời nhìn lại, nhất thời không khỏi ngẩn ngơ.



Thổ Phồn Tán Phổ tuy đã gặp qua vô số mỹ nữ ở Trường An, nhưng hôm nay gặp được thiếu phụ ‎quyến rũ này lại khiến cho lòng hắn thật sự rung động. Nàng mày liễu như trăng khuyết, làn da trắng nõn, ‎dáng người thon dài mà đầy đặn. Tuy nàng ăn mặc rất bình thường, nhưng mỗi cái giơ tay nhấc chân ‎đều ẩn hiện một loại khí chất dịu dàng, đẹp đẽ mà quí phái.





Chính loại dịu dàng này thật sự đã hấp dẫn Đô Tùng Mang Bố Kết.




Trong nháy mắt , tâm hồn hắn có chút phiêu đãng, lại có phần thất hồn lạc phách.



Ngay cả chính hắn cũng có chút không rõ ràng, không hiểu sao lại đi lại phía trước thiếu phụ, bắt đầu bắt ‎chuyện.



Thiếu phụ này chính là tỷ tỷ của Tiêu Duệ. Tuy rằng hiện giờ Tiêu gia đại phú đại quý, nhưng Tiêu Nguyệt ‎cũng không có ỷ vào quyền thế và tài phú của đệ đệ mình, nhìn khắp người nàng gần như không có chút ‎biến hóa lớn nào. Con người Tiêu Nguyệt đối nhân xử thế vô cùng dịu dàng, hiền thục. Hôm nay tâm tình ‎nàng đang không được tốt, lại thấy một người Thổ Phồn trẻ tuổi đi tới trước mặt mình, không khỏi nhíu ‎mày, lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó liền đi vào bên trong phủ.



Đối với người Thổ Phồn thiếu chút nữa làm thương tổn tính mạng đệ đệ mình, Tiêu Nguyệt không thể có ‎chút ấn tượng tốt gì.



‎- Xin hỏi phu…



Đô Tùng Mang Bố Kết si ngốc nói.



‎- Ngươi là người phương nào?



Tiêu Nguyệt tuy rằng mất hứng, nhưng vẫn trở mình lại nhìn chàng thanh niên Thổ Phồn sắc mặt có phần ‎hơi ngăm đen, cũng tạm coi như là anh tuấn này, mở miệng hỏi.



Đô Tùng Mang Bố Kết tuy rằng thất thế, nhưng dù gì hắn cũng là Thổ Phồn Tán Phổ, coi như là một ‎người có vai có vế, trước ánh mắt nhìn chăm chú của nàng, hắn không khỏi cảm thấy có chút bối rối, ‎luống cuống chân tay.



Hắn xoa xoa tay, học theo cách lễ nghi hành lễ, kính cẩn nói:



‎- Tại hạ…tại hạ là Đô Tùng Mang Bố Kết, xin hỏi phu nhân….



Tiêu Nguyệt nhíu nhíu mày đáp:



‎- Ngươi tới gặp Tử Trường nhà ta phải không? Ngươi chờ đó, để ta vào thông báo giúp ngươi một ‎tiếng.




Thấy thanh niên Thổ Phồn này tao nhã, cũng không có giống người xấu, Tiêu Nguyệt thần sắc hơi đổi, ‎nói xong quay người đi vào trong phủ.



Một tiếng “Tử Trường nhà ta” này truyền vào trong tai Đô Tùng Mang Bố Kết giống như tiếng sét đánh ‎kinh thiên.



Chẳng lẽ…chẳng lẽ đây là phu nhân của Tiêu Duệ? Khẩu khí Đô Tùng Mang Bố Kết có chút thất vọng. ‎Trong lòng không khỏi run rẩy, trước mặt mê loạn một hồi, tựa như gặp phải chuyện gì choáng váng quá.



Tâm tình Tiêu Nguyệt đích xác là không có cao hứng, cũng không phải vì Đô Tùng Mang Bố Kết mà hòa ‎hoãn đi phần nào



Nhìn phủ đệ xa hoa của đệ đệ nhà mình, lạc viện sâu thẳm, hạ nhân, thị nữ lui tới như thoi đưa, nàng ‎không kìm nổi thở dài một cách sâu kín.



So với ngày trước ở Lạc Dương, giờ phút này Tiêu gia không khác gì bước lên thiên đường, nhưng đại ‎phú, đại quí thì sao chứ?



Nhớ tới trượng phu Vương Ba nhà mình kia bởi vì có tiền liền tựa như thay đổi thành một người khác, ‎đôi mắt Tiêu Nguyệt đỏ lên, thiếu chút nữa không nhịn được mà nước mắt rơi xuống. Gia cảnh biến hóa, ‎Tiêu Duệ phát đạt, khiến tâm tính của Vương Ba bắt đầu thay đổi, trước kia là thanh niên đôn hậu, thuần ‎phác, hiện tại là giảo hoạt chơi bời lêu lổng.



Không chỉ có thế hắn còn vui thú nữ nhân, đây chính là một kiểu có tiền phá hư nam nhân điển hình.



Chỉ là bởi vì có Tiêu Duệ nên hắn không dám mang về nhà, mà hắn mua một tòa trạch viện ở bên ngoài ‎để nuôi hai tiểu thiếp. Kỳ thật chuyện này Tiêu Nguyệt biết, nhưng nàng nhịn. Nàng hiểu nam nhân có vài ‎tiểu thiếp cũng là chuyện thường tình, bản thân nàng cũng làm bộ như là không biết mà cho qua.



Nhưng Vương Ba càng ngày càng quá đáng, hắn dám cùng nàng chiến tranh lạnh. Liên tiếp mấy ngày ‎liền thường xuyên không thấy bóng dáng hắn đâu, mỗi ngày đều ở bên ngoài bài bạc, hoa tửu, không ‎thì lại quay về tòa trạch viện bên ngoài kia.

Trượng phu hiện tại không hề giống trượng phu trước đây, cuộc sống còn không bằng khi trước không ‎có tiền. Ban đầu Tiêu Nguyệt thương tâm tuyệt vọng tới tê liệt, ngay cả khi trong lòng đối với Vương Ba ‎sinh vài phần căm hận, nàng vẫn giấu Tiêu Duệ. Chưa bao giờ ở trước mặt Tiêu Duệ, nàng dám biểu ‎hiện ra điều gì, trong một số lần, nàng còn cùng Vương Ba diễn cảnh tượng vợ chồng ân ái trước kia.



Vương Ba sớm đã không còn làm việc ở tửu phường. Cuộc sống sinh hoạt của Vương gia đa phần là ‎do Chương Cừu Liên Nhi cung cấp tiền tài. Mội tuần đại để cũng cấp cho Vương gia mười quán tiền. Số ‎tiền đó đủ để Vương gia có cuộc sống thượng lưu giàu có.



Đáng tiếc Vương Ba chơi bời lêu lổng, mê luyến đánh bạc, kỹ viện, còn nuôi dưỡng tiểu thiếp, số tiền ‎này căn bản là không đủ để chi tiêu. Bị hai tiểu thiếp muốn mua trang sức giằng co, hắn không còn cách ‎nào khác, hắn chay về nhà quì gối trước mặt Tiêu Nguyệt khóc lóc cả nửa ngày, năn nỉ nàng tới Tiêu gia ‎vay tiền.



Trong lòng Tiêu Nguyệt vô cùng căm tức và phẫn nộ. Nhưng dẫu sao cũng là vợ chồng, Vương Ba lại ‎không màng đến thể diện của nam nhân, không ngờ quì xuống trước mặt mình, khiến cho nàng cũng ‎mềm lòng. Nhưng khi nghĩ tới Vương Ba chỉ vì mấy quán tiền mà không giữ thể diện như thế, lại nghĩ tới ‎hắn ở ngoài ăn chơi đàng điếm, không từ bất cứ chuyện xấu nào, trong lòng nàng càng thêm chán ghét ‎và khinh bỉ hắn.



Nhưng là chán ghét thì chán ghét, phẫn hận thì phẫn hận, dù sao hắn cũng là trượng phu của nàng, Tiêu ‎Nguyệt cũng sợ hắn không chịu được làm mất mặt đệ đệ mình ở bên ngoài, chỉ đành đến đây tìm lý do ‎vay tiền đệ đệ mình.‎


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui