Từ trước đến nay Lý Long Cơ không ngả bài theo lẽ thường, điểm này ai cũng biết.
Hắn vừa giao chuyện xét xử Lễ Bộ tiết lộ đề thi cho Chương Cừu Kiêm Quỳnh xem xử, nhưng Chương Cừu Kiêm Quỳnh vừa mới về phủ đệ, lại nhận được một đạo thánh chỉ hoàng đế: cái gọi là chuyện lớn hóa thành nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có. Ngụ ý rất rõ ràng, việc này không ngắc lại, về phần có phải Thôi Hoán tiết lộ đề hay không cũng không quan trọng.
Sau khi Thôi Hoán sợ hãi trở về từ trong hoàng cung, liền nằm trên giường không dậy nổi. Sáng sớm ngày thứ hai, tất cả sự vụ của kỳ thi mùa xuân này được hoàng đế ngầm đồng ý, toàn bộ giao cho Lý Lâm Phủ xử lý. Lý Lâm Phủ nhiều năm nắm Lễ Bộ trong tay dùng thủ đoạn lôi đình, trong thời gian ngắn nhất đem chuyện “phong ba” này hóa thành không khí. Vì sợ hãi hắn, tất cả các quan viên Lễ Bộ biết được một chút “nội tình” đều ngậm chặt miệng, công tác chấm bài thi kỳ thi lần này cũng rất nhanh khôi phục bình thường.
Tất cả bài thi tương tự nhau đều bị “tiêu hủy”, coi như những thí sinh làm những bài thi này không tham gia cuộc thi, tất cả dấu vết hóa thành bụi mù bốn phía, không vết tích. Mà trong thành Trường An, các sai dịch Kinh Triệu phủ đã công khai lùng bắt người “tung tin đồn nhảm” trong toàn thành, cũng đứng ra nghiêm chỉnh công bố, đề thi kỳ thi mùa xuân này chưa từng tiết lộ.
Cứ như vậy, sĩ tử không mua hoặc không có tiền mua đề thi bị tiết lộ đều thở phào một hơi nhẹ nhõm. Đã nói rồi, kỳ thi mùa xuân liên quan đến xã tắc, làm sao có thể bị lộ? Mà đám sĩ tử mua đề thi không khỏi thất vọng âm thầm nguyền rủa, nhưng mắng thì mắng, bọn họ cũng không dám thổ lộ nửa điểm gió nhẹ. Không đăng khoa sang năm có thể thi tiếp, nếu như bị quan phủ truy bắt rồi, ăn phải án tụng, cả đời này coi như xong.
Thấy Lý Long Cơ không ngờ xử lý như vậy, Tiêu Duệ không khỏi hơi có chút thất vọng, chẳng lẽ tên khốn Thôi Hoán kia cứ tránh được một kiếp như vậy?
Chẳng qua kế tiếp, lại truyền đến một tin tức làm người ta kinh ngạc: Thôi Hoán điên rồi. Nghe nói ở trong phủ gặp người liền hô “có quỷ”, không ngờ trong một buổi sáng tóc tai rối tung chạy một vòng như điên trong thành Trường An, nếu không có hạ nhân Thôi gia gắt gao trói chặt mang hắn về Thôi gia, không chừng sẽ làm ra hỗn loạn gì đó.
Lập tức, một tin tức bát quái rằng danh kỹ Lạc Dương Liễu Mộng Nghiên hóa thành ác quỷ lấy mạng bắt đầu truyền bá trong thành Trường An. Điên rồi? Tiêu Duệ nhíu mày, không quá tin tưởng, chẳng lẽ?
Nhưng cho dù nói thế nào, mặc kệ Thôi Hoán điên thật hay điên giả, trước mắt cuối cùng chuyện này cũng tuyên cáo kết thúc.
Thị nữ Bảo Khánh của Liễu Mộng Nghiên không nhà để về, Tiêu Duệ thương nàng cơ khổ, để cho nàng vào Tiêu gia. Tiêu Duệ mang theo Bảo Khánh và Tú Nhi ra ngoài thành bái tế Liễu Mộng Nghiên trở về, còn chưa vào cửa, đã bị Lý Lâm Phủ sai người gọi tới Lý gia.
Lý Lâm Phủ vẫn như cũ ở trong thư phòng khác người của hắn, tiếp kiến con rể của hắn. Nói thư phòng này của hắn khác người, là bởi vì trang trí trong phủ Lý Lâm Phủ đều cực kỳ đơn giản, chỉ có gian thư phòng này bố trí hoa mỹ xa xỉ. Không nói vật gì lớn, chính là một cái chặn giấy trên bàn, đều được chế tạo từ đá máu gà quý báu.
- Ngồi đi.
Lý Lâm Phủ cười nhàn nhạt.
- Vâng, nhạc phụ đại nhân.
Tiêu Duệ cũng không khách khí, đặt mông ngồi xuống, ánh mắt trong suốt hơi đánh giá trên người Lý Lâm Phủ, sau đó lặng im không nói, chờ hắn nói chuyện. Lý Lâm Phủ đặc biết gọi hắn tới, đương nhiên không phải để nói chuyện phiếm.
- Hôm nay ta gọi con, có hai câu nói phải dặn con.
Lý Lâm Phủ đột nhiên thở dài một tiếng.
- Nhạc phụ đại nhân mời nói.
- Thứ nhất, Thôi Hoán này xảy ra chuyện, chắc chắn chức Lễ Bộ Thị Lang sẽ để trống. Lão phu nghĩ, hoàng thượng nhất định sẽ cố tình cho con tới làm, không biết ý con như thế nào?
Lý Lâm Phủ nhìn Tiêu Duệ thật sâu, ánh mắt hơi nghiêm nghị đặt trên người hắn, nháy mắt cũng không.
Tiêu Duệ thầm mắng một tiếng cáo già trong lòng, nhưng trên mặt lại thản nhiên, cười cười:
- Tiểu tế cung nghe nhạc phụ đại nhân dạy bảo.
Lý Lâm Phủ cười ha ha đứng dậy, ngón tay chỉ Tiêu Duệ:
- Thằng bé này, tuổi không lớn lắm, nhưng tâm tư ổn định khác thường, gần như khiến người ta tìm không được một chút sơ hở ---- cũng được, lão phu liền nói thật cho con, hoàng thượng nhất định sẽ đặc biệt triệu kiến con, hơn nữa cũng nhất định dùng tiếng Lễ Bỗ Thị Lang thiếu người để dò xét con.
- Trong lòng hoàng thượng, tuyệt đối không muốn cho con tiến vào Lễ Bộ.
Nhưng con là con rể của ta, hoàng thượng đề phòng đúng là cha vợ con và con liên thủ nắm giữ triều chính. Nhưng đảo mắt khắp triều đình, người thích hợp thay thế Thôi Hoán, có thể phù hợp tâm ý hoàng thượng, lại chỉ có một mình con.
Lý Lâm Phủ thản nhiên nói.
- Ha ha, nói vậy, nhạc phụ đại nhân khen trật rồi, triều đình Đại Đường này người tài đông đúc, Tiêu Duệ chẳng qua là một kẻ tiểu tử… Có đức gì có thể…
- Khiêm tốn cẩn thận rất tốt, nhưng không nên tự coi nhẹ mình, coi bản thân quá nhẹ, sẽ làm cho người ta cảm thấy con rất giả tạo.
Lý Lâm Phủ nở nụ cười:
- Hoàng thượng có ý muốn bồi dưỡng một người tương lai có thể kiềm chế lão phu, trừ con ra, trong những người tài của triều đình Đại Đường mới xuất hiện sau này còn chưa ai có đủ tư cách và năng lực! Con có tài danh thật lớn, lại có tài lực thật lớn, còn có được uy vọng thanh danh không gì sánh kịp trong dân gian, đồng thời sau lưng con còn có Lý Nghi và Ngọc Chân, những điều này, đều là ưu thế mà kẻ trẻ tuổi khác không thể so sánh…
Đuôi mày Tiêu Duệ dựng lên, không nói gì.
Lý Lâm Phủ lại nói:
- Lễ Bộ Thị Lang này con có thể làm, nhưng con và cha vợ con nhất định phải làm ra một thái độ.
Tiêu Duệ vừa động trong lòng:
- Ý của nhạc phụ đại nhân là hai nhà chúng ta phải…
- Đúng vậy.
Âm thanh trầm thấp của Lý Lâm Phủ nổi lên:
- Con là hôn phu của Không nhi, cũng là con cháu của ta. Lý Lâm Phủ ta tham chính mấy chục năm, lúc này đang ở trên đỉnh quyền lực, ai muốn đoạt đi quyền lực trong tay ta, hừ, cho dù là hoàng thượng cũng không được. Có lẽ con cũng đoán được, chuyện Thôi Hoán là do lão phu gây nên… Hoàng thượng biết rõ là ta làm, cũng đành chịu. Con không cần hoài nghi, đạo lý rất đơn giản, hoàng thượng cũng tốt triều đình Đại Đường cũng thế, cũng không thể rời khỏi lão phu.
Trong mắt Lý Lâm Phủ phát ra sự cuồng nhiệt và âm trầm làm cho Tiêu Duệ thấy thở dài trong lòng.
- Nhưng mà, gần vua như gần cọp, lão phu cũng biết, ta đang chơi một trò chơi điên cuồng… Kết quả cuối cùng, là lưỡng bại câu thương, hoặc là ta sẽ chết cực kỳ thảm ---- cho nên, lão phu muốn suy tính cho những đứa nhỏ các con một đường lui… Con hiểu được ý tứ của ta chứ?
Lý Lâm Phủ thở phào một cái.
- Mấy năm nay ta vẫn công khai ủng hộ Lý Mạo, mà con hiện giờ lại đứng một bên Lý Kỳ, một khi đã như vậy, cha vợ và con rể liền phân một con đường đi, qua mấy ngày, chúng ta làm một vở kịch cho hoàng thượng nhìn xem.
Lý Lâm Phủ cúi đầu nói:
- Làm cho Không nhi về trước…
Tiêu Duệ bỗng nhiên đứng lên, dứt khoát nói:
- Nhạc phụ đại nhân, điều này tuyệt đối không thể. Con tuyệt đối không thể vì cái gọi là diễn trò này, làm tổn thương Không nhi hoặc Không nhi rời khỏi con, tuyệt đối không thể.
Lý Lâm Phủ ngẩn ra, tiện đó vui mừng cười:
- Được, được lắm, lão phu quả nhiên không nhìn lầm con. Không nhi giao cho con, lão phu cũng yên tâm…
…
… - Tiêu Duệ, cuộc sống như giấc mộng, rất nhiều thứ nhìn như không gì phá nổi, kỳ thật không chịu nổi một kích. Giống như quyền lực lão phu có được bây giờ, còn có danh vọng của con hiện giờ… Tiết lạnh mùa xuân, mùa thu ấm áp như mùa xuân, thể lực khang kiện của lão phu sẽ không được lâu dài, chúng ta có thể làm là, có thời gian nắm trong tay hết thảy, an bài tốt mỗi một bước đường lui…
Lý Lâm Phủ thở dài một tiếng:
- Thế gian này còn có một thứ không đáng tin cậy, con có biết là thứ gì không?
Tiêu Duệ mỉm cười:
- Hẳn là sự sủng ái của vua đi.
Trước mắt Lý Lâm Phủ sáng ngời, tán thưởng một tiếng:
- Quả nhiên là con rể Lý Lâm Phủ ta, ánh mắt độc đáo. Hoàng thượng ân sủng có thể làm cho con lên trời, nhưng cũng có thể làm con chịu chết ---- cái gọi là lật tay làm mây úp tay làm mưa, khó đoán nhất thế gian này đúng là suy nghĩ của quân vương, cho nên, đứa nhỏ, ngàn vạn lần không cần nắm lấy sự ân sủng của hoàng thượng thái quá làm gì… Nhất là vị hoàng đế bệ hạ này của chúng ta…
Tiêu Duệ cúi người thi lễ:
- Tiểu tế hiểu được.
Thấy trên mặt Tiêu Duệ lộ ra vẻ nghiêm nghị, Lý Lâm Phủ không khỏi cười nói:
- Con cũng không cần quá mức lo lắng… Hoàng thượng cũng là người không phải thần, hắn cũng là người giống như chúng ta vậy, không có gì đáng sợ… Đi, cha vợ chàng rể chúng ta hôm nay phải say sưa một trận, qua ngày hôm nay, cửa lớn Lý gia này sẽ hoàn toàn đóng cửa với con, ha ha ha!
**************************
Bên ngoài Lợi Châu.
Lợi Châu là con đường duy nhất thông tư Ích Châu hoặc là đất Thục tới Trường An, vị trí ở trên điểm ranh giới giữa đất Thục và Hà Lũng. Đám xe ngựa của Chương Cừu Liên Nhi dừng lại nghỉ trọ sơ qua ở Lợi Châu, liền vội vàng tiếp tục chạy đi.
Lúc Chương Cừu Kiêm Quỳnh vào kinh, Chương Cừu Liên Nhi vốn nên cùng vào cung với hắn, nhưng chuyện tình về sản nghiệp Tiêu gia trên đầu Chương Cừu Liên Nhi còn chưa hoàn toàn xử lý xong, cân nhắc nhiều lần, mình vẫn nên lưu lại Ích Châu trước. Dù sao, trong mắt Chương Cừu Liên Nhi, đây là chuyện ái lang giao cho mình, nếu làm không tốt, mình không có mặt mũi đứng trước mặt Dương Ngọc Hoàn và Lý Nghi.
Một ngày một đêm mà xử lý xong sự vụ buôn bán của Tiêu gia, an bài trọng tâm sản nghiệp của Tiêu gia dần dần dời về phía Trường An, lúc này Chương Cừu Liên Nhi mới rời khỏi Ích Châu chạy tới Trường An.
Sau khi tới Lợi Châu, hộ vệ Chương Cừu gia thấy rất nhiều dân chạy nạn vọt ra từ trong thành, sau khi nghe ngóng mới biết được, đại chiến giữa Đại Đường và Thổ Phiên xâm chiếm Hà Lũng sắp tới, rất nhiều dân chúng Hà Lũng buông tha nhà cửa, chạy trốn tới đất Thục để tránh nạn chiến tranh. Nghe nói trong cốc hoang phía trước ngẫu nhiên có giặc cỏ Thổ Phiên quấy nhiễu, hộ vệ Chương Cừu gia vốn muốn khuyên Chương Cừu Liên Nhi tạm thời ở Lợi Châu tránh đầu trận gió, nhưng Chương Cừu Liên Nhi sốt ruột vào kinh lại một ngụm cự tuyệt.
Mặt trời đỏ trên đầu, quan đạo bằng phẳng đến đó lại thay đổi thành một con đường mòn tương đối chật hẹp, phía trước là một sơn cốc nửa mở, hộ vệ Tôn Hổ của Chương Cừu gia xoay người xuống ngựa, đi đến trước xe kiệu Chương Cừu Liên Nhi khom người nói:
- Tiểu thư, địa hình phía trước hiểm trở, tiểu nhân lo lắng…
Chương Cừu Liên Nhi ngồi trong xe ngựa nhô đầu ra, dịu dàng cười:
- Tôn Hổ, ta cũng không phải đại nhân vật nào, sao lại có cường đạo Thổ Phiên nghĩ đến ta… Hơn nữa, nơi này là trên ranh giới Đại Đường chúng ta, người Thổ Phiên nào dám làm càn như vậy, dưới ban ngày ban mặt…
Tôn Hổ cười khổ một tiếng. Làm hộ vệ trung tâm của Chương Cừu gia, hắn được Chương Cừu Kiêm Quỳnh lưu lại bảo hộ bên người Chương Cừu Liên Nhi. Hắn cũng hiểu được cho dù gần đây vùng Lợi Châu giặc cỏ Thổ Phiên làm ầm làm ĩ, cũng chưa chắc sẽ để cho bọn họ vượt qua, nhưng sau khi đi vào Lợi Châu, mắt của hắn nháy kịch liệt, ngày đêm khó có thể bình an, chỉ lo sẽ xảy ra sự cố gì.
Nếu Chương Cừu Liên Nhi xảy ra chuyện gì ở chỗ này, không chỉ nói Chương Cừu Kiêm Quỳnh không tha cho hắn, chính là Tiêu Duệ kia, cũng sẽ lột da hắn.
Thấy Tôn Hổ vẫn kiên trì, Chương Cừu Liên Nhi đành phải thở dài:
- Cũng được, vậy làm theo lời ngươi nói đi.
Tôn Hổ thở phào một cái, khom người nói:
- Đa tạ tiểu thư, giờ tiểu nhân đi chuẩn bị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...