Đại Đường Tửu Đồ

Trịnh thị nịnh nọt gần như vô sỉ có dụng ý gì thì Tiêu Duệ thấy rõ. Vẻ xấu hổ của Dương Hoa, hắn cũng thấy ở trong mắt. Bởi vì như vậy, hắn mới cảm thấy mình không nhìn lầm người. Dương Hoa có thể cảm thấy xấu hổ trước mặt lợi ích, nói lên rằng bản tâm hắn vẫn còn lương thiện.

Hắn biết rất rõ ràng ý đồ của Dương gia. Hắn cũng không phải tiếc nuối phối phương của Thanh Hương Ngọc Dịch. Loại rượu như vậy hắn muốn ủ ra bao nhiêu là có thể ủ ra bấy nhiêu, không sợ Dương gia đoạt chuyện làm ăn của tỷ phu.

Chỉ là, tiếp xúc càng lâu với thiếu nữ, hắn càng thêm tinh tường nhận thức được, bên trong vẻ ngoài nhu nhược ngoan ngoãn của thiếu nữ kia chính là một tấm lòng tâm khí cao ngạo. Ở sâu trong lòng hắn có một loại do dự và bàng hoàng mà ngay cả hắn cũng không cảm thấy được: “Trong lòng thiếu nữ, ấn tượng của nàng đối với mình có phải vẫn là một kẻ ăn chơi trác táng hay không? Thiếu nữ rốt cuộc có tình cảm đối với mình hay không?”

Lo được lo mất như vậy đủ để chứng mình thực sự hắn đã yêu đệ nhất mỹ nữ Đại Đường lưu danh thiên cổ này.

Nam nữ vào phòng nhau của người đời Đường không nghiêm ngặt như đời sau. Được người Dương gia cố ý “Bỏ qua”, Tiêu Duệ không ngờ có thể một mình đi vào khuê phòng thiếu nữ thăm bệnh. Nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, bên tai truyền đến tiếng khóc làm cho người ta tan nát cõi lòng. Chiếc chăn màu đỏ phập phồng, thiếu nữ cuộn mình trong chăn, thân hình như một cơn sóng.

Do dự nửa ngày, hắn mới từ từ ngồi xuống bên cạnh giường, dịu dàng khuyên nhủ:

- Cô nương Ngọc Hoàn, Tiêu Duệ đã đến, đừng khóc nữa sẽ làm bị thương bản thân đó.

Thiếu nữ từ từ lộ ra một phần khuôn mặt đẫm lệ khỏi chiếc chăn, ai oán nói:

- Tiêu công tử, huynh đến làm gì? Nô không sao đâu, huynh quay về đi.


Ở cạnh nàng lâu ngày như vậy, Tiêu Duệ đã sớm hiểu được cuộc sống ăn nhờ ở đậu đầy áp lực của nàng. Thấy nàng đau lòng như vậy, khuôn mặt u oán đẫm lệ đâm vào trái tim hắn. Trong lúc nhất thời, hắn không khỏi có chút hoảng hốt.

Trong cơn hoảng hốt, hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nõn nà xinh đẹp của thiếu nữa. Kiếp trước ngưỡng mộ, kiếp này tương tư đan xen vào nhau, trở nên kích động, lại một lần nữa ôm thiếu nữ vào lòng, dục vọng nhẹ nhàng trỗi dậy.

“Ừm” Thiếu nữ ngượng ngùng mà nũng nịu kêu lên một tiếng.

Tâm thần Tiêu Duệ rung động, sợ mình làm ra hành động vượt quá lễ nghi, vội vàng thu hồi tâm thần, thu tay lại, từ từ đứng lên, đưa ánh mắt nóng rực nhìn vào một bức tranh trên tường. Trên bức tranh, một thiếu nữ xinh đẹp đang ngồi trên ghế, khẽ cười, lông mày mang theo sự quyến rũ vô hạn. Mà trước mặt thiếu nữ là một thanh niên nam tử tuấn tú, cầm chén rượu chân cao trong tay, cười cười nói nói....

" Dương gia hữu nữ sơ trưởng thành, dưỡng tại thâm khuê hữu nhân thức. " Câu thơ thiếu nữ viết ở cuối bức thư được Tiêu Duệ đọc lên, một lời xé toạc tâm sự trong lòng nàng.

(Chi tiết bài thơ xin xem lại chương 5)

Nỗi khổ ăn nhờ ở đậu không ai có thể nói hết. Người nhà luôn muốn gả mình ra ngoài, đạt được một món đồ sính lễ. Mà thiếu nữ cũng mong lập gia đình để thoát khỏi khổ sở. Hai loại cảm xúc gặp nhau, hòa hợp với nhau. Nàng gặp Tiêu Duệ, kết bạn với Tiêu Duệ tái sinh. Sau nhiều ngày quen biết nhau, sự ôn nhu của Tiêu Duệ, tài học của Tiêu Duệ, phong thái tuấn mỹ và thái độ bình tĩnh của Tiêu Duệ, đều ràng buộc thật sâu vào trái tim thiếu nữ.

Nhưng Dương gia lại có mưu đồ và “Tính toán” với Tiêu Duệ, cùng với chuyện cự tuyệt lời cầu hôn của Tiêu Duệ lần trước, làm cho thiếu nữ cảm thấy lo sợ không yên. Nàng không biết, một khi Tiêu Duệ biết người nhà nàng là người không tốt, có bỏ rơi nàng không.

Tất cả đều không nói, Tiêu Duệ cười cười, dịu dàng nói:

- Ngọc Hoàn, muội biết không, ta đã sớm từ hôn với tiểu thư Lưu phủ....

Tâm trạng của thiếu nữ lúc này đang rất phức tạp, u oán, lo sợ không yên, nhưng vừa nghe vậy vẫn không nén nổi vui mừng, e lệ nhìn hắn một cái, cúi đầu xuống, buồn bã nói:

- Chuyện này có quan hệ gì với nô?

Tiêu Duệ lại từ từ ngồi xuống bên giường, giọng nói nhỏ đi:

- Ngọc Hoàn, mấy hôm nữa ta sẽ nhờ bà mối đến Dương gia cầu thân với thúc phụ nàng. Ngọc Hoàn, ta muốn kết hôn với nàng, sẽ che chở nàng cả đời… Mặc kệ tử sinh. Cùng nhau thề hẹn. Nắm chặt tay nhau. Bên nhau suốt kiếp…


Giọng nói trầm thấp vẫn còn vang vọng, thiếu nữ ngây ngốc nhìn theo bóng lưng Tiêu Duệ, nước mắt trào ra như mưa. Mà giọng nói nịnh nọt của phu nhân Trịnh thị Dương gia ở ngoài cửa đã vang lên:

- Tiêu công tử, tạm biệt, tạm biệt. Mạnh Dương, đi tiễn Tiêu công tử.

*******************************.

Lạc Dương cựu cung, nơi này từng là thâm cung rộng lớn của Đại Đường. Bây giờ sự phồn hoa, náo nhiệt đã biến thành vô cùng tĩnh lặng.

Trên con đường nhỏ rải đá bên trong cựu cung, đi xuyên qua những cung điện lầu các, có một nam một nữ đang sóng vai đi tới. Thiếu nữ mặc một bộ thịnh trang, mặt xinh như bức tranh. Mà nam tử đúng là thiếu niên hôm nay vào Vương gia tửu quán uống rượu. Chỉ là giờ phút này trên mặt hắn sớm đã không còn vẻ lão thành, trên khuôn mặt non nớt không hề che giấu vẻ nghịch ngợm.

- Nghi tỷ tỷ, hôm nay đệ đến Vương gia tửu quán đã gặp tửu đồ Tiêu Duệ kia. Ngày mai đệ phái người đi mua một bình Thanh Hương Ngọc Dịch về. Tỷ tỷ, tỷ nếm thử xem, đúng là danh bất hư truyền.

Thiếu niên liếm liếm môi, có chút lưu luyến nói.

Thiếu nữ “Ồ” một tiếng:

- Kỳ đệ, chúng ta lần này về Lạc Dương, đệ cũng không nên xuất cung lung tung, miễn gặp phải phiền phức. Mẫu phi trách tội, tỷ không giúp gì được cho đệ. Đúng rồi, đệ nói tửu đồ Tiêu Duệ chính là mỹ thiếu niên vượt trội hơn người trong Ẩm trung tam tiên ca mà mọi người đồn sao?

- Không sai, không sai, đúng là hắn. Đệ cảm thấy rất được. Lưu Nhạn Dung dường như không biết hàng. Người này phong nghi tuấn tú, tài học hơn người, lại là ẩn sĩ am hiểu phẩm rượu và làm rượu, quan hệ lại là những đại tài tử như Lý Đỗ, sao có thể là một người ăn chơi trác táng chứ? Sợ là Lưu gia bọn họ chê nghèo yêu giàu nên cố ý hủy hôn.

Thiếu niên bĩu môi nói. Thiếu niên này chính là Thịnh Vương Lý Kỳ, con trai của Vũ Huệ Phi, người được đương kim Huyền Tông hoàng đế sủng ái nhất.


Thiếu nữ chính là Hàm Nghi công chúa Lý Nghi mà Vũ Huệ Phi sinh ra. Nếu như Tiêu Duệ ở đây, hắn nhất định sẽ kinh ngạc kêu lên. Đây chính là bà mối dẫn Dương Ngọc Hoàn cởi bộ quần áo dân gian mà tiến vào cung.

Lý Nghi hơi suy nghĩ, khẽ cười nói:

- Nhạn Dung thật ra không phải người chê nghèo yêu giàu. Chỉ là lời đồn đại Tiêu Duệ là kẻ ăn chơi trác táng đã lầm. Tỷ sớm nói, Tiêu Chí Trung cũng là một thế hệ danh tướng. Con ông ta sao có thể bất trị như vậy.

- Ẩm nhân bất ẩm tửu, chánh tự khả ẩm tuyền. Ẩm tửu bất ẩm nhân, đồ cô tòng kích tiên. Tửu như dĩ nhân phế, mỹ lộc hà phụ yên. Ngã tri trích tiên nhân, bả tửu tố tâm ngôn. Tử mỹ hà vật nhân? Diệc phục vi đào nhiên. Kiêm vong vật dữ ngã, tam nhân hiệu tiền hiền.

(Chi tiết xin mời xem lại chương 23)

- Bài thơ này rất độc đáo, ý nhị mười phần, ẩn chứa thiên cơ, đọc càng nhiều cảm xúc càng sâu, có thể giải ra ba điểm mấu chốt của rượu như vậy, nói vậy cái tên tửu đồ Tiêu Duệ cũng không phải giả. Có thể tạo ra tác phẩm xuất sắc này, tài học của Tiêu Duệ rất thâm sâu. Nếu không với tính cách cuồng vọng của Lý Bạch, sao có thể kết giao với một kẻ vô danh như hắn.

Lý Nghi từ từ nói:

- Kỳ đệ, Thi tửu hội hôm trung thu, đệ phái người mời Tiêu Duệ này đến. Bản cung phải xem tuyệt kỹ văn hương thức tửu của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui