Lãnh đội chính không nói hết, nhìn mặt Tả Thiếu Dương tái mét, người run lẩy bẩy thì đắc ý lắm, Đỗ Yểm tuy hơi nhíu mày nhưng không ngăn cản, ai ngờ Tả Thiếu Dương như sắp ngã quỵ tới nơi đột nhiên mắt trợn trừng, gân xanh đầy mặt:
- Các ngươi dám động vào một sợi tóc của nàng, ta khiến toàn bộ Đỗ gia phải trả giá.
Đỗ Yểm cười nhạt, cầm cốc trà lên uống, hiển nhiên chỉ coi lời Tả Thiếu Dương là của kẻ cùng đường, ông ta điều tra kỹ về thân thế của y rồi, chẳng hề có sức uy hiếp với mình.
- Cứ cười đi, ông không tin chứ gì, ta nói cho ông biết, ăn trộm cả ngày chứ không phòng trộm cả ngày, Đỗ Yểm ông dù quyền thế thao thiên cũng đừng hòng bảo vệ được người nhà. Ta sẽ không từ mọi thủ đoạn nào, nghĩ ra mọi biện pháp, đừng nghi ngờ, ta rất giỏi y thuật, ông cũng biết đấy, ta có thể chữa được bệnh Chân thị huynh đệ không chữa được, ta có thể chữa bệnh cho Bành đại nhân mà Tôn lão cũng bó tay, trong thuốc có nhiều loại có độc, các ngươi cùng bạc thử cũng không ra, ông, à không tất cả ai họ Đỗ sẽ phải cẩn thận hơn cả hoàng thượng, thức ăn các ngươi mua về, nước các ngươi dùng uống đều có thể mang độc.
Tả Thiếu Dương càng nói càng điên cuồng:
- Đừng nghĩ thuốc độc chỉ có thể giết người, có thể khiến các ngươi điên loạn, làm việc cầm thú, có thể khiến con cái Đỗ gia các ngươi sinh ra thiếu mắt thiếu mũi...
Đỗ Yểm đứng bật dậy chỉ mặt Tả Thiếu Dương:
- Ngươi, ngươi dám làm chuyện tàn độc như vậy à, không sợ trời phạt sao?
- Con mẹ nó, có gì ta không dám!?
Tả Thiếu Dương rống lên:
- Các ngươi đụng vào nàng, hoặc bất kỳ ngươi thân nào của ta xem, xem ta dám làm cái gì, đảm bảo những thứ mà ngươi mơ cũng không nghĩ tới.
Đỗ Yểm vừa giận vừa sợ, năm xưa ông ta từng để xảy ra một chuyện như vậy, thề không bao giờ để chuyện tương tự lặp lại lần nữa, cho nên loại bỏ hết các nhân tố có thể gây nguy hiểm cho gia tộc, không ngờ cuối đời rồi, một chút sơ xuất dồn một kẻ tưởng là cừu non hóa thành sói dữ.
Đỗ Dần cũng chết điếng, chỉ có Lãnh đội chính không sợ, hắn là kẻ kiếm sống bằng gươm đao, chưa bao giờ sợ mấy lời dọa nạt, thấy Đỗ Yểm mặt cắt không ra máu, nói:
- Lão thái gia, cãi nhau với y làm gì, để tiểu nhân bắt y lại, không cần giết y, giam lại tra tấn, xem y có nghe lời không?
Tả Thiếu Dương đang rống như dã thú, đột nhiên cười lớn:
- Dám bắt ta không? Ha ha ha, con mẹ nó, Đỗ gia các ngươi đúng là đặt vương pháp xuống đít rồi, các ngươi không sợ vương pháp, nhưng trên đời này còn có người không sợ vương pháp gấp mười, làm càn gấp mười, thử bắt ta đi, xem nếu tối nay ta không về, Vĩnh Gia trưởng công chúa làm gì các ngươi.
Đỗ Yểm giật mình:
- Ngươi là người của Vĩnh Gia trưởng công chúa?
Tả Thiếu Dương cười lạnh:
- Chắc các ngươi cũng biết, ta ba lần tương thân, ba lần bị người ta hối hôn chứ? Đó là vì công chúa thích ta, không muốn ta cưới nữ nhân khác, cho nên năm lần bảy lượt ngăn cản, cuối cùng ta dỗ dành mãi, hứa không cưới thê tử mang về Hợp Châu, mà ở lại kinh thành, nàng mới chịu. Ngươi không tin, phái người tới ba nhà kia hỏi sẽ rõ, không thì hỏi Liêu y giám, Mã y chính xem, ngày đầu ta đi làm, hai bọn họ tính kế làm khó ta, bị người công chúa nghe được, tát cho gãy răng, giờ ngoan như chim cun cút.... Ha ha ha, chuyện này tra ra dễ lắm, ta chẳng lừa dối các ngươi làm gì, rất nhiều người biết ta tới đây, nếu đêm nay ta không tới được chỗ nàng, Đỗ gia các ngươi không dễ chịu đâu.
Bách tính nói Vĩnh Gia trưởng công chúa ỷ vào được Cao tổ hoàng đế và đương kim hoàng đế sủng ái nên làm sằng làm bậy không biết kiềng nể gì, nhưng Đỗ Yểm là trọng thần, ông biết sự thực hoàn toàn không phải như vậy, Cao tổ hoàng đế giận đương kim hoàng đế, nhưng ông ta bất kể luận tài trí hay khí phách đều thua xa nhi tử mình, không làm gì được, cố ý dung túng cho khuê nữ mình làm bừa làm bậy, để hoàng đế đau đầu. Mà hoàng đế giết huynh đệ chiếm ngôi, tới giờ giới sĩ đại phu vẫn không quy thuận, càng chùn tay trong việc xử trí huynh đệ tỷ muội khác, chỉ cần không phải tội phản nghịch, hết thảy đều phải mắt nhắm mắt mở cho qua, thậm chí còn phải đi chùi đít hộ, Vĩnh Gia trưởng công chúa không phải là người duy nhất làm càn, nhưng là người khó chơi nhất, ngang ngược nhất.
Nếu là người khác, Đỗ Yểm có thể nhường ra lợi ích để thỏa hiệp, cái gì cũng có giá, nhưng người ta là công chúa, không có cách nào, dù ông ta không quá sợ, nhưng để đối thủ của mình biết vị công chúa này bất mãn với mình, đổ dầu vào lửa, thậm chí hỗ trợ, Đỗ gia không phải không có khả năng nhà tan cửa nát, chỉ vì một tên quan cửu phẩm mà hi sinh nhiều như thế là không đáng.
Gia tộc trên hết, nhà trước rồi mới thiên hạ sau, đó là quan điểm phổ biến bấy giờ, vì gia tộc, tính mạng bản thân, Đỗ Yểm cũng dám hi sinh.
Đỗ Yểm đang không biết phải làm sao thì có nô bộc cầm thiếp vào báo, nói rằng có mấy vị đạo sĩ tới đón sư thúc của họ về.
Tả Thiếu Dương thầm thở phào, có viện binh rồi nếu không dựa vào mấy lời dọa nạt khó qua ải, y cũng không muốn cho Đỗ Yểm thấy mình là sự uy hiếp với ông ta, nếu không sẽ rất nguy hiểm, an toàn rồi, không cần làm quá nữa:
- Đỗ đại nhân, ta nói lại lần nữa, trừ trưởng công chúa, ta không phải là người của ai hết, tới cứu Chân Quyền vì cháu gái ông ta là khuê hữu của tức phụ ta, hỏi chuyện Tiêu Hải Bác đích thực vì nghe kể vài chuyện không hay về ông, thuần túy là tò mò thôi. Trước kia ta cứu ông là vì chức trách của y giả, không cần báo đáp, chức quan này của ta, là do ông tiến cử, mai ta sẽ từ quan, về quê làm một tiểu lang trung, từ nay về sau, hai ta nước sông không phạm nước giếng!
Đi được vài bước, đứng lại, nói thêm:
- Là y giả, ta khuyên ông lời cuối cùng, bệnh phù của ông đã rất nghiêm trọng rồi, nếu không tĩnh dưỡng, giữ cho tâm thái bình hòa, thì chẳng còn sống được bao lâu đâu, lời đã hết, cáo từ!
Nói xong, sải bước ra ngoài.
Lãnh đội chính nhìn Đỗ Yểm xem có nên ngăn cản không, Đỗ Yểm nhíu mày lắc đầu.
Tả Thiếu Dương đi một lúc rồi, Đỗ Yểm mới nhìn Đỗ Dần:
- Ngưu bả thức là ai? Chuyện này là thế nào?
Đỗ Dần lau mồ hôi, khom người đáp:
- Ngưu bả thức là người từng đánh xe cho nhà ta, một lần chở phụ thân tảo triều làm đổ xe, nên bị phạt đuổi về nhà, ông ta tuổi cao trúng phong, được tiểu tử họ Tả đó chữa bệnh. Lần trước Bành đại nhân tới đây nói chuyện họ Tả đó hỏi tới Tiêu Hải Bác, nhi tử lo có kẻ tìm cách tác động lên y, cho nên nghĩ cách khống chế...
- Ngươi, ngươi điên rồi.
Đỗ Yểm vỗ bàn:
- Ai bảo ngươi giết người, còn giết người từng làm nhà ta, xưa nay nô bộc Đỗ gia ta luôn trung thành, ngươi quên mất vì lý do gì sao?
- Phụ thân, Ngưu bả thức chỉ đánh xa cho nhà ta một thời gian, vốn không phải nô bộc Đỗ gia, nhi tử vốn chỉ định để ông ta trúng độc, sau đó nhà ta ra mặt giúp, để tên tiểu tử đó chịu ơn nhà ta, một lòng theo phụ thân.
Lãnh đội chính quỳ sụp xuống:
- Lão thái gia, không phải lỗi của Đại lão gia, là tiểu nhân sơ ý, cũng không biết vì sao lão già đó chết dễ thế. Xin lão thái gia trách phạt.
- Không trách ngươi, xưa nay ngươi ngoài giết người thì làm được gì khác … cho họ ít tiền tuất, dù gì người ta từng làm cho nhà ta.
Đỗ Yểm không muốn truy cứu chuyện này nữa, không ích gì, mà một mạng bách tính bình dân ông ta không quá để trong lòng, chưa kể nếu không phải bỗng dưng xuất hiện Vĩnh Gia công chúa, vẫn có thể cứu vãn, riêng cái chết của Ngưu bả thức đủ trói chặt Tả Thiếu Dương rồi, nhắm mắt lại:
- Không phải các ngươi nói đã điều tra kỹ thân thế của y rồi sao, thế nào lại bỏ quên chuyện lớn thế này?
- Nhi tử sai rồi, chuyện này không ngờ, trước kia đâu có chút phong thanh nào, để nhi tử thám thính một chút.
- Ừm, có điều phải thận trọng, tìm những người kia xác nhận là được, không nên kinh động tới trưởng công chúa, nếu đã giữ gìn cho y như thế, hẳn trưởng công chúa rất coi trọng y, con hổ cái đó, không cần, tránh xa là hơn.
- Vâng, nhi tử hiểu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...