Phía trong Lý Tông không nóng nảy, Tiêu Duệ im lặng đứng ngoài phòng dường như cũng không lo lắng Bùi Khoan.
Làm người đứng đầu một phe Khánh Vương, làm Hộ bộ thượng thư, làm một bề tôi chính trực, thật ra Bùi Khoan cũng không muốn đi lên mặt đối lập với Tiêu Duệ. Đạo lý rất đơn giản, tuy rằng Tiêu Duệ được hoàng đế tin tưởng một bề, phía sau lại có bối cảnh hùng mạnh, nhưng Tiêu Duệ không phải một gian thần lộng quyền. Ít nhất, hắn không có làm ra hành động xấu xa bại hoại kỷ cương cho Lý Long Cơ, ngược lại giải quyết không ít phiền toái cho Đại Đường.
Hơn nữa, Tiêu Duệ coi tiền như rác nhân phẩm thanh nhã, và phẩm cách nhiệt tình vì ích lợi chung, đạt được sự tán thành và thiện cảm của các triều thần xuất thân văn sĩ như Bùi Khoan.
Nhưng mà, bởi vì Lý Tông tồn tại, hai người cũng không thể không trở thành địch nhân.
Kỳ thật, Bùi Khoan không phải là người hồ đồ. Sở dĩ hắn đứng một bên Lý Tông, thứ nhất là hồi báo ân tình chiêu hiền đãi sĩ năm đó và tình cảm tương giao với Lý Tông, thứ hai, trong mắt hắn, trong các hoàng tử của Lý Long Cơ, chỉ có Lý Tông thích hợp kế thừa giang sơn Đại Đường nhất.
Lý Tông đang yên lặng uống trà, đã thấy Tiêu Duệ đi đến.
Thần sắc trên mặt Tiêu Duệ nhàn nhạt, nhưng không có thiếu đi lễ nghĩa cấp bậc vốn có, hắn cúi người thi lễ với Lý Tông:
- Thần Tiêu Duệ, gặp qua Khánh Vương điện hạ!
Không ngờ Lý Tông mỉm cười thân thiết, đứng dậy đáp lễ lại:
- Tiêu đại nhân đa lễ. Bổn vương mạo muội tới chơi, thật ra quấy rầy Tiêu đại nhân!
Ánh mắt Tiêu Duệ xoay chuyển, chắp tay với Bùi Khoan:
- Hóa ra Bùi đại nhân ở đây, thất lễ!
Bùi Khoan cười xấu hổ, cũng không nói gì thêm.
Làm cho Bùi Khoan cảm thấy buồn cười, Tiêu Duệ ngồi đối diện với Lý Tông, không ngờ nhẹ nhàng thoải mái nói một số chuyện nhà, Lý Tông thậm chí còn cười nói với Tiêu Duệ một số “vụ bê bối” khi Lý Nghi còn nhỏ, nói xong hai người cùng nhau cười ha ha.
Cứ nói chuyện tào lao như vậy hơn nửa ngày, ngay khi Tiêu Duệ và Lý Tông ngày càng thân thiết và thân thiện giống như bạn cũ nhiều năm không thấy, rốt cục Bùi Khoan nhịn xuống sự xấu hổ trong lòng, cáo từ mà đi. Lý Tông cũng không có ngăn cản, bởi vì hôm nay hắn đến, chỉ là ám chỉ một loại thái độ với Tiêu Duệ. Bùi Khoan là tâm phúc trong phe Khánh Vương, tuyệt đối không có khả năng bị người khác lôi kéo.
- Tiêu đại nhân người sáng mắt không nói tiếng lóng. Hôm nay bổn vương tới, có ba việc.
Lý Tông rốt cuộc vẫn thản nhiên nói ra ý đồ tới.
Mà lúc này, Tiêu Duệ đã sớm rõ ràng trong lòng.
- Ồ, mời điện hạ nói.
- Chuyện thứ nhất, chính chức xin lỗi đủ loại việc của bổn vương hướng tới Tiêu đại nhân lúc trước.
Lý Tông nói xong bỗng nhiên đứng dậy khom mình ba cái với Tiêu Duệ, thế cho nên Tiêu Duệ căn bản không kịp đứng dậy tránh né.
Tiêu Duệ cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ “kinh sợ”:
- Điện hạ làm như vậy là tổn thọ Tiêu Duệ.
- Bổn vương không muốn tiếp tục nhiều lời. Không sai, bất kể là phái thích khách ám sát, hay là động tay chân ở tiền quân, cùng với động thủ tới sản nghiệp Tiêu gia ngày trước, đều là bổn vương làm.
Lý Tông nói từng chữ.
Lý Tông thẳng thắn khác thường, cho dù Tiêu Duệ đã chuẩn bị trong lòng, những vẫn giật mình kinh hãi.
- Mấy ngày nay sau khi bổn vương suy xét thật lâu, bổn vương kỳ thật không phải cừu địch với Tiêu đại nhân.
Lý Tông dùng giọng điệu chân thành:
- Nếu có thể hóa giải hiềm khích lúc trước với Tiêu đại nhân, bổn vương thà rằng chủ động thừa nhận việc này với phụ hoàng, công khai trịnh trọng xin lỗi với Tiêu đại nhân, cho dù sẽ bị trọng phạt cũng không hối tiếc.
Tiêu Duệ ngẩn ra, thầm nghĩ Lý Tông này thật ra tung tới một lợi thế thật lớn.
- Chuyện thứ hai, thế gian này không có cừu địch vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.
Khóe miệng Lý Tộng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt:
- Chỉ cần đại nhân có thể đứng chung một chỗ với bổn vương, ngày khác bổn vương đi lên ngôi vị hoàng đế, nhất định sẽ đối đãi với Tiêu gia, noi theo Thái Tông hoàng đế sắc phong Tiêu đại nhân làm Vương chỉ dưới một người, như thế nào?
Tiêu Duệ âm thầm cười lạnh trong lòng, hắn không chút nghi ngờ thành ý hiện tại của Lý Tông, nhưng trước mắt là trước mắt, nếu chờ sau khi hắn ngồi lên vị hoàng đế, tâm tính sẽ không giống như hiện tại. Không chỉ nói tiền lệ chim bắn hết cất lương cung, thỏ khôn chết chó săn xào, chính là “gút mắc” giữa Tiêu gia và Lý Tông đã giằng co không rõ, cũng căn bản không thể thật sự hóa giải. Chỉ sợ, ngày đầu tiên hắn làm hoàng đế, sẽ xuống tay với chính mình, Tiêu Duệ sẽ không ngu xuẩn như vậy.
Lý Tông này rất giống với Lý Long Cơ, cho dù là không có thù hận và hiềm khích gì, Tiêu Duệ cũng tuyệt đối sẽ không ủng hộ hắn.
Tiêu Duệ nghĩ đến đây, cười thản nhiên:
- Nhận được điện hạ ưu ái, chỉ có điều thái tử điện hạ đối với Tiêu gia, đối với Tiêu Duệ có ân dẫn dắt, Tiêu Duệ chỉ đánh hết sức báo đáp, còn xin điện hạ lượng giải.
Lý Tông ngây dại, hắn tự hỏi lần này bỏ qua thể diện hoàng tử, bỏ ra mười vạn phần thành ý và trăm phần trăm dụ đến, nhưng không ngờ Tiêu Duệ này vẫn bất động, câu nói đầu tiêu đều đẩy trở về.
- Tiêu Duệ, bổn vương còn không mất hết, ngươi thật muốn làm địch với bổn vương sao?
Lý Tông có chút căm tức nói nhưng vẫn ngăn chặn lửa giận mãnh liệt.
- Xin hỏi điện hạ, từ đầu tới cuối, Tiêu Duệ có địa phương nào mạo phạm điện hạ?
Tiêu Duệ lạnh lùng nói:
- Chẳng lẽ, Tiêu Duệ không đầu nhập vào điện hạ, phạm vào tội chết? Là điều gì khiến điện hạ tổn hại luật pháp Đại Đường, tổn hại thân hoàng tộc, nhất định phải đẩy Tiêu Duệ vào chỗ chết thật nhanh?
Lý Tông nghẹn ngào, nửa ngày mới trầm giọng nói:
- Tiêu Duệ, Thịnh Vương có thể cho ngươi cái gì? Thịnh Vương có thể cho ngươi, bổn vương sẽ cho ngươi gấp hai…
Tiêu Duệ lắc đầu:
- Thịnh Vương có thể cho Tiêu Duệ, điện hạ vĩnh viễn không thể cho ta.
Lý Tông ngẩn ra.
- Tiêu mỗ lần này rơi vào cảnh nội Thổ Phiên, Thịnh Vương không bởi vì Tiêu mỗ không ở nhà mà xa cách Tiêu gia… Xin hỏi điện hạ có thể làm được không?
Khóe miệng Tiêu Duệ bĩu ra:
- Cho dù Tiêu Duệ đầu nhập môn hạ điện hạ, nếu Tiêu mỗ mất đi giá trị lợi dụng, ngài tất nhiên sẽ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, xuống tay với sản nghiệp Tiêu gia.
- Cho nên, Thịnh Vương là thiếu niên lương thiện trong sáng, điện hạ vĩnh viễn không thể so sánh.
Tiêu Duệ khoát tay áo:
- Hơn nữa, Nghi nhi đối với ta tình thâm nghĩa trọng, sao ta có thể bỏ Thịnh Vương mà chuyển qua đầu nhập điện hạ? Đây, tuyệt đối không thể.
Sắc mặt Lý Tông âm trầm xuống, lâu lắm mới trầm giọng nói:
- Tiêu Duệ, chẳng lẽ bổn vương so ra còn kém Thịnh Vương tên mao đầu tiểu tử kia?
- Tiêu Duệ không thể phủ nhận, cũng vô pháp phủ nhận. Luận về thành tựu văn trì vũ công, Thịnh Vương đều không thể so sánh với điện hạ. Giữa các hoàng tử của hoàng thượng, điện hạ vươn lên đứng đầu.
Lời này của Tiêu Duệ thật ra xuất phát từ đáy lòng, nhưng lời cuối cùng không khỏi mang theo vài phần trào phúng:
- Nhưng mà, Tiêu Duệ vẫn lựa chọn Thịnh Vương, giống như hoàng thượng, nguyên nhân trong đó, bằng trí tuệ của ngài, hẳn là không khó lý giải.
Lý Tông có chút thẹn quá hóa giận. Hắn thốt nhiên biến sắc, bỗng nhiên đứng dậy, lạnh lùng trừng mắt Tiêu Duệ, thanh âm càng thêm âm trầm:
- Một khi đã như vậy, bổn vương cũng không ngại nói lời thành thật với ngươi. Chuyện thứ ba bổn vương tới hôm nay, chính là muốn nói cho ngươi, cho dù như thế nào, chí hướng của bổn vương với ngôi vị hoàng đế là nhất định!
- Vị thái tử Thịnh Vương có thể làm bao lâu?
Lý Tông cười loạn:
- Bổn vương sắp có thuộc địa, chúng ta người thông minh không nói chuyện hồ đồ, ngươi biết được ý tứ trong lòng nói của bổn vương!
Tiêu Duệ không khỏi lắc đầu, quá khùng cuồng, rất càn rỡ. Không ngờ Lý Tông ngay trước mặt mình, thừa nhận tâm tư bản thân, cho dù tạo phản cũng muốn cướp lấy ngôi vị hoàng đế.
Tiêu Duệ cũng chậm rãi đứng dậy nói:
- Chẳng lẽ điện hạ không sợ Tiêu Duệ dựa đây bẩm báo hoàng thượng, nói điện hạ lòng muốn làm loạn sao?
Lý Tông ngạo nghễ bĩu môi:
- Mặc ngươi đi, thật ra bổn vương muốn nhìn, hoàng thượng tín nhiệm ngươi hay là tín nhiệm hoàng tử của ông ta.
Tiêu Duệ thản nhiên cười:
- Một khi đã như vậy, điện hạ tự giải quyết cho tốt. Tiêu Duệ cũng muốn nhìn một chút, điện hạ đi từng bước lên ngôi vị hoàng đế như thế nào?
Lý Tông cười lạnh bước ra cửa phòng, quay đầu lại âm trầm nói:
- Ngươi nhớ kỹ lời bổn vương nói ngày hôm nay. Ngày khác bổn vương dẫn quân giết về Trường An, người thứ nhất tru giết chính là Tiêu Duệ ngươi.
Tiêu Duệ hừ lạnh một tiếng:
- Chờ ngươi.
Cái này xem như chính thức trở mặt với Lý Tông, nhưng ngày này, sớm hay muộn đều sẽ tới, tới sớm ngày hôm nay, Tiêu Duệ cũng không để ở trong lòng. Đối với uy hiếp của Lý Tông, hắn đã đẩy lên vị trí hàng đầu trong cuộc sống xuyên qua Đại Đường của hắn.Vì cuộc sống hạnh phúc của mình và các cô gái, trước mắt hoặc thậm chí một đoạn thời gian về sau, hắn đều lấy đả kích Lý Tông làm mục tiêu đầu tiên.
Đương nhiên, chỗ dựa lớn nhất của hắn là sự hiểu biết đối với lịch sử và Lý Long Cơ. Cho dù lịch sử không có gì thay đổi, tương lai đi lên ngôi vị hoàng đế cũng là đứa con Lý Hanh của Lý Long Cơ, mà không phải Lý Tông.
Nhưng Lý Tông muốn làm như vậy, thật ra nhắc nhở Tiêu Duệ. Bùi Khoan là bè lũ ngoan cố của Lý Tông, nếu Bùi Khoan tiếp tục ngồi ở vị trí Hộ bộ thượng thư, tất nhiên sẽ tậm tâm tận lực âm thầm ủng hộ quân Lũng Hữu tăng cường quân bị.
Không, phải kéo Bùi Khoan từ vị trí Hộ bộ thượng thư xuống. Tiêu Duệ nghĩ đến đây, hung hăng chà chân, nhưng dù vậy hắn cũng không thể phủ nhận, ý nghĩa của Bùi Khoan, khả năng của Bùi Khoan là số một trong triều thần Đại Đường, vả lại người này thanh chính liêm khiết, không có lựa chọn thứ hai cho vị trí Hộ bộ thượng thư… Động Bùi Khoan có lẽ cũng không khó, có Lý Lâm Phủ âm thầm ngáng chân, hơn nữa lực ảnh hưởng của Tiêu Duệ và thái tử mới, Bùi Khoan thôi chức chỉ là vẫn đề sớm hay muộn.
Nhưng, ai tới thay thế Bùi Khoan? Tiêu Duệ không muốn để một người tài trí bình thường hay là tham quan thế vào đó, nói vậy, hắn có thể trở thành tội nhân của Đại Đường.
Trên đường đi tới phòng ngủ Chương Cừu Liên Nhi, Tiêu Duệ nghĩ mãi cũng không tìm ra một người lựa chọn thích hợp, mãi cho đến khi hắn nhìn thấy Chương Cừu Liên Nhi xấu hổ, mới bỗng nhiên nhớ tới Chương Cừu Kiêm Quỳnh. Không kém hơn so với mình, hắn làm quan sớm hơn mười năm, hiểu rõ triều chính và quốc sự, hắn mạnh hơn một người mới gà mờ nhiều lắm.
Chương Cừu Liên Nhi nhu thuận rúc vào trong lòng Tiêu Duệ, trong tâm tình vui sướng có vài phần không yên. Nhưng, sau khi chờ thật lâu, thấy ái lang cũng không có làm ra “động tác xấu hổ” như trong tưởng tượng của bản thân, không khỏi hơi có chút u oán trong lòng.
Tiêu Duệ cúi người nhìn lại, thấy trên gương mặt ửng đỏ của Chương Cừu Liên Nhi hơi lộ ra vài phần u oán, không khỏi nóng lên trong lòng, cúi người liền hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, mà tay kia cũng thuận thế luồn vào trong quần áo của nàng, ngựa quen đường cũ nắm lấy thân thể co dãn mà dịu dàng trắng mịn đầy đặn của nàng.
Chương Cừu Liên Nhi vừa hơn 20 tuổi, làm sao trải qua chuyện này. Thân mình nàng đột nhiên run rẩy vài cái, liền không còn sức chống cự hòa tan giữa sự tiến công hương diễm của Tiêu Duệ.
Nhưng ngay khi Chương Cừu Liên Nhi hoàn toàn bị đánh chiếm đến điểm cuối cùng, lại có người đến quấy nhiễu, lúc này là Tú Nhi. Khi âm thanh của Tú Nhi vang lên ngoài cửa, Tiêu Duệ không kìm nổi mắng một tiếng.
Phía trong Lý Tông không nóng nảy, Tiêu Duệ im lặng đứng ngoài phòng dường như cũng không lo lắng Bùi Khoan.
Làm người đứng đầu một phe Khánh Vương, làm Hộ bộ thượng thư, làm một bề tôi chính trực, thật ra Bùi Khoan cũng không muốn đi lên mặt đối lập với Tiêu Duệ. Đạo lý rất đơn giản, tuy rằng Tiêu Duệ được hoàng đế tin tưởng một bề, phía sau lại có bối cảnh hùng mạnh, nhưng Tiêu Duệ không phải một gian thần lộng quyền. Ít nhất, hắn không có làm ra hành động xấu xa bại hoại kỷ cương cho Lý Long Cơ, ngược lại giải quyết không ít phiền toái cho Đại Đường.
Hơn nữa, Tiêu Duệ coi tiền như rác nhân phẩm thanh nhã, và phẩm cách nhiệt tình vì ích lợi chung, đạt được sự tán thành và thiện cảm của các triều thần xuất thân văn sĩ như Bùi Khoan.
Nhưng mà, bởi vì Lý Tông tồn tại, hai người cũng không thể không trở thành địch nhân.
Kỳ thật, Bùi Khoan không phải là người hồ đồ. Sở dĩ hắn đứng một bên Lý Tông, thứ nhất là hồi báo ân tình chiêu hiền đãi sĩ năm đó và tình cảm tương giao với Lý Tông, thứ hai, trong mắt hắn, trong các hoàng tử của Lý Long Cơ, chỉ có Lý Tông thích hợp kế thừa giang sơn Đại Đường nhất.
Lý Tông đang yên lặng uống trà, đã thấy Tiêu Duệ đi đến.
Thần sắc trên mặt Tiêu Duệ nhàn nhạt, nhưng không có thiếu đi lễ nghĩa cấp bậc vốn có, hắn cúi người thi lễ với Lý Tông:
- Thần Tiêu Duệ, gặp qua Khánh Vương điện hạ!
Không ngờ Lý Tông mỉm cười thân thiết, đứng dậy đáp lễ lại:
- Tiêu đại nhân đa lễ. Bổn vương mạo muội tới chơi, thật ra quấy rầy Tiêu đại nhân!
Ánh mắt Tiêu Duệ xoay chuyển, chắp tay với Bùi Khoan:
- Hóa ra Bùi đại nhân ở đây, thất lễ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...