Ngồi ở một tửu lâu cao lớn hùng vĩ cột trụ khắc họa, chừng bốn tầng. Ngồi ở tầng thứ tư nhìn ra phong cảnh Vị Hà ngoài thành, tửu lâu tên cổ là Vọng Thủy lâu. Không mấy người trong thành Trường An biết, kỳ thật đây cũng là sản nghiệp của Dương Trịnh gia ở Trường An.
Vào lúc giữa trưa. Mặt trời đỏ nhô lên cao xua tan đi giá lạnh đầy trời, khiến mùa đông trong thành Trường An thêm vài phần ấm áp. Một chiếc xe ngựa màu đen chậm rãi chạy qua, Tiêu Duệ phiêu nhiên xuống xe, liếc mắt một cái liền trông thấy Trịnh Ưởng chờ trước cửa tửu lâu. Trịnh Ưởng vừa mới tân hôn không lâu, giờ phút này nhìn qua xuân phong đắc ý vẻ mặt phấn chấn.
- Dương Minh huynh!
Tiêu Duệ mỉm cười chắp tay.
- Tử Trường, mau mau mời vào!
Trịnh Ưởng và Tiêu Duệ chào xong, hai người cùng nhau tiến vào đại sảnh lầu một Vọng Thủy lâu.
Đi qua cửa tửu lâu, Tiêu Duệ lắp bắp kinh hãi. Xem ra hôm nay, Vọng Thủy lâu đã được Trịnh gia bao xuống, đưa mắt toàn bộ đại sảnh không ngờ không có một bóng người, mà tiểu nhị tửu lâu đang bận rộn mang rượu và thức ăn tới lầu bốn.
- Mời lên lầu… Tử Trường.
Trịnh Ưởng cười:
- Gia phụ bao xuống tửu lâu, đặc biệt mở tiệc chiêu đãi Tử Trường.
A? Tiêu Duệ ngẩn ra, cười khổ, nói:
- Dương Minh huynh, không cần phô trương bậc này chứ?
- Ha ha, đây là sản nghiệp Trịnh gia ta…
Trịnh Ưởng nắm tay Tiêu Duệ, dọc theo một cầu thang bằng gỗ lên lầu bốn. Không ngờ trong đại sảnh lầu bốn truyền ra tiếng người ầm ĩ, Tiêu Duệ không khỏi kỳ quái liếc qua Trịnh Ưởng, Trịnh Ưởng cười ha ha:
- Tử Trường, ngày hôm nay, người tứ đại gia tộc làm quan trong triều trên cơ bản đều tới rồi…
Tiêu Duệ nhíu mày, chuyện đã tới nước này, cũng không nói được gì nữa, đành phải đi theo Trịnh Ưởng vào đại sảnh.
Một trung niên nam tử tướng mạo sáng sủa, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, vội vàng tới đón:
- Tại hạ Trịnh Long, cảm tạ Tiêu đại nhân đến dự, mời vào.
Tiêu Duệ liếc hắn một cái, biết hắn là gia chủ hiện giờ của Trịnh gia, phụ thân của Trịnh Ưởng, Thứ sử Kim Châu Trịnh Long, không khỏi mỉm cười, cúi người thi lễ:
- Tiêu Duệ gặp qua Trịnh bá phụ đại nhân.
Một tiếng Trịnh bá phụ đại nhân đương nhiên là vì quan hệ với Trịnh Ưởng. Chỉ một tiếng Trịnh bá phụ đại nhân này khiến Trịnh Long cực kỳ vui sướng trong lòng. Hắn vốn có ý qua lại thân thiết với Tiêu Duệ, Tiêu Duệ có thể chủ động kéo gần quan hệ giữa bọn họ, điều đó tự nhiên là không còn gì tốt hơn.
- Ha ha, nếu Tiêu đại nhân và khuyển tử là bạn thân tương giao, một tiếng bá phụ này, lão phu từ chối thì bất kính.
Trịnh Long lại cao giọng cười:
- Hiền chất mời vào.
Tiêu Duệ cười, đảo mắt liếc vào trong sảnh, thấy trong sảnh quả nhiên đứng đầy đệ tử làm quan trong triều của Trịnh gia, Thôi gia, Lô gia và Vương gia. Phần lớn là một số quan lại trung tầng ở lục bộ nha môn, ở giữa lại còn có Vương Duy.
- Tiêu đại nhân
…
Đám quan viên xuất thân từ thế gia đại tộc đều tươi cười cùng hàn huyên chào hỏi Tiêu Duệ. Những người này trên cơ bản Tiêu Duệ đều chưa quen thuộc, chỉ có một số người từng có duyên gặp mặt một lần trong triều. Thật sự quen thuộc, đại khái cũng chỉ có Vương Duy. Nhưng ở trường hợp trước mắt này, Vương Duy cũng chỉ thản nhiên gật đầu với Tiêu Duệ, không nói gì thêm.
Từ sau khi Lý lâm Phủ cầm quyền, dưới sự “dẫn đường” cố ý của Lý Long Cơ, Lý Lâm Phủ tiến hành xa lánh mọi mặt với thế gia đại tộc một hệ. Ba năm ngắn ngủi, có một số con cháu quý tộc có hi vọng lên chức đạt được địa vị cao không thể không ra ngoài làm quan, rời khỏi Trường An trung tâm quyền lực của Đại Đường. Mà vấn đề chọn lựa đề bạt nhân tài, khoa cử hàng năm đều do Lý Lâm Phủ nắm trong tay, số đệ tử thế gia đại tộc thông qua kỳ thi tiến thân so với quá khứ giảm xuống rõ rệt.
Dưới tình huống như vậy, tứ đại gia tộc lấy Trịnh gia dẫn đầu cố ý quan hệ thân thiết với Tiêu Duệ, không thể nghi ngờ cũng là một loại lựa chọn bất đắc dĩ. Hôm nay Trịnh Long lại mở tiệc chiêu đãi Tiêu Duệ là nhân tố then chốt để triều thần xuất thân từ tứ đại gia tộc tới. Mặc dù Tiêu Duệ ngoài dự đoán của mọi người trở thành con rể của Lý Lâm Phủ, nhưng người của tứ đại gia tộc cũng không phải người ngu. Bọn họ đã sớm nhìn ra, Tiêu Duệ là quyền thần lựa chọn người sau này hoàng đế cố ý bồi dưỡng. Với tứ đại gia tộc mà nói, quan hệ thân cận với Tiêu Duệ hơn, coi như cũng là một loại đầu tư cho tương lai.
Tiệc rượu quan trường của người Đường vẫn già cỗi hai loại trò vui giống như cũ, trước tiên có ca cơ hát khúc vũ đạo, sau có kỹ nữ bồi rượu. Người ta ngồi xuống uống hết rượu và thức ăn trước mặt mọi người, âm nhạc ca múa dâm đãng bắt đầu vang lên. Thấy các vẻ mặt say mê quên bản thân trong đó, Tiêu Duệ không khỏi cười khổ: Ca khúc rách nát này cũng nghe được? Vũ nữ vặn eo lắc mông này, chợt thấy phong tình vạn chủng, nhưng nhìn lâu sẽ khiến người ta không còn thú vị mất hứng.
Nương theo tiếng tửu lệnh mời rượu ầm ĩ, một đám kỹ nữ yêu mỵ trang điểm xinh đẹp trên mặt xuân ý nhộn nhạo, đi đến ngồi xuống bên người theo thứ tự, có người không ngồi vững vàng liền ngả vào trong ngực quan lại đang say men, phát ra tiếng cười duyên khanh khách câu người.
Cuối cùng lại là một “người quen” của Tiêu Duệ, Trầm Yến Yến đứng đầu bản hoa trong Hoa Xuân Các Bình Khang phường. Trầm Yến Yến phất tay áo mảnh mai khẩn thiết mà đến, nàng là bông hoa mà Trịnh Long mất số tiền lớn mời đến hầu hạ khách quý, tự nhiên là đi tới ngồi cạnh thượng khách là Tiêu Duệ ở bên trái Trịnh Long.
Tuy rằng không phải lần đầu tham gia loại bồi rượu quan viên tụ hội này, nhưng Trầm Yến Yến vẫn có chút khẩn trương. Bởi vì nàng nghe hạ nhân Trịnh gia nói, mọi người tham gia yến hội đều là triều thần trong triều xuất thân từ tứ đại gia tộc.
Lực ảnh hưởng, nói ở một góc độ nào đóm vượt qua hoàng gia Lý thị, truyền thừa bảng hiệu gia tộc, đã làm cho đệ tử thế gia đại tộc đeo một tầng khăn che mặt thần bí trong mắt dân chúng.
Nàng định thần liếc nhìn quý nhân chỗ thượng khách, không khỏi sững lại nơi đó: kia, kia không ngờ là hoa phục công tử cao quý làm cho nàng thần hồn điên đảo đêm đó. Tiêu Duệ sau đó cũng phát hiện nàng, sắc mặt hơi đổi, trong mắt hiện lên một tia hào quang.
Trịnh Ưởng khoát tay áo:
- Tới bên người hầu hạ Tiêu đại nhân đi.
Toàn thân Trầm Yến Yến run lên, ánh mắt trở nên mê ly. Nàng yên lặng ngồi bên người Tiêu Duệ, động cũng không động, trong lòng nổi lên sóng gợn: Tiêu Duệ, không ngờ đó là môn sinh thiên tử Tiêu Duệ!
Trầm Yến Yến sao có thể không biết tên Tiêu Duệ này, một bài ca “hỏi thể gian tình là chi” đã sớm trở thành ca khúc lưu tồn của ca cơ Bình Khang phường. Nhớ tới đôi tay người danh chấn thiên hạ này từng tùy ý xoa nắn qua chỗ xấu hổ của mình, một chút xuân tình dâng lên trong lòng Trầm Yến Yến. Nhưng rồi, nàng lại nghĩ tới hy vọng xa vời không tự lượng sức của mình kia, không khỏi ảm đạm xuống. Người ta lấy là công chúa, còn có tiểu thư nhà Lý tướng sắp gả vào phủ, chính mình một nữ tử phong trần yếu đuối nhỏ bé sao có thể rơi vào mắt người ta?
Từ đầu đến cuối, Tiêu Duệ chưa từng nói qua một câu với Trầm Yến Yến, mà Trầm Yến Yến chỉ vừa hối hận, vừa ngồi bên cạnh rót rượu cho hắn, ngẫu nhiên đưa ánh mắt phức tạp đảo nhanh qua khuôn mặt anh tuấn thản nhiên của hắn.
Trịnh Long lại vừa uống rượu, vừa trò chuyện một số chủ đề văn nhân sĩ tử hay tán gẫu với Tiêu Duệ. Tiêu Duệ sớm không phải gà mờ như lúc trước, thành thạo ứng phó tình cảnh này.
- Đại nhân, Thôi Hoán Thôi đại nhân đến!
Một hạ nhân Trịnh gia đi tới nhỏ giọng nói bên tai Trịnh Long.
Trinh Long lại cả kinh, thầm nghĩ Thôi Hoán này sao lại tới? Thôi Hoán là cháu trai của Bác Lăng Quận Vương Thôi Huyền Vĩ, là thanh niên tài giỏi anh tuấn nổi danh lừng lẫy trong Thôi thị Bác Lăng, nghe nói vừa nắm chức Dương Châu trưởng sứ lại bị triệu về kinh. Người này thành danh khi còn trẻ, lại xuất thân quý tộc nhà giàu, tự nhiên nhiều hơn vài phần ngạo khí. Không chỉ nói người bình thường, cho dù là người trong tứ đại thế gia, có thể làm cho hắn để mắt cũng không có mấy người.
Ở nơi như thế này Trịnh Long vốn không trông chờ hắn có thể hạ thấp mình mà đến, nhưng hắn lại cứ đến đây.
Thế lực Thôi gia hùng hậu, Thôi Hoán lại rất được hoàng đế coi trọng, Trịnh Long cũng không dám chậm trễ, vội vàng làm cho Trịnh Ưởng xuống lầu nghênh đón. Không bao lâu, một thanh niên áo trắng phiêu nhiên mà vào, trên khuôn mặt tuấn lãng lộ vẻ tươi cười thản nhiên, chỉ có điều khóe miệng hơi nhếch lên thể hiện người này ẩn náu thái độ kiêu kỳ.
Phần lớn mọi người đứng lên chào hắn, cho dù là Trịnh Long cũng cười đứng dậy gọi một tiếng hiền chất. Chỉ có Vương Duy như trước tự rót rượu uống một mình, hồn nhiên không biết người nào tới.
Thôi Hoán là Trạng Nguyên năm Khai Nguyên thứ hai mươi mốt, luôn luôn làm quan bên ngoài, Tiêu Duệ cũng không biết hắn, tự lo im lặng uống rượu.
Thôi Hoán mất tự nhiên hàn huyên qua loa với mọi người hai tiếng, đột nhiên hắn phóng mắt lên người Tiêu Duệ đang ngồi chỗ kia, thấy Tiêu Duệ thần thanh khí lãng phong tư không thua gì mình, khóe miệng không khỏi bĩu nên, thản nhiên cười:
- Vị này chính là Tiêu Duệ Tiêu Tử Trường gần đây thanh danh lên cao?
Tiêu Duệ nhàn nhạt cười, chậm rãi đứng dậy, chắp tay:
- Tại hạ đúng là Tiêu Duệ, gặp qua Thôi đại nhân.
Đều là thanh niên tài năng tuấn tú, nhưng thanh danh Tiêu Duệ hiện giờ đã không phải Thôi Hoán có thể so sánh. Chính vì như thế, Thôi Hoán mới có lòng mâu thuẫn tự nhiên với Tiêu Duệ. Làm một tài tử đối mặt với một tài tử lớn hơn, làm cho Thôi Hoán cảm giác bởi vì Tiêu Duệ tồn tại mà thanh danh của hắn trở nên ảm đạm không ánh sáng, trong lúc vô ý Thôi Hoán nảy sanh lòng ganh tỵ. Đương nhiên, chủ yếu là một con cháu quý tộc còn trẻ thành danh, hắn cũng khinh thường Tiêu Duệ.
Cái gì môn sinh thiên tử, tài tử tửu đồ, trong mắt Thôi Hoán không đáng một đồng.
Quan trọng hơn là, Tiêu Duệ lại muốn lấy người trong lòng của mình, điều này làm cho Thôi Hoán ghen ghét dữ dội. Từ ba năm trước Thôi Hoán đã nhìn trúng Lý Đằng Không long lanh động lòng người, mà lúc đó đường làm quan của hắn đang mở rộng, thiếu nữ Lý Đằng không cũng rất có thiện cảm với hắn. Thôi gia lúc ấy vốn muốn cầu hôn, nhưng bị Lý Lâm Phủ lấy lý do Lý Đằng Không còn nhỏ tuồi mà nhã nhặn từ chối. Mấy ngày trước Thôi Hoán về kinh, liền thúc giục cha mình tới Lý phủ cầu hôn, kết quả lại nghe nói Lý Đằng Không đã có hôn ước với Tiêu Duệ.
Nữ thần trong lòng mình lại phải làm thiếp cho người khác, điều này làm cho Thôi Hoán tâm cao khí ngạo nghĩ tới liền cảm thấy phẫn nộ và khó chịu dị thường. Nhưng phẫn nộ thì phẫn nộ, khó chịu thì khó chịu, nếu Lý Đằng Không đã có hôn ước với người khác, làm một đệ tử quý tộc có giáo dưỡng, làm một thanh niên tài năng tuấn tú có phần được hoàng đế coi trọng, ở ngoài mặt hắn không thể không phong độ lựa chọn tươi cười.
Nhưng lúc hắn nản lòng thoái chí, cơ hội của hắn lại đến, Lý Long Cơ xa tại biệt cung Lý Sơn đột nhiên gọi hắn khẩn cấp. Một đường nhanh chóng trở về Trường An, đột nhiên nghe được Trịnh gia đang mở tiệc chiêu đãi Tiêu Duệ ở Vọng Thủy lâu, hắn liền không trở lại phủ đệ, bỏ tới đây.
- Quả nhiên là tuấn tú lịch sự, khó trách Ngọc Chân điện hạ lại nhìn trúng ngươi.
Thôi Hoán liếc Tiêu Duệ, nói nhạt không mặn mà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...