Gánh nước, quét dọn nhà cửa, mở hiệu, nhưng cha y dậy lại nói hôm nay không đi tuần y nữa, ở nhà khám bệnh, lần trước có 5 người bệnh tới, đang lúc thế này mà bỏ đi, khách lại mất hết, hơn nữa ông già rồi, tuy không thể hiện ra, nhưng trèo đèo lội suối khám bệnh, tối về luôn cần thê tử đám bóp cho.
Có điều liên tiếp hai ngày sau đó, người khám bệnh rất ít, tổng cộng có năm người tới, trong đó hai người mua thuốc, chẳng kiếm được mấy, lại thua lỗ rồi.
Không còn cách nào khác, hai cha con lại phải sách rương thuốc lên đường, quả nhiên làm linh y mấy ngày, lợi nhuận hôm nào cũng giữ ổn định mức 20 đồng. Tả Thiếu Dương ngày nào cũng chạy tới chỗ Đổng Mập hỏi tình hình bán bột tử thạch anh, cho dù ông ta nhiệt tình tiến cử, nhưng người mua đều ngần ngại thứ thuốc mới không rõ công hiệu.
Thời gian trôi qua từng ngày không gì níu giữ được, hạn ngày 15 tháng Giêng tới mỗi lúc một gần rồi, tuy trong nhà đã xác định sau này đi làm linh y không lo chết đói, song tinh thần mọi người đều kém.
Có lẽ tin vui duy nhất là Bi Vàng lớn rất nhanh, đã rời ổ chạy ra ngoài rồi.
Tả Thiếu Dương vẫn đập quả nghiền nước cho nó ăn, nhưng Bi Vàng không ăn nữa, mắt nhìn nhân quả một cách thèm thuồng.
– Mày muốn ăn nó?
Vừa đưa nhân hạt thông tới gần, nó vươn tay ra, ôm lấy gặm ngon lành.
Tả Thiếu Dương mừng lắm, lấy số nhân chưa kịp nghiền nước xếp dọc xà ngang nhà, Bi Vàng thoăn thoắt leo cột nhà lên ăn, ăn hết, nhìn cái nhìn thấy nhân khác bên kia, lấy đà phóng sang như tia chớp vàng. Nhìn nó ôm nhân thông mắt đảo quanh như ăn trộm, miệng thì nhấm liên hồi trông cực kỳ buồn cười, làm Tả Thiếu Dương cười ha hả.
Chợt này ra một ý, Tả Thiếu Dương chỉ vai mình, nói:
– Bi Vàng, nhảy lên vai tao đi.
Bi Vàng đương nhiên không hiểu, nó ăn hết nhân quả rồi, nhìn Tả Thiếu Dương kêu loạn lên. Tả Thiếu Dương đặt nhân quả lên vai, Bi Vàng mắt sáng lên, nhưng xa quá, không dám nhảy, chuyển từ xà nhà sang bàn sách, rồi tới giá bút, vẫn không nhảy được, kêu chít chít liên hồi.
Tả Thiếu Dương đưa tay ra, Bi Vàng tung mình lên bàn tay đi, rồi chảy dọc theo cánh tay lên vai, hai cái chân nhỏ ôm nhân quả tống vào mồm, vèo cái ăn hết, lại nhìn Tả Thiếu Dương.
Có trò chơi mới đặt nhân quả khắp nơi, Bi Vàng chạy lung tung, có chỗ xa quá vẫn liều nhảy, suýt ngã từ trên xà tầng hai xuống, may mà Tả Thiếu Dương luôn để ý nó nên vươn người đón kịp, đến y cũng toát mồ hôi, gõ đầu nó một cái:
– Đồ tham ăn không cần mạng.
Bi Vàng rất tủi thân, là ai đi đặt đồ ăn toàn ở nơi ngặt ngoèo như vậy?
Ngày tháng cứ vậy trôi qua trong yên bình, cho tới một hôm, hai cha con bọn họ chuẩn bị đi tuần y thì Phong lang trung của Hồi Xuân Đường tới, vừa qua cửa đã hồ hởi nói:
– Tả huynh, năm mới tốt lành, phát tài phát lộc.
– Phong huynh cũng thế, sức khỏe dồi dào.
Chưa tới 15 là chưa hết Tết, mọi người gặp nhau vẫn chúc mừng năm mới, Tả Quý cũng chắp tay đáp lễ:
– Phong huynh quang lâm hàn xá không biết có việc gì, nếu như lại là chuyện mua phương thuốc, vậy xin đừng nói ra.
– Đừng thế mà, Tả huynh, làm ăn có qua có lại, ta ra giá 300 đồng, huynh thấy không vừa ý thì nói giá của mình ra, sau đó chúng ta thương lượng.
Vừa nói tới đó ở cửa có tiếng cười nhạt:
– 300 đồng mà muốn mua phương thuốc thần kỳ như thế, Phong huynh cũng quá vô lương tâm rồi.
Phong lang trung giật mình quay đầu lại, giọng rất bất thiện:
– Thạch huynh ngọn gió nào đưa huynh tới đây?
Người vừa tới là Thạch lang trung, đại đồ đệ của Tiết lang trung của Nhân Thọ đường, nhiều người nói y thuật của Tiết lang trung hơn Nghê đại phu nhiều, chẳng qua Nghê đại phu có danh tiếng từng khám bệnh cho vương gia lừa thiên hạ thôi. Tiết lang trung có hai người đồ đệ, Diêm lang trung xấu người, xấu cả nết, còn Thạch lang trung mặt đẹp như ngọc, tướng mạo đường đường, râu như tiên ông, tuổi chừng 40 mươi, phong độ ngời ngời, chắp tay cười với Tả Quý:
– Tả huynh tân niên vui vẻ, ta vừa đọc hai câu đối Treo trước cửa “Chích nguyện thế thượng nhân mạc bệnh, na phạ giá thượng dược sanh trần.” Rất hay, quả nhiên Tả huynh có trái tim nhân từ coi người bệnh như người thân.
– Không dám nhận.
– Tả huynh, ta không vòng vèo nữa, ta nhận lệnh sư gia tới bàn bạc với huynh chuyện phương thuốc chữa trúng phong kia, không ngờ đến cửa lại nghe thấy có người mở mồm nói chuyện hoang đường, thật khiến người ta chê cười …
– Thôi đi.
Phong lang trung cười khẩy:
– Nói một đống lời tốt đẹp làm cái gì, lòng vả như lòng sung thôi, nói ra nghe xem Thọ Nhân Đường định bỏ bao nhiêu tiền mua đơn thuốc này, nói đi, ta sẽ trả giá cao hơn.
– Ta không có cái miệng của Phong huynh, không dám nói gì to tát, Nhân Thọ Đường ta cũng không dám so với Hồi Xuân Đường, không dám cạnh tranh, chỉ tới đây với tấm lòng thành. Phong huynh, huynh thấy giá 2.000 đồng như thế nào?
Thạch lang trung rất nho nhã nói:
Phong lang trung nghiến răng ken két, không ngờ đối phương vừa lên tiếng đã ra giá cao như vậy, có câu cùng nghề là oan gia, thua ai chứ không thua bạn đồng nghề, huống hồ xưa nay Phong lang trung không ưa gì Thạch lang trung, vì sao? Đơn giản, vì cái mặt đẹp đẽ kia mà Thạch lang trung cưới được cô nương mà năm xưa ông ta yêu mến, xưa nay gặp nhau là như chó với mèo, chưa đợi Tả Quý có ý kiến đã nói ngay:
– Lão hủ đã nói ra giá cao hơn ngươi là ra giá cao hơn, 2.000 đồng chứ gì, vậy ta trả 2.100, à không 2.150 đồng, thế nào?
Thạch lang trung vỗ tay rất khoa trương:
– Có bản lĩnh, quả nhiên có bản lĩnh, ta không có bản lĩnh đổi giá liên tục trong một câu như Phong huynh, vậy ta ra giá 2.500 đồng.
Phong lang trung run người, giơ ngón tay chỉ mặt Thạch lang trung:
– Ngươi đừng có ỷ nhiều tiền khinh người, ta tới trước, phải biết trước sau chứ.
– Ài, đâu phải giành nhau cô nương trên hoa thuyền mà phân trước sau, chuyện làm ăn, chú trọng thuận mua vừa bán, ai trả giá cao hơn là được.
– Ngươi … Ngươi …
Phong lang trung tức méo mồm, cho rằng Thạch lang trung lấy chuyện năm xưa mỉa mai mình:
– Ta … Ta … Được, ta liều mạng bồi quân tử? Ta trả … Ta trả …2510 đồng, à không 2550 đồng.
Thạch lang trung thở dài:
– Phong huynh, thực sự có cần tới thế không?
– Họ Thạch kia, lão tử chơi tới cùng với ngươi đấy, sao nào?
Phong lang trung hùng hổ, nhìn cái bản mặt kia ông ta kiềm lòng lắm mới không xông tới đấm cho một phát:
– Phong huynh vẫn cái tính bủn xỉn đó, chẳng trách mà năm xưa, à mà thôi … Chuyện nào ra chuyện nấy, ta ra giá 3.000 đồng vậy, chấm dứt chuyện tranh giành vô bổ này đi, đầu năm, không nên mất hòa khí.
Phong lang trung mặt lúc xanh lúc trắng, 3.000 đồng, quá khả năng của ông ta rồi, còn tăng giá, thế nào cũng hộc máu tại chỗ:
– Ngươi …! Ngươi …! Thù mới nợ cũ, lão tử nhớ hết.
Nói rồi phất tay đi ra ngoài.
– Phong huynh đừng nhớ quá lâu, tiểu đệ nhát gan lắm.
Thạch lang trung cười tủm tỉm:
Nếu đây không phải là Quý Chi Đường, Phong lang trung e không nhịn được xông vào nhổ trụi lông tóc Thạc lang trung rồi, vừa ra ngoài thấy một người đứng bên cửa, có lẽ đã nghe trộm nãy giờ, mặt đỏ dừ:
– Nghê Nhị, ngươi cũng tới góp vui đấy à?
– Ha, Phong huynh đừng đi, để xem ta giúp huynh xả hận.
Nghê Nhị sải bước đi vào, chẳng nhìn cha con Tả gia, coi bọn họ như không tồn tại, có lẽ trong lòng nghĩ cá thịt trên thớt không có tư cách lên tiếng rồi, hoặc có lẽ lần trước chịu nhục ở Quý Chi Đường, cho nên cố tình tỏ ra như thế để báo thù, liếc xéo Thanh lang trung:
– Họ Thạch kia, đừng nghĩ dựa vào cái mặt đẹp đẽ, nói vài câu nho nhã là không ai biết bản chất của ngươi, nói thế thôi, lão phu không rảnh tới đây dạy ngươi cách làm người. 5.000 lượng, nói thẳng luôn, đây là giới hạn cao nhất của lão phu rồi đấy, trả cao hơn được thì của ngươi, lão phu về luôn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...