Lão trà khách “ừm” một tiếng:
- Thói quen mấy chục năm rồi, dù lúc chiến tranh loạn lạc cũng chưa từng bỏ.
- Lão bá, trời lạnh thế này ngồi đầu gió uống trà không có lợi cho sức khỏe đâu.
Lão trà khách cười ha hả:
- Ha ha ha, ta biết, đây là thói xấu cũ, năm xưa làm việc ở bến tàu, dãi nắm dầm mưa, ngồi ở đâu là ngủ đó, quen rồi... Uống trà gì, ta mời.
- Cháu không uống trà, xem bệnh cho lão bá thôi, lão bá chỗ nào không khỏe?
- Mời cậu uống trà, lý nào lại không uống, Mông đính ưng chủy trà nhé?
Lão trà khách cao giọng gọi hướng ra ngoài:
- Oa Tử đâu, cho tiểu lang trung cốc Mông đính ưng chủy.
- Dạ.
Tang Ỏa Tử ở tiền sảnh nghe ông ta gọi, bộ dạng lờ đờ ngái ngủ thay đổi ngay, lấy một cái cốc sứ to, dùng thìa múc ít trà vụn từ giỏ trúc ghi “Mông đính ưng chủy”, tay xách ấm nước, tay cầm cốc trà, cười bồi chạy tới đặt lên bàn, đổ nước nóng vào, thái độ với khách coi như chu đáo, khom mình nói:
- Tiểu lang trung, uống thong thả.
Lão trà khách chỉ ba cái ống trúc trên bàn, hỏi:
- Thêm gì nào, gừng, hành hay là muối?
Người triều Đường thích gia vị, hương liệu, ăn hay uống đều cho cả đống vào, trà cũng thế, hay cho đủ thứ linh tinh. Tả Thiếu Dương vốn không thích uống trà, nếu cho thêm mấy thứ kia càng khó nuốt, vội xua tay:
- Không cần đâu lão bá, cháu uống không thôi.
Lão trà khách nhìn y tán thưởng:
- A, tốt, ta cũng không thích uống trà còn cho cả đống thứ hổ lốn vào, trà không ra trà, canh không ra canh. Ví như cha cậu, uống trà mà làm nó như canh thuốc vậy, mất hết cả vị trà đi, lãng phí. Cậu không học ông ta ở điểm này là tốt, trà phải ra trà, vị thuần mới là tốt nhất.
Không ngờ ông ta còn biết rõ thói quen của cha mình, vậy hẳn là người rất quen thuộc, thực ra ngay từ cung cách nói chuyện trưởng giả của ông ta là Tả Thiếu Dương nhận ra.
Gió lạnh bên sông thổi không ngừng, như có linh tính cứ nhè chỗ hở luồn vào, Tả Thiếu Dương lạnh run, vội cầm cốc trà lên định bụng uống chút cho nóng người, ai ngờ chưa đưa được cốc trà lên miệng, tay đã suýt bỏng rồi, vội đặt cốc trà xuống, trà sánh ra một ít, đúng vào tay, Tả Thiếu Dương vẫy tay như điên, miệng xuýt xoa liên hồi.
Lão trà khách cười đến vui:
- Lão Tả là người chậm chạp, làm cái gì cũng lề mề, cậu lại là người nóng vội, ha ha, làm lang trung thì nóng vội tốt hay chậm chạp tốt?
Tả Thiếu Dương nghĩ rồi mới đáp:
- Lúc cần nhanh nên nhanh, khi cần chậm phải chậm.
- Không sai, nhanh hay chậm đều phải xem thời điểm, riêng điều này cho thấy thành tựu tương lai của cậu sẽ hơn Lão Tả, phải thế mới được. Nói câu khó nghe chứ, y thuật Lão Tả chẳng ra sao.
Tả Thiếu Dương không muốn bình phẩm y thuật cha mình, nói sang chuyện khác:
- Vậy lão bá không khỏe ở đâu?
- Vội cái gì, ta đây còn chẳng vội.
Lão trà khách tủm tỉm cười nhìn y:
- Cậu lượn lờ bên ngoài nửa ngày trời cũng đâu phải vì uống trà phải không?
Lão giả này sống thành tinh rồi, Tả Thiếu Dương xấu hổ gãi đầu, nhìn quanh quất không thấy bóng dáng Tiểu Muội đâu, trời lúc này còn khá sớm, Ngõa thị chưa họp chợ, chắc chưa ai tới khám bệnh, vậy ngồi thêm một chút, xem có gặp được nàng không?
Lão trà khách thong thả uống trà, không tiếp tục đề tài này nữa:
- Vừa rồi ta ngồi đây uống trà một mình, thanh tịnh nhàn nhã, ai ngờ bên ngoài chuông reo không ngớt, bực mình nghĩ tên linh y nào lượn lờ ở cổng, ra xem thì ra là cậu. Gọi cậu vào đây không phải là để cậu xem bệnh, có điều cậu nhiệt tình như thế, dù sao cũng không có chuyện gì, cho cậu xem đấy, xem rốt cuộc học được mấy phần bản lĩnh của Lão Tả.
Tả Thiếu Dương nghe tới khám bệnh không nhìn ngó ngang dọc nữa, tập trung tinh thần, hỏi:
- Lão bá không khỏe chỗ nào?
- Ài, con người sống tới cái tuổi này thì không trốn được bệnh tật nữa, vấn đề khắp nơi. Thế này, ta không nói, cậu xem xem ta có bệnh gì, xem cậu có đúng không?
Tả Thiếu Dương cười khổ:
- Vọng văn vấn thiêt, cái nào cũng quan trọng, lão bá không nói triệu chứng thì xem bệnh khó lắm.
- Như thế mới kiểm tra được bản lĩnh chứ.
- Tốt.
Sự kiêu ngạo trong Tả Thiếu Dương trỗi dậy rồi, ngồi thẳng người dậy, chăm chú quan sát ông ta một lượt:
- Lão bá, cho cháu xem lưỡi được không?
- Đương nhiên, nếu cậu không cần cả nhìn lưỡi đã biết bệnh gì thì thành thần tiên à, xem đi.
Lão trà khách nói xong thè lưỡi ra.
Tả Thiếu Dương đang định xem, chợt nghe có người ở cửa nói lớn:
- Chúc lão đầu tới rồi cơ à, tưởng hôm nay lạnh như thế ông trốn trong chăn ôm tiểu nha hoàn rồi... Làm gì thế? Xem bệnh à?
Đó là một nam tử trung niên béo tròn, mặt hồng hào, da trơn nhẵn, ăn mặc cũng là lụa hảo hạng, trông trẻ con Chúc lão đầu một ít, tay cầm một cái lồng chim phủ vải xanh.
Lão trà khách ra hiệu cho ông ta ngồi xuống:
- Nhi tử Lão Tả, nó đi qua đây, ta gọi vào xem bệnh, có điều không nói cho nó bệnh ở đâu, để cậu ta tự tìm xem bản lĩnh thế nào.
- Cái lão quỷ này, rảnh quá không có việc gì làm bày trò giải khuây hả, chứ cái thằng nhãi con này thì xem bệnh cái quái gì?
Lão trà khách xua tay bảo ông ta đừng nói nữa, thè lưỡi ra, nhìn Tả Thiếu Dương chỉ lưỡi mình.
Lão béo ăn nói thật khó nghe, Tả Thiếu Dương liếc xéo ông ta một cái, tập trung xem bệnh, nghĩ người này muốn thử bản lĩnh của mình chắc có kiến thức, nên không giống nói chuyện với người xem bệnh khác, thoải mái dùng từ chuyên môn:
- Lão bá lưỡi có rêu trắng, rêu trắng thuộc tính hàn, lưỡi tím nhạt, màu tím cho thấy hàn thịnh huyết ứ, vậy lão bá bị đờm, ứ máu.
Lão trà khách kinh ngạc gật đầu:
- Ừ, có chút tài đó, xem tiếp đi.
Tả Thiếu Dương nhắm mắt chẩn mạch, trầm ngâm một lúc nói:
- Mạch trầm sáp, trầm là chứng nội, sáp là chứng ứ, càng khẳng định điều đã nói trên.
Lần này cả lão béo cũng phải kinh ngạc nhìn Tả Thiếu Dương...
- Bệnh của lão bá lúc tốt lúc xấu, lúc tốt thì mọi thứ bình thường, một khi phát bệnh, bắt đầu khớp xương mỏi, đau nhẹ, ngày trời âm hàn, mưa gió hoặc là bị cảm ngoại, khớp xương càng đau hơn. Chứng bệnh này lúc thì chầm chậm xấu đi, có lúc đột nhiên phát tác, đi lại thì không thành vấn đề lắm, nhưng lên xuống thang, thậm chí đứng lên ngồi xuống cũng khó. Lão bá, không biết cháu nói có đúng không?
Lão trà khách vỗ bàn rầm một cái, nói với lão béo:
- Cao, đúng là rất cao minh. Cậu ta nói như con giun trong bụng lão phu vậy.
Lão béo nhìn Tả Thiếu Dương mấy lượt với vẻ kinh ngạc không che dấu nổi:
- Tên tiểu tử này cũng biết ít mánh khóe đấy.
- Tiểu lang trung, sao biết bệnh của lão phu?
Tả Thiếu Dương mỉm cười:
- Nói ra cũng đơn giản, vừa rồi vào cửa, cháu phát hiện lão bá khi ngồi xuống phải dùng hai tay chống đầu gối, ngồi xuống rất khó khăn là một, ngồi xuống bóp vai đấm lưng là hai, khi chẩn mạch thấy đốt ngón có dấu hiệu sưng đổ là ba, đều là biểu hiện của chứng phong thấp. Bắt mạch xem lưỡi chỉ để khẳng định thêm, lão bá bị phong hàn thấp đàm ứ huyết tắc kinh lặc gầy ra phong hàn thấp tỳ.
- Giỏi, rất giỏi! Lão phu dám khẳng định y thuật này của cậu tuyệt đối không phải do Lão Tả truyền cho. Cái y thuật mèo ba chân của cha cậu thế nào ta rõ lắm, tuyệt đối không dậy ra nổi đồ đệ như vậy, không chỉ y thuật không tệ mà giỏi quan sát phân tích, hiếm có hiếm có.
Lão giả này cũng không thường, không vì Tả Thiếu Dương còn trẻ mà xem nhẹ, ánh mắt sâu xa, chuẩn xác.
- Có câu hổ phụ không sinh khuyển tử, nhà bọn họ thì khuyển phụ sinh hổ tử.
Lão trà khách nói tới đó tự thấy mình quá lời, vội ngừng lại:
- Hà, ta không có ý xem thường cha cậu, con người ông ta đáng khen lắm, chỉ là y thuật, nói thế không ổn, cáo tội, cáo tội.
Tả Thiếu Dương thấy ông ta không có ác ý thật hẳn là quen biết nên nói chuyện không cố kỵ, nên bỏ qua:
- Lão bá uống thuốc chưa?
- Rồi, có điều cậu kê đơn cho ta lần nữa, cậu chẩn bệnh được lắm, xem kê đơn thế nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...