Lý Lâm Phủ lạnh lùng nhìn Tiêu Duệ, đột nhiên cao giọng cười:
- Có đảm khí, quả nhiên danh bất hư truyền. Chẳng qua, đừng tưởng rằng được Thịnh Vương và Hàm Nghi công chúa thưởng thức, lại được Yên La kim bài của Ngọc Chân công chúa, ngươi liền có nơi dựa dẫm. Ta có thể nói cho ngươi cực kỳ rõ ràng, cho dù ngươi có Yên La kim bài, lão phu cũng có thể đẩy ngươi ra ngoài khoa cử. Hơn nữa, chỉ cần lão phu còn một ngày trên triều, cả đời này ngươi thi không đậu được.
- Ha ha, vậy Tiêu Duệ trở về Lạc Dương.
Tiêu Duệ giờ phút này cũng không đếm xỉa gì. Mặc dù trong Yên La Cốc, tâm tính hắn có một chút biến hóa, cũng không tiếp tục bài xích công danh và quyền thế. Bởi vì chỉ có “lực lượng” của chính mình, mới có thể bảo vệ mình và người thân tốt nhất. Cái khác có thể “lui lại”, nhưng Lý Lâm Phủ buộc hắn từ hôn, điều này đã chạm đến điểm mấu chốt cuối cùng hắn có thể chịu đựng.
Lúc này,Lý Lâm Phủ không chỉ có khiếp sợ và tức giận, mà hắn còn cảm thấy khó tin.
Trực giác nói cho hắn biết, sự hứng thú của thiếu niên trước mắt này với công danh và lợi lộc dường như không lớn. Hắn chậm rãi ngồi về chỗ cũ, cảm giác mình giống như tìm sai đối tượng để “uy hiếp”.
- Nếu tướng gia không có phân phó cái khác, như vậy Tiêu Duệ cáo từ.
Tiêu Duệ khom mình thi lễ như trước, trong thần sắc kính cẩn vẫn thong dong như vậy, không một tia thất lễ, khiến Lý Lâm Phủ tìm không ra một chút tật xấu.
- Ra đi
Lý Lâm Phủ thở phào một cái
– Con giỏi thật.
Lý Đằng Không bước nhanh ra ngoài, trên khuôn mặt đẹp vẫn lộ nụ cười thản nhiên:
- Phụ thân, không cho cha thi dễ người ta. Ngươi ta đây mới thực là quân tử có tình có nghĩa. Nếu hắn đồng ý từ hôn, con liền không lấy hắn nữa.
Lý Lâm Phủ yêu thương vỗ vỗ bả vai Lý Đằng Không:
- Không nhi, ánh mắt con không tồi. Thiếu niên này tâm tính trầm ổn, nếu như có thể tiến vào triều đình, thật ra đúng là một nhân tài có thể sử dụng. Chẳng qua, nếu hắn không để lão phu và Lý gia chúng ta vào mắt, kỳ thi sang năm hắn nhất định không lên được bảng. Hừ, tuổi trẻ ngông cuồng, lão phu cho hắn một bài học.
- Không cần đâu, phụ thân.
Lý Đằng Không luống cuống, vội vàng nắm vạt áo Lý Lâm Phủ, lại nháo vào ngực hắn làm nũng.
Lý Lâm Phủ cười khổ một tiếng, nếu Tiêu Duệ thấy một màn này, sợ sẽ phải rớt cả mắt. Quyền thần mơ hồ có xu thế độc lãm triều đình này, không ngờ trong đáy lòng lại tình cảm như thế này.
- Không nhi, thiếu niên này có thể xứng đôi với con, lão phu nhất định sẽ không bỏ qua hắn…
Lý Lâm Phủ trầm ngâm một phen:
- Nếu hắn không lui hôn, Không nhi làm sao có thể được như nguyện vọng?
- Tại sao phải chia rẽ người ta? Không nhi nguyện ý cùng cô gái kia chung một chồng, có gì không tốt.
Lý Đằng Không nũng nịu nói:
- Con thật sự là càng ngày càng thích hắn.
- Không nên nói thế, cứ định như vậy, phụ thân sẽ làm hắn quay đầu, sang nắm cứ cho hắn một bài học. Đúng rồi, Không nhi, con không được quay lại Yên La Cốc chung chạ với lão yêu bà kia…
Lý Lâm Phủ không biết nhớ ra cái gì, nhíu mày, ngẩng đầu thoáng nhìn nữ nhi trong ngực mặt đẹp đang đỏ lên, không khỏi thở dài, vuốt ve bả vai Lý Đằng Không cực kỳ dịu dàng:
- Không nhi, là phụ thân hại con, phụ thân nhất định sẽ bồi thường cho con!
Từ phủ của Lý Lâm Phủ đi ra, Tiêu Duệ càng nghĩ càng buồn bực, càng nghĩ càng cảm thấy phiền toái. Rõ ràng con đường phía trước mình đang bừng sáng, lại đột nhiên toát ra Thọ Vương Lý Mạo và Lý Lâm Phủ. Một người không hiểu tại sao lại muốn cản trở mình, người kia lại bức bách mình từ hôn lấy nữ nhi của hắn. Thật sự là *** ---- Tiêu Duệ âm thầm phun ra một câu nói tục, mấy chuyện đều là con mẹ nó!
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn cảm thấy mình không thể ngồi chờ chết. Hắn do dự, liền phân phó phu xe quay đầu ngựa ra khỏi thành đi về phương Yên La Cốc. Có Yên La kim bài, Yên La Cốc đối với Tiêu Duệ mà nói, ra vào cực kỳ thuận tiện. Dưới sự hướng dẫn của một thị nữ, hắn xuyên qua hành lang dài quanh co khúc khuỷu điêu khắc những bức tranh tinh mỹ trên cột trụ, đi thẳng tới phòng ngủ của Ngọc Chân.
Ngọc Chân muốn tiếp hắn trong phòng ngủ, khiến Tiêu Duệ có chút ngoài ý muốn.
Phong ngủ của Ngọc Chân to lớn, xa hoa, vượt xa khỏi tưởng tượng của Tiêu Duệ. Dùng hết tất cả các từ ngữ trong đầu hắn, cũng không cánh nào hình dung một màn trước mắt hắn: tấm thảm tuyết trắng bằng lông dê Ba Tư trải ra căn phòng ít nhất hơn mười mét vuông. Một cái giường rộng thùng thình cực kỳ lớn bày ra ở giữa, trên giường gỗ màu mận chín bằng đàn hương, một cái gối ngọc điêu khắc hoa tươi và tiên hạc trông rất sống động tôn lên nền màu xanh biếc. Một chiếc chăn bằng gấm tơ tằm trên giường, thợ khéo nào vừa nhìn chất lượng kia đều cho nó chính là cực phẩm trong cực phẩm.
Bốn góc giường đặt tú đôn bằng sứ chế biến tinh xảo được mạ giấy vàng. Bên trên đặt lò sửa than gỗ cùng chất liệu. lửa than đang mạnh. một cái bàn dài đặt nằm ngang ở vị trí đầu giường, khay bạc chén ngọc bên trên nhất định không phải vật bình thường.
Tuyệt hơn chính là, trong bốn góc phòng ngủ, có một con tiên hạc khắc đá giống hệt nhau, khói nhẹ lượn lờ trong mỏ hạc, khiến cho trong phòng ngủ trống trải mà đẹp đẽ quý giá tràn đầy hương thơm nồng đậm.
Mặc dù là cuối thu, nhưng phòng ngủ vẫn ấm áp như mùa xuân. Ngọc Chân một thân quần lụa mỏng manh, nằm trên giường. Hai thị nữ như hoa như ngọc nửa quỳ nửa ngồi bên cạnh nàng, nhẹ nhàng mát xa đôi vai để trần một nửa, vòng eo đầy đặn trơn nhẵn, thậm chí cái mông rất vểnh của nàng. Dưới động tác nhẹ nhàng dịu dàng của thị nữ, mặc dù Tiêu Duệ chỉ thoáng nhìn qua liền quay đi, chính là liếc mắt một cái liền phát hiện sau mặt váy mỏng kia của Ngọc Chân là áo ngực hồng phấn, cùng với da thịt trắng hồng.
- Tiêu Duệ bái kiến điện hạ!
Tiêu Duệ nhíu mày, nhưng vẫn cung kính cúi người thi lễ.
Ngọc Chân không để ý tới, chỉ gia tăng độ mạnh yếu của thị nữ đang mát xa, hơi hơi phát ra từng tiếng rên rỉ rõ ràng có dâm mỹ.
- Dùng sức chút.
Thị nữ đót mặt nhẹ nhàng vuốt ve vòng quanh cái mông vung cao bốn phía của Ngọc Chân. Ngọc Chân nhẹ nhàng giãy giụa thân mình như rắn nước, tiếng rên rỉ càng thêm rõ ràng.
Ngay khi Tiêu Duệ nhíu mày muốn rời khỏi phòng ngủ, Ngọc Chân đột nhiên thở dài một tiếng, khoát tay áo, làm cho bọn thị nữ lui xuống. Nàng dùng tay khẽ chống giường, sau đó thản nhiên xoay người ngồi xếp bằng xuống. Màu đỏ tươi khiến khuôn mặt của trung niên mỹ phụ càng thêm quyến rũ kinh người. Da thịt mềm mại hoàn chỉnh không giống trung niên như ẩn như hiện dưới lớp vải mỏng. Đôi gò núi trước ngực cũng phập phồng nhịp nhàng theo tiếng hít thở.
Thấy Tiêu Duệ xấu hổ cúi đầu, Ngọc Chân đột nhiên cười, giống như thiếu nữ hồn nhiên vậy:
- Yên tâm đi, tiểu ca nhi, ta sẽ không ăn ngươi, ta không thích ----
Ngọc Chân đang nói đột nhiên ngừng lại, thở dài sâu kín:
- Ngươi hôm nay có thể tới, ta thật cao hứng. Nói một chút đi, hôm nay Lý Lâm Phủ tìm ngươi, có chuyện gì?
Tiêu Duệ đột nhiên cả kinh, vừa mới ra từ cửa nhà Lý Lâm Phủ, liền chuyển hướng nơi này, nhưng Ngọc Chân công chúa cả ngày trong u cư Yên La Cốc như nào biết được?
Ngọc Chân liếc qua khuôn mặt có chút kinh ngạc của Tiêu Duệ, ảm đạm cười:
- Ở trong thành Trường An này, chỉ cần chuyện Ngọc Chân ta muốn biết, vốn không có cái gì có thể tránh được đôi mắt của ta. Huống chi, ngươi là người Ngọc Chân ta coi trọng, sao không thể lưu ý một chút? Nếu tiểu ca nhi ngươi mới đến, không hiểu quy củ trong thành Trường An, khiến cho người ta đá bay ra ngoài, Ngọc Chân ta đi nơi nào tìm nhân tài vừa lòng chứ?
Tiêu Duệ ồ một tiếng, nhưng trong lòng lại nảy sinh cảnh giác. Cho tới giờ khắc này, hắn mới giật mình tỉnh lại, cái gì mới là năng lực chân chính, Ngọc Chân có thể ẩn cư Yên La Cốc bên cạnh thành Trường An, khiến đám quyền quý thành Trường An kiêng kị và lễ nhượng ba phần, xem ra tuyệt đối không chỉ vì được Lý Long Cơ ân sủng.
Bởi vậy, hắn lại có thêm ấn tượng của Ngọc Chân với mình: đây là một nữ nhân không đơn giản, không thể dùng lẽ thường để nhận định nữ nhân này, ngược lại không phải bởi vì nàng xuất thân hoàng tộc.
- Kỳ thật, ta đợi ngươi đã lâu.
Ngọc Chân mỉm cười:
- Ta biết, ngươi sẽ đến, bởi vì ta biết, ngươi là tiểu ca nhi không thích bị người khác thao túng, bị người khác đùa bỡn. Càng bởi vì, trong đế đô Trường An này, chỉ có ta mới có thể giúp ngươi thoát khỏi khốn cảnh, cũng chỉ có ta mới có năng lực giúp ngươi thoát khỏi khốn cảnh. Nói đi, nói thực, bản thân ta muốn xem, Lý Lâm Phủ này đang tính toán cái gì.
- Đến đây đi, lại xoa bóp bả vai cho ta. Đêm qua uống rượu rất khuya, cả người vô lực khó chịu.
Trong mắt Ngọc Chân lóe ra một tia dịu dàng, thậm chí còn có một tia yêu mến hiếm thấy. Đối với thiếu niên này, trong đấy lòng nàng không chỉ thưởng thức và coi trọng, còn nhiều hơn một tầng dịu dàng nói không nên lời. Cũng thực lạ, từ ngày ấy trong nháy mắt thiếu niên này bình tĩnh đi tới yến hội, nàng liền quét mắt nhìn hắn một cái, trong tiềm thức liền sinh ra một loại cảm giác gần gũi không thể nói rõ.
Mãi cho đến khi thiếu niên thể hiện hào quang tài giỏi sừng sững chói mắt của tài tử tửu đồ, từ lúc đó, cảm giác thân cận trong nội tâm nàng đối với Tiêu Duệ cũng dần dần trở nên rõ ràng và sâu nặng. Thế cho nên, bình sinh nàng rất ghét nam nhân của đám nữ quý tộc, phá lệ để Tiêu Duệ ngủ lại trong Yên La Cốc, lại tặng cho hắn Yên La kim bài theo bản năng.
Chẳng lẽ, đây là duyên phận? Ngọc Chân không chỉ thở dài một lần.
- Còn do dự cái gì? Nếu có đứa nhỏ, cũng sẽ lớn giống như ngươi vậy.
Ngọc Chân trừng mắt liếc hắn một cái, sẵng giọng:
- Lại đây!
Tiêu Duệ cắn chặt răng, nhẹ nhàng đi qua. Do dự một hồi, cuối cùng tay vẫn run run buông xuống. Đặt trên đầu vai mượt mà nhẵn nhụi của Ngọc Chân, chậm rãi bóp nhẹ. Ngọc Chân im lặng ngồi xếp bằng ở kia, thần sắc như thường tán gẫu với Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ lúc này mới chậm rãi trầm tĩnh lại, động tác của tay cũng tự nhiên rất nhiều, Ngọc Chân hừ lạnh một tiếng:
- Hắn cũng dám bức hôn? Cẩu vật này càng ngày càng kiêu ngạo.
Tiêu Duệ cười khổ một tiếng, động tác mát xa nơi tay cũng không có dừng lại. Ngọc Chân yên bình hào phóng, khiến hắn hương diễm cởi bỏ tâm tư đầy bụng, chỉ lẳng lặng nhẹ nhàng xoa bóp trên vai Ngọc Chân, trong lòng cực kỳ yên lặng và ôn nhu. Cảm giác này trước đây chỉ có Tiêu Nguyệt có thể mang đến cho hắn.
- Lý Lâm Phủ hiện nay quyền lực đang lớn, hắn lại là Lễ Bộ Thượng Thư kiêm Trung Thư Môn Hạ, muốn gạt bỏ tư cách khoa thi của ngươi, cũng là một chuyện dễ dàng.
Ngọc Chân cười lạnh một tiếng:
- Chẳng qua, sĩ tử đăng khoa, không thể không thông qua kỳ thi của Lễ Bộ sao? Không, còn có quy định khác. Tiêu Duệ, ngươi không cần lo lắng, khoa khảo này ngươi thi như thế nào thì thi, nếu không đăng khoa cũng đừng lo, ta sẽ nói với hoàng thượng, mở một khoa thi khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...