Thời gian một chén trà nhỏ, lúc này Ngọc Chân mới cho Tiêu Duệ dừng tay, phân phó hắn ngồi trên tú đôn đối diện chính mình.
Ngọc Chân lôi tấm áo choàng bằng gấm tơ tằm trên giường, khoác lên người, rốt cục che lại cảnh xuân tràn đầy phòng kia. Thấy Tiêu Duệ thở phào một cái như trút được gánh nặng, Ngọc Chân không khỏi trừng mắt, sẵng giọng:
- Hay cho tiêu ca nhi ngươi, một bụng tâm tư ma quỷ.
Tiêu Duệ âm thầm cười, cúi đầu xuống. Không biết tính sao, Ngọc Chân này làm cho hắn có cảm giác càng ngày càng thân cận, ở chung lâu ngày, càng cảm thấy thoải mái.
- Tiểu ca nhi, ngươi có biết vì cái gì ta đối với ngươi ưu đãi như vậy không?
Ngọc Chân thở dài sâu kín, ánh mắt phức tạp nhìn Tiêu Duệ, không kìm nổi vươn cổ tay xanh nhạt giống như ngọc, vuốt ve đầu Tiêu Duệ:
- Nếu ta có một đứa nhỏ, cũng nên lớn như vậy, đứa nhỏ…
Những lời nói cuối cùng của Ngọc Chân giống như tiếng nỉ non của thiếu nữ, tràn ngập cô đơn và ai buồn thảm vô tận
- Ta và ngươi rất hợp duyên, ta rất thích ngươi, không hiểu thích ra sao cả. Ta thích ngươi có thể thường xuyên đến xem ta, xoa bóp bả vai giúp ta giống như hôm nay vậy, ta rất vui mừng.
Ngọc Chân dùng mấy lời nói hết sức dịu dàng chủ động kết thúc buồn bã trong lòng, sau đó thu tay lại, dứt khoát nói:
- Chỉ cần có ta ở đây, không ai dám động ngươi. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, phải tự trọng, tự chăm sóc bản thân, bằng vào tài học của ngươi, sau này mưu cầu được một đời phú quý đó bất quá chỉ là chuyện thuận tay.
Nói giờ phút này Tiêu Duệ không cảm động đó là giả. Hắn cũng không rõ ràng lắm, tại sao Ngọc Chân công chúa lại trân trọng hắn như vậy. Nhưng từ trong những lời nói của Ngọc Chân, hắn nghe được sự chân thành thực sâu, điều này xuất phát từ yêu mến tận đáy lòng, là không thể giả được. Hắn bỗng nhiên đứng dậy, thi lễ thật sâu sắc:
- Điện hạ. Tiêu Duệ minh bạch.
- Tốt, hy vọng ngươi không làm ta thất vọng.
Ngọc Chân ý bảo Tiêu Duệ ngồi xuống:
- Ngươi tuy rằng làm việc trầm ổn, tâm tư cũng kín đáo, nhưng dù sao tuổi còn nhỏ, tại thành Trường An vàng thau lẫn lộn này ngươi cần phải cẩn thận. Ngươi lại ngồi xuống, ta có vài câu hay muốn dặn dò ngươi.
- Thứ nhất, ta muốn nói cho ngươi là, Lý Lâm Phủ này là một người rất không đơn giản. Qua nhiều năm như vậy, ta đều không có thực sự nhìn thấu hắn. Hắn vì mưu cầu được chức quan. có thể khuất ý kết giao Võ Huệ Phi và Thọ Vương, có thể giao đứa con gái nhỏ mà hắn yêu tha thiết nhất vào trong tay ta. Có thể khéo léo lấy lòng hoàng thượng, có thể nói là vì đạt được mục đích mà không từ một thủ đoạn nào; nhưng hắn đồng thời lại vì chủ trương nào đó của chính mình, mà không tiếc đắc tội người có quyền lực, bao gồm cả ta. Ngươi nói, đây là một ngươi ra sao? Cho nên, Tiêu Duệ, thu lại ánh mắt thế tục của ngươi, không cần giống như những người khác xem Lý Lâm Phủ thành một gian tướng, quyền lực của hắn đích xác rất lớn. nhưng cũng không phải gian thần, đây chỉ là quan sát của ta đối với hắn mấy năm nay.
- Thứ hai, bởi vì duyên cớ Hàm Nghi. Dương Hồi của Dương gia căm thù ngươi. Ta đề nghị ngươi, mặc kệ hắn chủ động khiêu khích ngươi như thế nào, ngươi đều không cần để ý đến. Đương nhiên, xem mặt mũi của ta, Dương gia có thể sẽ không xuống tay với ngươi. Ngươi phải nhớ kỹ, nếu chẳng may Dương gia xuống tay với ngươi, ngươi nhất định phải nhượng bộ.
- Thứ ba, Ngụy gia dựa vào Thọ Vương Lý Mạo, hứa dùng số tiền lớn, đó là lý do Lý Mạo chặn ngang một gậy. Nhưng ngươi không cần để trong lòng, Thọ Vương là một người thông minh, hắn tuyệt đối sẽ không vì một chút lợi ích gây khó khăn cho ngươi, bởi vì ngươi là người của ta, đạo lý chỉ đơn giản như vậy.
- Thứ tư, chuyện Ngụy gia, ta sẽ phải người xử lý thay ngươi, một thương nhân nho nhỏ cũng không làm nên được sóng lớn. Hơn nữa, từ này về sau, ngươi làm rượu cũng tốt, mở tửu phường cũng thế, cũng không nên hành động công khai, bí mật làm việc thì có thể, dù sao, ngươi thủy chung là sĩ tử mà không phải thương nhân, khí chất thương nhân dính trên người ngươi càng nặng, sẽ bất lợi tới tiền đồ tương lai của ngươi.
- Thứ năm, ở trong thành Trường An, dưới Hoàng Thượng, có ba thế lực, cả triều văn võ cùng quyền quý hoàng tộc đều chia làm ba phe cánh. Một là Thái Tử Lý Anh, một là Khánh Vương Lý Tông, còn một là Thọ Vương Lý Mạo. Trong ba ngươi này, giống giống như mặt trời ban trưa chính là Thọ Vương Lý Mạo, nhìn qua hắn là ngươi có hy vọng nhất ngồi lên vị Thái Tử… Nhưng, trong mắt của ta…
Ngọc Chân nói tới đây, nhẹ nhàng ngừng lại một chút:
- Tóm lại, vô luận một phái nào trong ba thế lực này mượn sức ngươi, lập trường của ngươi đều phải kiên định không đếm xỉa đến, ngàn vạn lần đừng nên tham gia vào tranh đấu quyền vị của bọn họ, nhớ lấy nhớ lấy. Trừ những người này, ngươi có thể cùng tiểu tử Thịnh Vương đi gần một chút, trong đám hoàng chất của ta, tiểu tử này là một người tâm địa thiện lương nhất.
- Thứ sáu, tương lai sau khi đăng khoa, nhất định không nên làm quan ở kinh thành mà yêu cầu ra ngoài, tới nơi khác làm quan. Chờ đến lúc kia, ta tự nhiên sẽ thay ngươi an bài.
Ngọc Chân thao thao bất tuyệt nói một trang, Tiêu Duệ nghe đến choáng váng đầu óc, nhưng vài điểm chủ yếu hắn đều nhớ rõ. Kỳ thật, những thứ này trong lòng hắn đã sớm “suy nghĩ” tốt. Thí dụ như làm ngoại quan không làm quan ở kinh thành, đúng là hợp ý hắn. Đỡ để tương lai Ngọc Hoàn ở kinh thành, vạn nhất bị lão khốn Lý Long Cơ thấy, nếu thật làm ra phiền toái sẽ không dễ chơi.
- Còn có vài ngày, là ngày sinh Võ Huệ Phi. Ta đúng là nghe nói, Võ Huệ Phi ra một vấn đề khó khăn không nhỏ cho ngươi ---- muốn ngươi làm rượu ngon chưa từng có trước kia? Ngươi đã chuẩn bị chưa? Võ Huệ Phi là quý phi mà đương kim Hoàng Thượng sủng ái nhất, ngươi ngàn vạn lần đừng chậm trễ.
Ngọc Chân cười nói:
- Chẳng qua, tiểu ca nhi ngươi dung mạo đẹp như nữ tử, vị trong cung kia tự nhiên cũng yêu thích. Chẳng qua, ta cảnh cáo ngươi, nàng là một người nham hiểm…
- Đúng vậy, Tiêu Duệ cũng đã chuẩn bị xong, rượu ngon này chưa từng có trước đây, đến lúc đó nhất định sẽ xuất hiện trong ngày sinh của Võ Huệ Phi nương nương.
Tiêu Duệ nhớ tới kế hoạch của mình, hơi nở nụ cười đắc ý.
- A?
Ngọc Chân ngạc nhiên nói:
- Trong lòng ngươi đã có dự liệu trước? Tốt, ta nói với ngươi, rượu này ngươi chế ra nhất định phải đưa trước đến nơi này của ta để ta đánh giá, ta nhất định phải nếm thử trước con hồ ly cợt nhả trong cung kia một chút.
Thấy Tiêu Duệ có chút do dự, Ngọc Chân không khỏi trừng mắt liếc hắn một cái:
- Như thế nào, ngươi không muốn? Được rồi được rồi, quên đi, ngươi cái tiểu oan gia này…
Ngọc Chân vươn một ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng ấn ấn trán Tiêu Duệ, trong lúc lơ đãng trên khuôn mặt quyến rũ phát ra một tầng hào quang mẫu tính. Tiêu Duệ nhìn mà ấm áp trong lòng, không khỏi thốt ra:
- Được, ta nhất định để cho điện hạ nhấm nháp trước!
Ngọc Chân không có chú ý tới ngôn từ lời nói của Tiêu Duệ, chỉ là vừa vui vẻ vừa chờ mong mà nở nụ cười.
Ở lại Yên La Cốc một đêm, sáng sớm hôm sau, Tiêu Duệ tâm tình dễ chịu đi ra từ Yên La Cốc, dưới kiên trì của Ngọc Chân, hắn không thể không ngồi trên “xe riêng” của Ngọc Chân, mặc cho cỗ xe ngựa xa hoa mà trong thành Trường An không người không biết, không người không hiểu chở mình từ ngoài thành một đường nhanh như chớp xông vào thành Trường An.
- Nhìn thấy chưa, Ngọc Chân công chúa lại vào thành, không biết lúc này lại tiến cử ai với Hoàng Thượng?
- Sợ là Tiêu Duệ đại danh đỉnh đỉnh đi?
- Ừ, rất có thể. Nghe nói Ngọc Chân công chúa không chỉ để Tiêu Duệ ngủ lại trong cốc, còn cho hắn Yên La kim bài, ngươi nói điều này có phải hay không…
Khi chiếc xe song mã chạy qua mặt hai sĩ tốt ở cửa thành, hai sĩ tốt bắt đầu nói đúng như trên. Một sĩ tốt trong đó “cười dâm đãng” nhún vai, sĩ tốt khác thở dài một tiếng:
- Nhỏ giọng một chút, ngàn vạn lần không nên nói bậy bạ. Ngươi còn không biết, kỳ thật Ngọc Chân công chúa kia hoàn toàn tốt.
Tiêu Duệ về đến nhà, lại ngoài ý muốn nghe nói không ngờ Hàm Nghi công chúa lại cải trang đến đây. Hắn chấn động, nhanh chân chạy tới phòng khách, vừa đi đến cửa, lại nghe thấy vài lời nói nhỏ nhẹ đặc trưng của Lý Nghi đang quanh quẩn trong sảnh, nàng đang dùng ngữ điệu cực kỳ dịu dàng hỏi Tú Nhi một chút về cuộc sống bình thường của Tiêu Duệ, thí dụ như Tiêu Duệ thích ăn cái gì, trong ngày trừ bỏ đọc sách làm rượu ra, còn thích làm cái gì, có hay không gặp qua người nào vân vân.
Tú Nhi chưa gặp qua người nào có thân phận cao quý như vậy, công chúa hoàng gia, công chúa được đương kim thiên tử sủng ái nhất, cứ như vậy ngồi trước mắt mình, Tú Nhi kích động đến đỏ mặt, thân hình run nhè nhẹ, ấp úng nói không ra lời.
- Ngươi gọi là Tú Nhu đúng không? Ngươi không phải sợ, không cần xem ta là công chúa thì được rồi.
Lý Nghi cười cười:
- Mau nói cho ta một chút, thiếu gia nhà ngươi mỗi ngày trừ đọc sách và làm rượu ra, còn thích làm những thứ gì?
Tú Nhi ngẩn ra, nhẫn nhịn nửa ngày, mới ấp a ấp úng nói:
- Hồi bẩm công chúa điện hạ, thiếu gia nhà ta ngày thường không có việc gì thì thích ca hát…
- Ca hát?
Lý Nghi kinh ngạc nói:
- Tiêu Duệ còn biết hát? Hát nhưng bài gì vậy?
Lý Nghi dịu dàng và bình dị gần gũi, dần dần khiến Tú Nhi bỏ đi sự khẩn trương và sợ hãi, thấy vị công chúa này nhã nhặn như vậy, nàng cũng dần trầm tĩnh lại, không khỏi cười khan một tiếng, hắng giọng một cái, bắt trước “giọng ca” ngày thường của Tiêu Duệ hát lên ----
- Muội muội ngươi ngồi trên mũi thuyền, ca ca ta đi ở trên bờ…
Tú Nhi vừa mới hát lên hai câu khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ lên, ấp a ấp úng nhăn nhó nói:
- Công chúa điện hạ, những câu sau rất xấu hổ, nô hát không ra miệng.
Tiêu Duệ ngoài phòng thiếu chút nữa té xỉu. Hắn không thể nghĩ tới, ngày thường không có việc gì hắn liền hát vài ca khúc hiện đại, thế nào lại bị Tú Nhi nhanh nhẹn nghe vào lỗ tai học được. Hắn rốt cuộc nghe không nổi nửa, nặng nề hô khan một tiếng, xông vào trong sảnh.
Lý Nghi bị “ca từ” quái lạ kia chọc cho ngã ngửa, ôm bụng mà cười, chợt thấy Tiêu Duệ vào cửa, khóe miệng không khỏi bĩu một cái, tự nhiên ngừng giọng cười, đứng dậy sắc mặt có chút đỏ lên.
- Tiêu Duệ bái kiến Hàm Nghi công chúa điện hạ, công chúa điện hạ giá lâm hàn xá, Tiêu Duệ nghênh đón chậm trễ, mời công chúa thứ tội!
Tiêu Duệ nói theo trí nhớ, trong lòng âm thầm nói, công chúa này ngàn vạn lần đừng tóm chuyện mấy câu “ca ca muội muội” kia. Nếu không, chính mình không có cách nào giải thích.
Cũng may Lý Nghi căn bản không để những câu kia ở trong lòng. Hôm nay nàng vụng trộm chạy tới phủ Tiêu Duệ, chủ yếu là một chuyện đè nặng trong đáy lòng nàng, làm cho nàng cả một đêm đều không ngủ ngon giấc. Sáng sớm hôm nay, khống chế không được, lặng lẽ thay y phục thường ngày, mang theo vài thị nữ xuất cung, đi thẳng tới phủ Tiêu Duệ.
- Tiêu Duệ, ngươi như nào còn khách khí với ta như vậy, thu hồi lời khách sáo đó của ngươi đi, ta hôm nay tới là có chuyện muốn hỏi ngươi.
Lý Nghi trong khi cười mang theo một chút trách mắng nhỏ, khiến cô công chúa đang mặc váy áo màu xanh này thêm chút phong vận dịu dàng đáng yêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...