Đại Đường Tiểu Lang Trung

Tả Thiếu Dương nghe ra ý mỉa mai trong đó, có hơi nghi hoặc: - Nói vào chuyện chính đi, rốt cuộc có mua không?

- Mua chứ, mở hiệu thuốc thì tất nhiên mua thuốc, dù đắt hay rẻ, chỉ cần thuốc là mua. Nhị chưởng quầy đủng đỉnh nói: - Thứ này Tả thiếu gia định bán bao nhiêu?

- Ông ra giá đi.

Nhị chưởng quầy hơi nhếch mép cười, mang vài phần chế nhạo, đặt bút lên giá, xòe mười ngón tay ra: - Bằng này.

- 10 lượng bạc? Tả Thiếu Dương lúc nãy tính tiền dược liệu cho Triệu Tam Nương thầm so với giá cả vị thuốc tương ứng thời hiện đại, hiện giờ nắm được phần nào vật giá thời này, 10 lượng bạc tính qua có thể tương đương với 50.000 NDT, mà xạ hương hoang dã đáng giá 100.000 NDT, tức là phải được 20 lượng. Đương nhiên chỉ là ước chừng vì giá cả phụ thuộc vào nhiều yếu tố nữa, tạm thời chấp nhận vậy đã, giải quyết mối lo tiền thuê nhà rồi tính sau.

Nghĩ như vậy Tả Thiếu Dương vờ vịt thở dài: - Các người cũng quá bất nhân rồi, xạ hương tốt thế này mà mua 10 lượng, thôi 10 lượng thì 10 lượng, đưa tiền đây. Xòe tay ra hướng về phía trước, lòng nghĩ tới thiếu nữ lấy củi có khuôn mặt ngăm đen với hàm răng trắng kia, ân tình này ghi nhớ rồi, khi nào có cơ hội sẽ báo đáp đầy đủ.

Nhị chưởng quầy ngớ ra một lúc rồi phì cười: - Tả thiếu gia, cậu chưa tỉnh ngủ à? Ở đâu ra xạ hương giá 10 lượng?


- Vậy thì bao nhiêu, chẳng lẽ định mua 1.000 đồng, các người ép giá khiếp quá đấy. Tả Thiếu Dương hết sức bất mãn:

- Hừ, cái gì mà 1.000 đồng, nghèo tới điên rồi à? Là 10 đồng. Nhị chưởng quầy không giữ được bình tĩnh cười nhạo nữa: - Là mười đồng, mười đồng tiền ấy.

- Sao? Tả Thiếu Dương đứng bật dậy, giọng hơi lớn làm không ít người bệnh nhìn y, vội áp giọng xuống: - 10 đồng? Ông có nhầm không? Đây là xạ hương, xạ hương hoang dã chính tông đấy.

Nhị chưởng quầy nhìn y với vẻ hết sức ngán ngẩm không biết nói gì: - Cậu đùa vui quá đấy, xạ hương không phải hoang dã thì đâu ra, trừ khu săn bắn của hoàng gia chứ thiên hạ làm gì có ai đi nuôi xạ hương.

- Đã biết thế mà ông còn trả 10 đồng, ông không thấy thẹn với lòng à? Tả Thiếu Dương đỏ mặt tía tai nói:

Nhị chưởng quầy lắc đầu thương hại, rời ghế rút một cái ngăn kéo ra, nắm một nắm đặt lên bàn: - Đây, xạ hương đây, Tả thiếu gia nếu trả 12 đồng một cái thì lão phu bán hết cho cậu.

Tả Thiếu Dương choáng váng, cầm lên xem, đúng là xạ hương, nhìn kỹ, thật sự là xạ hương chính tông, mấy cái khác đều thế, lắp ba lắp bắp: - Thực sự.. chỉ... có có 10 đồng thôi à?


- Phải, nếu Tả thiếu gia cần, 11 đồng lão phu cũng bán, chúng tôi bán buôn đấy, nói thực nhé, hiệu này nhập xạ hương với giá 9 đồng, tính ra là giá cao nhất toàn Hợp Châu này rồi. Hôm nay nếu không phải Tả thiếu gia đích thân tới nơi thì lão phu không trả giá 10 đồng đâu, nếu là người khác, dứt khoát 9 đồng, không hơn không kém.

Tả Thiếu Dương gian nan ngồi xuống, không ngờ xạ hương ở triều Đường có giá rẻ mạt thế này, chả trách cô nương ấy chỉ lấy đúng chín đồng không hơn.

Thoáng nghĩ một chút là Tả Thiếu Dương hiểu ngay được mình nhầm lẫn ở đâu rồi, thời này người thưa, rừng nhiều, đương nhiên không lo vấn đề bảo tồn động vật hoang dã, nhân loại tác động tới tự nhiên rất ít, cô nương lấy củi kia cũng bắt được xạ, chứng tỏ nó là động vật thường thấy, có lẽ chẳng khác gì chồn thỏ, cho nên giá cả lại chênh lệch tới mức này.

Bởi vì Tả Thiếu Dương không biết rằng, ngoại trừ những loại động vật hoang dã nhiều ra, đầu thời Đường, vật tư sinh hoạt cực kỳ thiếu thốn, trừ giá gạo ra thì cái gì cũng rẻ mạt, xạ hương bán được 10 đồng là cao rồi.

Chênh lệnh quá lớn so với tưởng tượng, Tả Thiếu Dương chẳng còn hứng thú nào nữa, nhớ lại khi đó mình còn tưởng chiếm lợi của cô nương ấy, té ra người ta bán với đúng giá, chắc là đã vào thành bán rồi, cho nên mới bán giá đó cho mình, không biết lúc đó người ta có nghĩ mình là thằng ngốc không, hay là nghĩ mình có ý đồ khác? Có ví dụ này chứng thực, liền biết vị Nhị chưởng quầy kia không lừa mình, tâm tình Tả Thiếu Dương càng thêm sa sút, không bán được xạ hương trả tiền nợ hộ cha mẹ, kiếm đâu ra tiền bây giờ?

Tâm tình như vậy nên Tả Thiếu Dương chẳng để ý mình vừa làm chuyện hết sức mất mặt nữa, lấy xạ hương cho vào lòng, xoay người rời Huệ Dân Đường. Ra tới cửa gió lạnh thổi qua, rùng mình một cái, lòng tỉnh táo hơn, nhưng vẫn không có chút chủ ý nào.


Đúng thế, Tả Thiếu Dương không phải người thời đại này, y vốn là sinh viên tốt nghiệp loại ưu của trường đại học y, đã thi lấy được giấy chứng nhận bác sĩ cấp quốc gia, thế rồi bỗng nhiên y bị kéo tới thời Đường này, vì sao, thế nào, muôn vàn câu hỏi mà y không giải thích được, lúc này đây y cũng không lòng dạ nào truy cứu nữa, chuyện đó y chỉ muốn vùi sâu chôn chặt. Tả Thiếu Dương chỉ biết, mình không về được nữa rồi, vật lộn trên giường cả tâm bệnh lẫn thân bệnh suốt một tuần, cuối cùng y cũng phải chấp nhận hiện thực, thử tiếp nhận cuộc sống này.

Vốn tưởng rằng bằng vào tri thức vượt bậc mình nắm giữ, có thể sống nhàn nhã ở thời lạc hậu này, thậm chí còn có hưng phấn nho nhỏ, không ngờ mới đánh trận đầu đã thua, còn thua thảm, thua bẽ mặt. Giờ mới hiểu ra, dù thời đại nào, kiếm tiền không phải dễ.

Đương nhiên bản tính kiên cường, Tả Thiếu Dương không phải vì một thân bại mà buông bỏ, y tính bước tiếp theo làm sao?

Mình có cái gì hơn được người triều Đường chứ, từ nhỏ tới lớn chỉ biết học và học, biết nhiều nhưng chỉ là trên sách vở thôi, làm xi măng, thủy tinh, thuốc nổ, súng ống, y đều không làm được, chỉ có mỗi một sở trường, đó là một bụng kiến thức Trung y.

Phải rồi, cho dù người xưa tuy am hiểu Trung y, nhưng mình hơn họ cả nghìn năm kinh nghiệm bao nhiêu danh y các đời tích lũy được, đặc biệt lại còn có kiến thức tây y hiện đại để biện chứng, tuyệt đối có kiến thức y học hơn bất kỳ vị thần y nào thời này! Dựa vào nó, hẳn cũng sống được, không những thế còn sống đoàng hoàng thể diện, cứ nhìn Huệ Dân Đường giàu có xa hoa thế nào thì biết cái nghề này tuyệt đối là có tương lai.

Suy nghĩ này làm Tả Thiếu Dương tràn trề hi vọng, nhưng nghĩ tới cảnh hẩm hiu của Quý Chi Đường lại thấy tương lai mù mịt, chẳng lẽ chạy ra đường lôi kéo người ta vào khám bệnh, nói mình rất giỏi, có thể chữa được rất nhiều bệnh mà người khác không chữa được, người ta không tóm vào nha môn mới là lạ.

Đang ngơ ngơ ngác ngác đứng ở cửa suy nghĩ lung tung, lúc thì vui lúc thì buồn, đột nhiên bị tiếng bước chân gấp gáp làm sực tỉnh, chỉ thấy đằng xa có một đám người dùng ván cửa khiêng một phụ nhân, bụng nhô cao, giọng yếu ớt rên siết đau đớn, hán tử bên cạnh không ngừng an ủi: - Lão bà, cố lên, sắp tới Huệ Dân Đường rồi.

Tả Thiếu Dương vội nhảy sang một bên nhường đường, lão giả đi đầu vẫy tay loạn lên: - Nhường đường, phiền mọi người nhường đường cho! Lang trung, Nghê lang trung! Cứu mang, mau cứu nhi tức phụ của lão.


Đám người đó khiêng người vào đại sảnh, Tả Thiếu Dương nhờ ánh đèn lồng nhìn sàn đá, từng giọt máu lưu lại trên đó, lòng trầm xuống, sản phụ này lành ít dữ nhiều mất rồi.

Mấy hỏa kế của Huệ Dân Đường xúm cả lại tới đón lấy càng của phụ nhân khiêng vào sương phòng bên cạnh, một vị lão giả tóc bạc lơ phơ ở phía khác bước nhanh theo, có vẻ là Nghê lang trung rồi.

Tả Thiếu Dương cũng lo lắng đi theo sau, nhưng người chờ khém bệnh trong phòng nhớn nhác nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, không có động tĩnh nào trong đó từ tiếng hô hoán cổ vũ của hán tử kia, mấy phụ nhân cao tuổi ghé tai bàn luận với nhau.

- Hình như là khó đẻ.

- Hẳn là thế, bà nhìn máu dưới sàn, băng huyết rồi.

- Vậy còn mạng nữa sao, chậc, còn trẻ như thế mà, tiếc quá.

- Đứng nói như thế, y thuật Nghê lang trung cao lắm, nói không chừng cứu được tính mạng người ta.

- Nói thì nói thế, nhưng người chết chắc thì sao cứu nổi, đâu phải là thần tiên...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui