Đại Đường Tửu Đồ

Tiếng người than thở không ngừng bên tai. Bất kể là tán thưởng hay là ghen ghét Tiêu Duệ, đối với các quý tộc, thuật rượu của Tiêu Duệ xem thế là đủ rồi. Cho dù là người Thôi gia cũng không thể ngoại lệ. Cũng không ai biết được Tiêu Duệ này học được một con đường kỹ thuật rượu xuất quỷ nhập thần từ chỗ nào, làm rượu vượt bậc thiên hạ, ngửi mùi biết rượu cái thế vô song, tùy ý ra tay biểu diễn liền làm người ta ngạc nhiên thán phục.

Kỳ thật, “trò chơi” kể trên Tiêu Duệ cũng khoe khoang không ít ở kiếp trước. Tuy rằng hắn không biết ảo thuật, nhưng trò rượu tiên trong bức tranh kia vẫn là dày công tôi luyện, đi đến Đại Đường lừa dối quý tộc Đại Đường hơn một nghìn năm trước một chút, vẫn là không thành vấn đề. Đương nhiên, mục đích của hắn cũng không phải vì lừa dối và khoe khoang.

Tiêu Duệ làm cho Xuân nhi và Lan nhi lui ra, chính mình sau đó tiến tới cúi đầu:

- Hoàng thượng, một trò chơi nhỏ làm hoàng thượng cười mà thôi, không dám nhận hoàng thượng tán dương như thế. Hoàng thượng, thần còn muốn…

Lý Long Cơ thích nhất loại việc mới mẻ này, thấy Tiêu Duệ dường như còn có “xiếc” muốn chơi, không khỏi càng thêm hưng phấn, lớn tiếng nói:

- Tiêu Duệ, ngươi cái gì đều không cần nói, trẫm đang chờ xem.

Tiêu Duệ đột nhiên nở nụ cười. Hắn đứng thẳng thân mình, thân hình tuấn lãng phóng khoáng dưới ánh trăng và dưới ánh đèn hiện lên một cái bóng thật dài. hắn xoay lưng lại, nhìn một số thái giám và cung nữ đang đem “đạo cụ” tới giữa sân, cất cao giọng nói:

- Hoàng thượng, các vị đại nhân, xiếc này của thần tên là vượt lửa qua sông.

Vài tên thái giám mang tới hai cái nồi rượu bằng sắt tới đây, trong nồi tràn đầy rượu Thiêu Đao Tử độ cồn rất cao do tửu phường Tửu Đồ sản xuất. Mùi rượu nồng đậm phiêu tán trên không trung, đặc biệt xông vào mũi, làm cho một số công chúa và phi tần lỗ mũi không quá thông thuận không kìm nổi hắt hơi vài cái.

Bên cạnh hai cái nồi rượu, đặt vài cái thùng gỗ tràn đầy nước.

Tiêu Duệ đi đến trước nồi rượu, dùng môi gỗ múc rượu mạnh, cười nói nhàn nhạt:

- Hoàng thượng, đây là Thiêu Đao Tử thần làm chuyên bán cho người Hồ man di, rượu này vô cùng mãnh liệt, nóng như lửa.

Lý Long Cơ ồ một tiếng, sự thích thú của chúng thần và đám hoàng tử hoàng nữ đều bị hành vi ra vẻ thần bí của Tiêu Duệ khơi gợi lên. Cho dù là Lý Tông và Lý Mạo kia cũng đều mở lớn mắt, đều cân nhắc suy nghĩ muốn nhìn Tiêu Duệ sẽ lại làm ra trò chơi thần kỳ gì.

Tiêu Duệ cười cười, đột nhiên ngừng lại quát một tiếng:


- Đốt lửa.

Oanh! Xùy!

Một đốm lửa nhỏ từ hộp quẹt trong tay thái giám rơi vào một nồi rượu, rượu mạnh trong nồi nháy mắt bị đốt, ngọn lửa hừng hực bốc lên cao, rọi lên một màu hồng trên người Tiêu Duệ đứng một bên.

A!

Ồ!

Hô!

Thình lình xảy ra rượu cháy làm cho mọi người lắp bắp kinh hãi. Nhưng mọi người còn chưa có phục hồi tinh thần, lại nhìn thấy Tiêu Duệ động tác cục kỳ tiêu sái đưa tay tiến vào trong nồi rượu cháy hừng hực, sau đó dường như không có việc gì cầm một ngọn lửa ra.

Ngọn lửa kia nhảy nhảy trên tay Tiêu Duệ. Tiêu Duệ mỉm cười, chợt bắn bay ngọn lửa, hóa thành nhiều đốm lửa tiêu tán trong bầu trời đêm nặng nề.

- Hoàng thượng, trò chơi này của thần cần có người đến phối hợp, không biết có vị điện hạ nào ở chỗ này đồng ý xuống sân đến trợ hứng cho hoàng thượng cùng với Tiêu Duệ?

Tiêu Duệ đột nhiên xoay người ánh mắt nhìn về phía một số hoàng tử hoàng nữ, thản nhiên nói.

Lý Long Cơ a một tiếng:

- Tiêu Duệ, ngươi cẩn thận nói xem phương pháp phối hợp thế nào?

- Hoàng thượng, chính là để cho thần đem rượu mạnh này vẩy lên người, sau đó lại châm… Đây đúng là cái gọi là vượt lửa qua sông, không biết vị điện hạ nào đồng ý diễn trò vượt lửa qua sông này vì hoàng thượng? Ha ha, các điện hạ không cần khẩn trương, Tiêu Duệ có thể cam đoan, việc này hữu kinh vô hiểm!

Tiêu Duệ cười thản nhiên.


Nhưng đám hoàng tử hoàng nữ hai mặt nhìn nhau, hít một hơi sâu. Tuy rằng Tiêu Duệ luôn mồm tỏ vẻ hữu kinh vô hiểm, nhưng nhìn ngọn lửa hừng hực thiêu đốt trên người, nếu chẳng may… Vậy như thế nào cho được? Huống chi, hành động lần này của Tiêu Duệ nhất định là có thâm ý, nếu không, hắn tìm một thái giám hoặc cung nữ đến phối hợp là được, cần gì phải tìm hoàng tử hoàng nữ.

Những hoàng tử hoàng nữ khác im lặng không nói. Bọn họ hiểu được, lần này đại khái là Tiêu Duệ hướng tới Lý Tông và Lý Mạo, không quan hệ tới bọn họ.

Lý Long Cơ nhíu mày, hàn quang trong mắt chợt lóe, nhìn đám con trai con gái của mình, thản nhiên nói:

- Các con ai nguyện ý tiến tới?

Lý Tông run lên trong lòng, đang muốn tiến tới, trong đột nhiên lại mơ hồ cảm thấy không được thoải mái, lại cúi đầu xuống. Lý Mạo càng không cần phải nói, ngày thường hắn sống trong an nhàn sung sướng căn bản không có khả năng có loại đảm lượng này. Xem qua ngọn lửa hừng hực cũng kinh tâm động phách, huống chi là thiêu đốt trên người mình.

Ánh mắt Tiêu Duệ đặt lên người Lý Kỳ. Tuy rằng Lý Kỳ sớm có tư tưởng chuẩn bị trong lòng, nhưng vẫn hơi có chút bất an. Nhưng hắn nhìn thấy trong mắt Tiêu Duệ không ngờ lóe ra một tia căm tức, không khỏi thở dài, bỗng nhiên đứng dậy:

- Phụ hoàng, con nguyện ý thử một lần.

Lý Long Cơ liếc Lý Kỳ thật sâu, chẩm ãi gật đầu:

- Tốt lắm, con đi đi. ---- Tiêu Duệ, khanh nhớ kỹ cho trẫm, nếu Thịnh Vương có bất kỳ sơ xuất gì, trẫm tuyệt đối không tha cho khanh.

Tiêu Duệ thản nhiên gật đầu khom người:

- Vâng, thần hiểu được.

Lý Kỳ có chút run rẩy đứng trước mặt Tiêu Duệ. Trò chơi này lúc trước hắn có thử qua một lần, loại cảm giác kinh hồn này vẫn làm cho hắn nghĩ tới liền không rét mà run. Biết rõ không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng hắn vẫn sợ hãi,

Một câu cũng không nói nên lời.


Đột nhiên, bên tai truyền đến âm thanh trầm thấp của Tiêu Duệ:

- Không sao, bình tĩnh.

Nhìn sự thong dong trong mắt Tiêu Duệ, Lý Kỳ cắn chặt răng, cúi đầu nói:

- Tỷ phu, huynh tới đi, đệ tin tưởng huynh.

Tiêu Duệ nhẹ nhàng cười, tự mình cúi dùng chậu gỗ đựng một chậu rượu nồng đậm từ trong nồi rượu, sau đó không chút do dự đem rượu giội lên người Lý Kỳ. Rầm một tiếng, dưới ngực Lý Kỳ phần lớn bị rượu ướt nhẹp, dính gắt gao lên người hắn.

Giữa sân tĩnh lặng không tiếng động, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc vù vù. Sắc mặt Lý Kỳ càng thêm tái nhợt, hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, chỉ có điều thân hình đứng giữa sân hơi phát run. Lý Nghi ở một bên lo âu chà xát hai tay, muốn nói gì những vẫn nuốt trở lại.

Tiêu Duệ châm lửa trong tay, ngọn lửa lung lay nhảy trong tay hắn, hắn tới gần Lý Kỳ từng chút.

Sắc mặt quyến rũ của Võ Huệ Phi trắng bệch một trận, nàng lấy tay đỡ ngực run giọng nói:

- Chậm đã, Tiêu Duệ.

Tiêu Duệ ngạc nhiên ngẩng đầu.

- Tiêu Duệ, Kỳ nhi có việc gì, ngươi…

Võ Huệ Phi run giọng hỏi.

- Nương nương yên tâm, Thịnh Vương sẽ không có việc gì, một chút trò chơi nhỏ mà thôi.

Tiêu Duệ cười cười, đột nhiên đưa hộp quẹt trong tay hướng tới nửa thân dưới ướt sũng của Lý Kỳ.

Hô! Hô! Hô!


Ngọn lửa bùng lên trên người Lý Kỳ, nhiều đám lửa chạy toán loạn trên người hắn. Lý Kỳ dang rộng hai tay, chậm rãi bước đi vài bước. Ngọn lửa dường như ngày càng thiêu đốt mạnh, tiếng ngọn lửa vù vù kia nháy mắt làm khuôn mắt non nớt của Lý Kỳ nổi lên vài phần âm trầm, hắn cắn chặt hàm răng, ánh mắt vẫn mấp máy.

Mọi người kinh hô lên, đa số đều đứng dậy, hô lên.

- Xoay người lại!

Nụ cười nơi khóe miệng Tiêu Duệ ngày càng đậm, đột nhiên quát.

Dưa theo bố trí lúc trước, Lý Kỳ xoay người tại chỗ, kéo ánh lửa đầy người trượt ra một đám lửa hình tròn. Tiêu Duệ bưng chậu gỗ lên, trong nháy mắt giội từ đầu đến chân Lý Kỳ, dập tắt ngọn lửa trên người Lý Kỳ.

Lý Kỳ thở phào một cái, lấy lại bình tĩnh, tiến lên mở quần áo ướt sũng ra. Tuy rằng quần áo ướt sũng, nhưng không hề có dấu vết lửa cháy, đang lúc mọi người than thở sợ hãi, Lý Kỳ vội vàng được vài cung nữ và thái giám hộ vệ, cuối cùng đi thay quần áo. Dù sao, đây chính là ngày rất lạnh, quần áo ẩm ướt làm sao hắn chịu được.

Lý Long Cơ vỗ bàn tán dương:

- Hay, tuyệt vời! Trẫm còn chưa từng thấy qua loại kỳ thuật này, Tiêu Duệ, trẫm phải thưởng khanh thật hậu.

Lý Mạo thấy danh tiếng này đều bị Lý Kỳ đoạt đi, phẫn nộ trong lòng, đứng dậy căm hận nói:

- Phụ hoàng, Tiêu Duệ này rõ ràng đã giải thích với Thịnh Vương trước, lúc này Thịnh Vương mới dám… Nếu nhi thần biết trước không có chút nguy hiểm nào, nhi thần cũng nguyện ý vượt lửa qua sông…

Gồm cả Lý Long Cơ, ai cũng không phải người ngu, đều hiểu được lần này Tiêu Duệ chẳng qua là làm cho Lý Kỳ có một lần nổi bật. Đây đương nhiên là kế hoạch trước đó bọn họ đã an bài tốt, nếu không hôm nay Lý Kỳ như nào lại không có lễ vật gì để dâng tặng. Nhưng mặc dù là như vậy, một màn mạo hiểm kích thích trước mắt này vẫn làm cho bọn họ cảm nhận được rung động dị thường.

Ngọc Chân thở dài, thầm nghĩ, “tiểu oan gia, ngươi đúng là vắt hết óc cho Thịnh Vương này… Nhưng, ngươi cho rằng để cho Thịnh Vương nổi bật có thể đạt được sự coi trọng của hoàng thượng sao? Đây căn bản là người si nói mộng.”

Võ Huệ Phi khen ngợi nhìn Tiêu Duệ. Làm mẫu thân Lý Kỳ, giờ phút này nàng có thể thực sự xác định: Tiêu Duệ đã một lòng chuẩn bị trợ giúp Thịnh Vương, điều này tin tưởng không thể nghi ngờ.

Sắc mặt Tiêu Duệ bình tĩnh, khóe miệng cười. Hắn đương nhiên không ngu ngốc nghĩ rằng để cho Lý Kỳ nổi bật có thể khiến cho Lý Long Cơ coi trọng. Sở dĩ hôm nay làm ra nhiều trò như vậy, đơn giản là muốn công khai tuyên bố thái độ, mình đúng chung một chỗ với Thịnh Vương. Tiếp theo, cũng thuận tiện làm cho Lý Kỳ “phát sáng”, đề cao chút nổi tiếng thôi.

- Thọ Vương điện hạ, trước đó Thịnh Vương đương nhiên là thí nghiệm qua cùng với thần. Chẳng qua, thí nghiệm thì thí nghiệm, đảm lượng thì đảm lượng ---- nếu Thọ Vương điện hạ như thế, như vậy thần cả gan mời Thọ Vương điện hạ lên sân khấu thử một lần.

Tiêu Duệ cười cười, cúi người thi lễ với Lý Mạo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui